Bùi Hàn Chu nắm sủi cảo bên cạnh được một nửa, chỗ cằm hơi hơi ngứa, ngay sau đó, chiếc khẩu trang không mời mà đến che toàn bộ khuôn mặt anh, thậm chí ngay cả mắt cũng che khuất.
Hình ảnh trước mắt biến mất như một bãi cát lún, cuối cùng biến thành một vùng bằng phẳng bình thản, lộ ra một chút sợi đèn trong phòng.
Đột nhiên Bùi Hàn Chu thân cận da thịt với vách trong của khẩu trang: “……”
Cũng may anh đã quen với sự quấy rối của cô nên đưa một tay kéo khẩu trang xuống, nhưng khi nhìn về phía lòng bàn tay, cái sủi cảo bán thành phẩm mới vừa rồi đã không cánh mà bay.
Lâm Lạc Tang yên tâm thoải mái đoạt lấy chiến lợi phẩm, ngón trỏ chấm nước, nhẹ nhàng thoa lên lớp bột.
Anh đã bỏ xong nhân kẹp lại vào giữa, dư lại chỉ cần cô bóp chặt hai bên eo hơi hơi thu lại thì cái sủi cảo một đồng đại công cáo thành.
Cô chưa từng gói sủi cảo, lớp học cấp tốc cũng mở khoá vào vài phút trước, anh chỉ làm mẫu nắn mấy cái cho cô, dư lại tất cả đều muốn xem phương pháp của mình.
Bỏ bao nhiêu nhân, nhân phân bố ra sao, sức lực dùng bao lớn để nặn ra mới đẹp đều yêu cầu tích luỹ kinh nghiệm.
Đắp nặn xong tác phẩm thứ ba của mình, Lâm Lạc Tang còn dùng cục bột màu sắc rực rỡ dán hai điểm nhỏ lên trên, coi như điểm tô, sau khi làm xong mới đưa đồ đến dưới mí mắt anh, “Như vậy dù sao cũng không giống rùa đấy nhá?”
Bùi Hàn Chu nhìn cái tự mình hoàn thành hơn phân nửa, cô chỉ phụ trách phân đoạn kết của sủi cảo, trầm ngâm sau một lúc lâu mới cho ra đáp án.
“Ừ,” anh gật đầu, “Lần này tương đối giống ngỗng.”
“……”
“Anh phải đầy đủ kiên nhẫn với học viên mới chứ, dù sao cũng là lần đầu tiên.”
Lâm Lạc Tang chu chu môi, ý bảo anh nhìn về phía thực tập sinh nơi xa kia: “Không thể đối xử với em bằng tình yêu lớn của em dành cho họ đối đãi với em sao? Tiến bộ này bao lớn.”
Anh vui vẻ chấp nhận tình huống quy định của cô, tái hiện lại câu nói của cố vấn Lâm mới vừa rồi “Ăn một cái sủi cảo tập thể hình nửa giờ ”.
“Đêm nay gói sai một cái thì phải ở nhà với anh hai tiếng, ngày mai anh kiểm tra.” Dừng một chút, anh lại trầm giọng bổ sung, “Tự giác một chút.”
Lâm Lạc Tang:?
Anh còn nhập vai khá giỏi đấy?
Cô ngẩng đầu: “Em rõ ràng nói là nửa giờ, sao đến nơi này của anh lại biến thành hai giờ, gấp bốn lần, còn ghê hơn thu vay nặng lãi.”
“Dựa vào cái gì, chỉ bởi vì anh tương đối không biết xấu hổ sao?”
Bùi Hàn Chu: “Đúng vậy.”
Anh thừa nhận thản nhiên đến như thế khiến cô nhất thời nghẹn lời, nhân sủi cảo trong tay cũng vô ý lòi ra ngoài một chút.
Làm một người thương nhân thành công và nhà đầu tư vô luơng tâm, đương nhiên là có tầm nhìn và nhận thức để tìm ra vấn đề chính xác, vì thế Bùi Hàn Chu chỉ vào sủi cảo trong tay cô, thản nhiên nhắc nhở: “Hai tiếng, hơn nữa cái vừa rồi mới vỡ lớp da, tổng cộng bốn tiếng.”
Lâm Lạc Tang lập tức nhíu mày: “Cái vừa rồi còn chưa bắt đầu gói, là do phía dưới quá chặt tự mình nứt ra, không liên quan đến em.”
Anh đỡ lấy bàn nói chầm chậm: “Được, vậy không tính, vẫn là hai tiếng.”
Giao thiệp thành công, cô vừa lòng gật đầu, lúc gói xong cái tiếp theo mới ý thức được…
“Sao lại là hai tiếng, em cũng chưa đồng ý với anh mà??”
Anh khẽ cong môi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà bật cười trầm thấp, vừa lòng tựa như phát hiện con mồi cuối cùng cũng chui vào bẫy rập.
Lâm Lạc Tang nghiến răng nghiến lợi muốn dùng bột mì quét mặt anh, kết quả bị anh dùng một tay kẹp hai cổ tay, anh thậm chí còn nhàn nhã thả tay ra, cũng kéo khẩu trang trên cằm lên che mắt cô.
Cô hoàn toàn quên đây là ở nơi nào, theo bản năng bắt đầu giãy giụa, cho đến khi anh ấn lòng bàn tay cô xuống bàn,
Bùi Hàn Chu vì kiềm chế cô, không thể không dùng một tay lướt qua phía sau lưng cô để ở bên cạnh bàn, vòng cô một nửa ở trong ngực rồi trầm giọng nói:
“Rất nhiều người nhìn, đừng nhúc nhích.”
Trong đầu cô lập tức trống rỗng, ngay sau đó bông tuyết và tạp âm bắt đầu nổi lên, tiếng ồn ào của nhóm thực tập sinh ở nơi sân to như vậy quanh quẩn vang lên, từ đầu kia lan đến đầu này vẫn vô cùng vang dội và phấn chấn như cũ.
Người đầu bếp độc thân ở một bên tức giận đến mức thở dài.
Nhận thấy động tác của cô cứng đờ tạm dừng tại chỗ, anh buông lỏng khống chế với cô rồi vươn tay ra chuẩn bị giúp cô kéo khẩu trang xuống.
Lâm Lạc Tang cảm giác được trước mặt có bóng ma bao trùm, lui ra sau hai bước tránh sự giải cứu của Bùi Hàn Chu.
“Không cần, em chẳng còn mặt mũi nào để đối mặt với các em ấy.”
“……”
Trong tiếng ồn ào và reo hò của nhóm thực tập sinh, Lâm Lạc Tang đã gói xong hai mươi cái sủi cảo, mà tốc độ của đầu bếp bên kia cũng càng nhanh hơn, tất cả sủi cảo cho thực tập sinh đã sắp nấu xong.
Nhóm thực tập sinh tự mình dùng chén đĩa đựng đồ chấm riêng trên bàn, Lâm Lạc Tang cầm lấy nhóm tác phẩm của mình nóng lòng muốn thử, dự định nấu một chút.
Bùi Hàn Chu kéo cô lại rồi lấy ra mấy cái từ bên trong: “Mấy cái này không được, nấu sẽ bị rơi.”
“Vậy còn lại có thể chứ?”
“Nếu em sẵn lòng ăn, có thể.”
“……”
Lâm Lạc Tang bưng cái đĩa nhỏ đứng tại chỗ: “Vốn em chuẩn bị nấu cho mình ăn nhưng bây giờ em thay đổi chủ ý rồi.”
Đuôi mi anh nhướng lên, không nói gì mà nhìn cô.
Lâm Lạc Tang không lương thiện lắm híp híp mắt, bên môi nở một nụ cười ranh mãnh: “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, vì báo đáp ân tình quý ông dạy tôi làm sủi cảo, tôi quyết định uống nước nhớ nguồn. Đến lúc đó, một trong những chiếc sủi cảo đã nấu chín này không rơi xuống đất sẽ xuất hiện trong chén quý ông, nếu không ăn chính là không tôn trọng với tôi……”
Anh đột nhiên mở miệng ngắt lời, thờ ơ trần thuật: “Vậy kêu một tiếng ba nghe một chút xem nào.”
Lâm Lạc Tang: “Cái gì?”
Anh đúng lý hợp tình: “Không phải em nói suốt đời làm cha sao?”
“……”
Cô nghẹn ngào sau một lúc lâu, cuối cùng cũng không để ý tới yêu cầu “suốt đời làm cha”, chạy đến bên nồi đi nấu sủi cảo.
Cô mới vừa ném sủi cảo vào thì Bùi Hàn Chu cũng theo lại đây.
“Anh cách xa một chút, đợi lát nữa thực tập sinh lại đây.” Cô đẩy anh sang một bên.
“Anh phải nhìn em,” anh thong thả ung dung, “Phòng bếp trong nhà nổ tung không sao cả, phòng luyện tập cháy sẽ rất phiền toái.”
Cô quơ nồi sạn và muôi vớt, thậm chí muốn cho người đàn ông thèm ăn đòn này vào trong nước sôi.
“Em nổ tung phòng bếp từ khi nào? Anh đừng dùng sự tưởng tượng của anh để định nghĩa em,” cô ngâm nga một ca khúc nhẹ nhàng, ngẫu hứng vì mình sắp xếp một đoạn khẩu hiệu cổ động, “Đầu bếp nữ thiên tài Lâm Lạc Tang, sủi cảo Hoàng Hậu Lâm Lạc Tang, Lâm Lạc Tang làm tốt hơn ()…”
()精雕细琢,tinh điêu tế trác,ý cơ bản ví von làm chuyện đã tốt còn muốn tốt hơn.
Khi câu thứ tư đang được tạo ra, anh đứng ở một bên nhìn một đám tác phẩm nghệ thuật tả thực rùa bóng cao su hươu cao cổ ngỗng lớn quay cuồng trong nồi nên nheo mắt, khoanh tay nói:
“Mưu sát chồng Lâm Lạc Tang.”
“……???”
Cô vớt sủi cảo trong nồi lên bỏ vào trong chén, chậm rãi đẩy đến trước mặt anh rồi nở một nụ cười ưu nhã khéo léo.
“Kế tiếp, em sẽ khiến cho anh nhìn xem cái gì mới gọi là chân chính mưu sát chồng.”
Bùi Hàn Chu đang mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì bỗng nhiên có mấy thực tập sinh đã chầm chậm đi tới.
Lâm Lạc Tang nhanh chóng kéo Bùi Hàn Chu ra phía sau, vốn chỉ là cảnh giác với nguồn gốc dị ứng của anh và sớm cách ly, kết quả rơi vào trong mắt thực tập sinh chính là một phiên bản khác.
Phía sau có thực tập sinh ngẩng cao cổ: “Cô ơi, em vẫn luôn rất tôn kính cô, nhưng như vậy có phải…… quả thật hơi khoa trương không ạ?”
Lâm Lạc Tang buông bàn tay che chở anh xuống, ho nhẹ hai tiếng đứng thẳng.
“Không phải, các em nghe cô giải thích…”
“Không cần giải thích ạ,” thực tập sinh dẫn đầu Lộ Cẩm gửi đi một cái nháy mắt đến cô, “Thấy thầy cô không vào bàn gia vị, em đã phối một phần nước chấm, cô hãy thưởng thức ạ.”
Phía sau một thực tập sinh che miệng nhỏ giọng nói: “Cô ơi, thật ra ngay từ đầu Lộ Cẩm chỉ phối cho sư công. Haiz, cái con nhóc thúi này, vừa thấy trai đẹp là không tìm thấy hướng Bắc, em khuyên nó như thế nào nó cũng không nghe, đêm nay em sẽ cố gắng tâm sự với nó.”
Ngay sau đó, bên cạnh xem náo nhiệt bắt đầu phụ họa, vỗ tay thêm mắm thêm muối: “Tình tiết ác liệt, kiến nghị khai trừ.”
“Phải, kiến nghị phạt chạy km.”
“Ha ha ha ha ha ha các cậu cũng quá độc ác, muốn Lộ Cẩm chạy chết à?”
“Thông cảm một chút đi các vị, chúng ta bị nhốt ở nơi này ngăn cách với bên ngoài mấy tháng rồi? Đừng nói là trai đẹp, tối hôm qua tớ lướt Weibo nhìn thấy một con Husky cũng cảm thấy anh tuấn moá nó luôn.”
“Này, nữ idol sao lại có thể ăn nói thô tục, trừ điểm!”
……
Mọi người tụ tập ồn ào rồi sôi nổi nhao nhao rời đi.
Sau khi bảo đảm nhóm thực tập sinh cách xa nhau mấy trăm mét, Lâm Lạc Tang cuối cùng có thể hủy bỏ một bậc trạng thái chuẩn bị chiến đấu, dịch khỏi trước mặt Bùi Hàn Chu.
Hiếm khi ăn tết có không khí tốt như vậy, quả nhiên người đa tài cỡ nào thì náo nhiệt hẳn lên.
Lâm Lạc Tang bỏ đũa chuẩn bị ăn, đột nhiên không kịp phòng ngừa lại nghe thấy Lộ Cẩm đứng lên hô to: “Đừng ăn không cô ơi, em pha nó.”
“Cảm ơn.” Lâm Lạc Tang ném sủi cảo vào lăn vòng, “Cô sẽ ăn.”
Lộ Cẩm tiếp tục hỏi: “Sư công đâu ạ?”
Lâm Lạc Tang yên lặng vươn tay đổ đĩa giấm của anh vào trong chén gia vị của mình.
“Anh ấy không ăn.” Lâm Lạc Tang nói, “Ảnh không thích ăn thứ này.”
Bùi Hàn Chu cũng thản nhiên nói tiếp: “Quả thật, tôi không ăn giấm.”
Uyển chuyển từ chối kế vặt ngầm xuyên qua của Lộ Cẩm, Lâm Lạc Tang nhìn thấy Lộ Cẩm ngồi xuống, lúc này mới nghiêng tai nhỏ giọng hỏi Bùi Hàn Chu: “Thiệt hay giả, còn có người ăn sủi cảo không ăn giấm hả?”
Anh đáp lập lờ nước đôi, “Đêm nay không ăn.”
“Nói sao nhỉ?”
Anh tỉnh bơ nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong: “Không phải em thay anh uống giấm xong rồi sao?”
“………………”
Dẹp đi ông!!
Ăn sủi cảo đón năm mới xong thì không còn cách nào yên tâm thoải mái nằm ở nhà nghỉ, nghề nghệ sĩ này cả năm không nghỉ, sáng hôm sau Lâm Lạc Tang sớm đã đi ra ngoài đuổi kịp lịch trình.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, cô cho Nhạc Huy và Tiểu Noãn mỗi người một bao lì xì lớn.
Nhạc Huy không khách khí, mới sờ vào bao lì xì rất mỏng còn tưởng rằng đến từ sự đùa giỡn năm mới của Lâm Lạc Tang nên bất mãn mở bao ra: “Tuy rằng quan hệ của chúng ta tốt nhưng cũng không thể chơi anh á có phải …hay không”
Nói còn chưa dứt lời, cả người bỗng nhiên lớn tiếng câu “xxx”.
Tiểu Noãn: “Làm sao vậy?”
Nhạc Huy run rẩy lấy một tấm card hơi mỏng từ bên trong: “Bao lì xì đưa thẻ ngân hàng?”
“Đúng vậy, tiền mặt không chứa nổi, chia mấy bao lì xì phải giấu sau lưng nữa,” Lâm Lạc Tang chống cằm nói, “Mật mã là ngày em ra mắt, không nhớ rõ thì có thể không lấy được.”
Nhạc Huy bị cô vung tay mạnh mẽ một phát là một thẻ ngân hàng xa xỉ nên cả cuổi chưa nói nên lời, lấy lại tinh thần mới vội nói không ngừng: “Nhạc Huy anh, đối với trời, đúng, đối với xe UNICAT xin thề, từ hôm nay trở đi, cho dù anh quên mất tên họ của bản thân cũng tuyệt đối không quên ngày ra mắt của Lâm Lạc Tang.”
Tiểu Noãn ở một bên nói: “Nếu anh thêm tiền thưởng cuối năm của công ty và các khoản hoa hồng khác nhau để tính, anh Huy, anh có thể thay chiếc Lamborghini kia của anh.”
“Lamborghini?” Lâm Lạc Tang nghiêng đầu, “Chừng nào thì anh còn mua Lamborghini dạ?”
“Muốn xem một chút không?” Nhạc Huy căn dặn tài xế, “Tiểu Trương, ngã tư phía trước quẹo phải đi gara công ty, anh sẽ dẫn nghệ sĩ trông thấy vật cưỡi anh đã từng cưng chiều.”
Năm phút sau, Lâm Lạc Tang đứng ở gara, trước mặt chính là một chiếc xe đạp điện màu lam.
Nhạc Huy giang đôi tay lặp lại giới thiệu: “Tiểu Lam, tên đầy đủ Lamborghini, năm nay đã mười ba tuổi.”
Lâm Lạc Tang: “……”
Không ngờ có người còn thủng não nhàm chán đến như vậy, cô khó có thể tin: “Đây là Lamborghini của anh?”
“Đúng vậy, anh đặt tên là Lamborghini cho chiếc xe đạp điện của anh,” Nhạc Huy nắm chặt hai tay, “Chỉ cho phép em có tên xe đạp điện không được có tên sao?! Chúng ta phải ngăn chặn loại ý tưởng rập khuôn này!!”
Lâm Lạc Tang rút ra cho anh ấy tấm thẻ ngân hàng, trìu mến vỗ vỗ bờ vai của anh: “Đi mua chiếc thật sự đi, phần còn lại có thể giữ lại đến bệnh viện xem não anh ra sao.”
Nhạc Huy: “……”
Buổi sáng mấy công ty giải trí phải tiến hành phỏng vấn, Lâm Lạc Tang đến gần office building. Khi đi qua tầng một thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng reo hò và tiếng cười, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
“Đang ghi hình chương trình, hình như là đài nào đó mở chương trình phát sóng trực tiếp mới,” Nhạc Huy nghĩ tới, “À đúng rồi, anh nhớ không lầm thì khách mời hôm nay hẳn là Triệu Toàn Nhã.”
Lâm Lạc Tang bỗng nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ấy: “Ai?”
“Triệu Toàn Nhã, mẹ Bùi Hàn Chu.”
Tiểu Noãn: “Sao mắng chửi người vậy anh?”
“Chữ mẹ này không phải mắng mẹ nó, anh nói mẹ kỳ thật chẳng nói mẹ nó, anh chưa nói mẹ nó kỳ thật cũng coi như là nói mẹ nó, như vậy mời em tới tính một chút xem rốt cuộc cái nào mẹ là mẹ nó, cái nào mẹ nó không phải chân chính là mẹ nó……”
Nhạc Huy và Tiểu Noãn ở một bên bắt đầu nói chêm chọc cười nói líu lưỡi, tinh thần của Lâm Lạc Tang lại lơ lửng không cố định, hoàn toàn không thể tiến vào thế giới vui vẻ của bọn họ, nhịn không được liếc mắt nhìn vào bên trong.
“Tò mò muốn xem à?” Nhạc Huy ở một bên nói, “Không sao, đợi lát nữa chúng ta phỏng vấn nghỉ ngơi giữa giờ thì có thể xem, trong phòng hẳn là có màn hình phát sóng trực tiếp.”
Nhạc Huy lại nói, “Nhưng nói lại, hình như rất ít khi nhìn thấy Bùi Hàn Chu và Triệu Toàn Nhã nhắc đến nhau, theo lý mà nói sự nghiệp hai bên đều làm được hô mưa gọi gió, đã là mẹ và con trai hẳn nên cho nhau chút độ hot mới phải chứ……”
Sau cuộc phỏng vấn đầu tiên kéo dài phút, truyền thông rời đi, còn có mười lăm phút giới truyền thông tiếp theo đến thăm, Lâm Lạc Tang vốn định dùng thời gian trống không viết nhạc, giờ phút này lại mở TV trước mặt và chuyển đến kênh phát sóng trực tiếp của Triệu Toàn Nhã.
Đó là buổi phỏng vấn và phát sóng trực tiếp của kinh tế và tài chính, giờ phút này có lẽ đã sắp kết thúc, MC tổng kết con đường kinh thương thành công của Triệu Toàn Nhã rồi sau đó mới nói: “Chúng tôi tạm thời chuẩn bị một trò chơi nho nhỏ, không biết Toàn Nhã có nguyện ý tham gia hay không?”
Nói là tạm thời nhưng trò chơi nhất định đã được thông báo và thông qua quá trình xử lý, cho nên Triệu Toàn Nhã cũng cười nói với ống kính: “Có thể chứ.”
MC đọc kịch bản không nhanh không chậm: “Nội dung của trò chơi là mời chị tùy ý tìm ra một dãy số trong danh bạ, thông qua chị nói bóng nói gió hoặc ám chỉ xem đối phương có sẵn lòng chủ động chuyển nhượng cho chị một phần cổ quyền hay không. Đương nhiên, chỉ là trò chơi, đáp ứng thì tốt, thực tế không tính.”
“Đài truyền hình này kia cả ngày làm mấy trò chơi ngốc nghếch,” Nhạc Huy vừa cắn hạt dưa vừa mắng, “Trước đó anh còn xem cái gì mà đêm khuya gọi điện thoại cho bạn thân khác phái, hỏi người ta xem họ có muốn ghép tủy cho người thân của mình hay không.”
Tiểu Noãn nói: “Trò chơi càng tìm kiếm cái lạ thì người xem càng nhiều, đài truyền hình không ngu đâu.”
Lâm Lạc Tang sờ sờ sau cổ, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt.
Triệu Toàn Nhã nhấn vào danh bạ, còn chưa kịp tìm kiếm thì một tiếng chuông đột nhiên vang lên trong đại sảnh, là có người gọi điện thoại đến.
Triệu Toàn Nhã cũng không dự đoán được nhưng vẫn cười với màn ảnh: “Là thư ký của con trai tôi.”
MC lập tức cảm thấy có điều gì đó để đào sâu nên hỏi tới: “Bùi Hàn Chu sao?”
“Đúng vậy.”
“Hình như rất ít khi nghe chị nói về con trai chị, cậu ấy ưu tú như vậy, làm mẹ nhất định sẽ thường xuyên muốn khoe ra.” MC nói.
Triệu Toàn Nhã mỉm cười, tránh nặng tìm nhẹ: “Nó bận quá, hơn nữa tương đối khiêm tốn, cho nên rất ít khi đề cập.”
MC bỗng nhiên vỗ tay một cái: “Không bằng hôm nay mượn cơ hội này kết nối với con trai, giao lưu tình cảm một chút nhé?!”
Biểu cảm trên mặt Triệu Toàn Nhã hơi cứng đờ, tựa như không ngờ MC nước đã đến chân còn đưa ra đề nghị này nhưng từ chối lại có vẻ là bản thân chột dạ, dễ mang tai mang tiếng, kiêu ngạo hoàn mỹ như bà ta sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Huống hồ, bà ta biết Bùi Hàn Chu làm người rộng lượng, muốn cái gì với anh hẳn cũng sẽ không bị chối từ.
Nhìn Chu Lương chủ động gọi điện thoại, Triệu Toàn Nhã nhớ tới lần trước mình nghe được chút tin đồn nhảm nhí, có một suy nghĩ may mắn và nghĩ rằng có lẽ con trai rốt cuộc cũng nhìn thấu bản chất vớt tiền của vợ nên gọi điện thoại đến cầu hòa.
Dù sao bà ta từng nói thời gian sẽ chứng minh đúng sai của mỗi người.
Vì thế bà ta nhận điện thoại: “Alo?”
Giọng Chu Lương như giải quyết việc chung: “Tổng giám đốc Bùi hỏi bà chiều ngày mai có rảnh hay không, có việc muốn trao đổi với bà.”
“Fuck, có chuyện xưa nha,” Nhạc Huy vừa xem vừa truyền lại, lập tức ý thức được không thích hợp, “Thư ký nói chuyện với mẹ Bùi Hàn Chu lại không cần kính ngữ? Chết tiệt, có chuyện gì vậy, thư ký này rất hiểu lễ phép, nói chuyện với anh đều dùng kính ngữ!”
Tiểu Noãn cùng nói: “Nói chuyện với em cũng dùng.”
Màn hình Triệu Toàn Nhã ho khan một tiếng, áp tiếng xì xào bàn tán dưới sân khấu, lúc này mới nói: “Là muốn xin lỗi tôi sao? Không cần ngày mai, ngay bây giờ đi, cậu chuyển điện thoại cho nó, để mọi người cũng nghe một chút sai lầm nó phạm phải lúc trước.”
Chu Lương chần chừ sau một lúc lâu: “Ây……”
Triệu Toàn Nhã không chịu nổi có người ấp a ấp úng không chấp hành mệnh lệnh, nói ngay: “Đừng nhiều lời, điện thoại cho nó.”
Chu Lương trầm ngâm một giây, nhanh chóng nói: “Được, tôi sẽ giao cho sếp.”
“Ừ.”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó, anh nghe máy.
Triệu Toàn Nhã biết rõ anh không thích mở miệng, vì thế Triệu Toàn Nhã mở miệng trước: “Có chuyện gì nói với mẹ?”
Anh nói: “Bà xác định nghe bây giờ?”bg-ssp-{height:px}
“Chờ đã!” Tim Triệu Toàn Nhã lại bỗng nhiên đập thình thịch chột dạ không rõ nguyên nhân, nhưng mới vừa nói xong, giờ phút này lại không thể rút lại vì thế nói, “Để mẹ nói trước đã, mẹ nói xong thì con lại nói.”
Bùi Hàn Chu không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.
Triệu Toàn Nhã còn nhớ rõ mình phải tiến hành nhiệm vụ ghi hình cho chương trình, hơn nữa MC cũng dùng khẩu hình miệng ở một bên vì thế nói: “Tại Chu…… Có phải có công ty con là khoa học kỹ thuật Dục Hoa hay không?”
Thái độ của Bùi Hàn Chu cũng chẳng ra sao cả: “Tôi rất bận, không rảnh để trả lời câu hỏi tra cứu kiểu là có đáp án này.”
“Được…” Triệu Toàn Nhã cũng hơi không thoải mái, một lòng chỉ muốn giải quyết xong nhiệm vụ chương trình nhanh chóng cho xong nên nói gọn gàng dứt khoát, “Mẹ biết con có, đó là một công ty niêm yết chất lượng rất cao, năm ngoái có lợi nhuận vài trăm triệu, tương lai đầy hứa hẹn, cổ phiếu cũng rất ổn định.”
Bùi Hàn Chu quả là một người thông minh, nghe những gì Triệu Toàn Nhã nói thì lập tức hiểu ý của bà ta.
“Bà muốn?”
MC rốt cuộc cũng nhận ra diễn biến này khác xa với trong dự đoán của mình “Mẹ ơi con nhớ mẹ con yêu mẹ tuy rằng không liên lạc nhưng con sẵn sàng dành tất cả cho mẹ”, tay nắm kịch bản run nhè nhẹ, sắc mặt cũng hơi xấu hổ.
Triệu Toàn Nhã nhíu mày, gian nan tìm được mục đích ban đầu của mình: “Không phải mẹ muốn, là……”
Nói đến đây, không biết phải diễn tả như thế nào, Bùi Hàn Chu nghe ra ấp úng, cũng hiểu được ý định hiện tại của bà ta nên nói: “Vậy vừa lúc, đưa bà.”
Bước ngoặt đến đột nhiên, đôi mắt xám của MC lập tức được thắp sáng, khán giả dưới sân khấu cũng ngồi thẳng người, Triệu Toàn Nhã nhẹ nhàng thở ra.
MC im lặng lập tức vỗ tay, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Toàn Nhã khen ngợi không hổ là chị: Người ta đều muốn cổ quyền, này thì hay rồi, trực tiếp trao cho một công ty! Xem ra con trai tuy yêu thương, chỉ là không giỏi ăn nói nhưng trong tâm trí đều là mẹ!
Quá cảm động, cảm động đến cỡ nào, kiểu tương phản đáng yêu này có thể được đăng ngay lập tức làm tiêu đề tin tức, hiệu quả và lợi ích sinh ra tuyệt đối không phải là nhỏ…… phân đoạn nhìn xa trông rộng và anh minh đến cỡ nào!
Đang lúc khán giả cũng bắt đầu nâng lên tinh thần, chờ MC nói rằng đây chỉ là một trò chơi được ghi hình thì giọng Bùi Hàn Chu lại lần nữa vô tình truyền đến, xuyên thấu qua loa khuếch tán đến mỗi một chỗ của phòng phát sóng trực tiếp…
“Bà và Bùi lâu mỗi người một công ty, năm đó tôi gây dựng sự nghiệp chưa từng dùng đến tiền của hai người, hai công ty này xem như trả lại phí nuôi dưỡng gấp ngàn lần cho các người.”
“Kể từ hôm nay chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ ba mẹ – con cái, tôi sẽ tiến hành làm thủ tục dời hộ tịch, thông báo các người một tiếng.”
……
…………
………………
Giữa sân khấu lặng ngắt như tờ, MC khiếp sợ thành định dạng jpg, bàn điều khiển phụ trách phát sóng trực tiếp càng ngu người, đạo diễn bắt đầu hoảng loạn khoa tay múa chân ý bảo tạm dừng phát sóng trực tiếp, nhưng người ở đài phát sóng cũng khoa trương hơn đáp lại đã phát ra thì bỏ đi cũng vô dụng, huống hồ bỏ đi cũng không thể tiếp tục phát thứ gì.
Sau khi mọi người nghe được một đoạn lời nói này đều nổ tung xương sọ, nhưng bất đắc dĩ cuộc trò chuyện chưa bị cúp máy, vì thế một bên trừng to mắt im lặng biểu đạt chấn động cảm xúc, một bên bóp chặt đùi để mình đừng mở miệng nói chuyện.
Người trong cuộc Triệu Toàn Nhã càng đang sững sờ tại chỗ thật lâu không có phản ứng.
Bà ta cho rằng chờ đón mình sẽ là lời xin lỗi nhưng không ngờ lại là lời đoạn tuyệt quan hệ chuẩn xác và tàn nhẫn như thế.
Cả phòng tĩnh lặng.
Nhạc Huy sợ tới mức làm đổ hạt dưa ra bàn, anh ấy vốn nói nhiều cũng khiếp sợ nói không nên lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn ảnh đến ngẩn người.
Tiểu Noãn cũng chẳng quan tâm đến điện thoại, ngoạc miệng ra.
Trong bầu không khí có thời gian tĩnh lặng, là Bùi Hàn Chu lại mở miệng.
“Không còn chuyện gì khác tôi cúp đây.”
Nói xong, anh dứt khoát đặt điện thoại xuống như thể những điều vừa nói ra hoàn toàn không phải thương lượng mà là thông báo.
Giọng điệu khẳng định cũng cho thấy anh cũng không hề nói giỡn với ai, từng câu từng chữ đều là lời nói thật lòng.
Sau vài tiếng bíp, phòng phát sóng vốn nên sôi trào lặng ngắt như tờ, mọi người tựa như hoá đá tại chỗ, không thể nói ra một chữ.
Triệu Toàn Nhã còn duy trì động tác nhấc điện thoại, ngay cả mắt cũng không chớp lấy.
Dường như thế này là có thể lừa mình dối người bịt tai trộm chuông cảm thấy thời gian là thật sự tạm dừng vì bà ta, chỉ cần bà ta không cử động thì kế tiếp những chuyện vớ vẩn đó sẽ không xảy ra nữa.
MC cười ngượng giảng hòa: “Bùi…… Hàn Chu còn rất hài hước nhỉ, có phải chị đã nói chuyện hôm nay sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy trước cho nên cậu ấy mới nghịch ngợm như vậy muốn đùa một chút với chúng ta hay không?”
Đáng tiếc càng giảng hòa thì càng hít thở không thông, trợ lý của Triệu Toàn Nhã tiến lên cắt ngang đoạn ghi hình, phủ thêm áo khoác cho Triệu Toàn Nhã, che mặt đưa bà ta ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
MC bất đắc dĩ đứng dậy, cười gượng nói lảng: “Hẳn là con trai gọi điện thoại đến, hai mẹ con giao lưu chúng ta không quấy rầy, tóm lại vẫn rất thú vị ha…… Ha ha, vậy hôm nay đến đây thôi, nửa sau của chương trình mọi người đừng xem là thật.”
…………
Màn hình bị cắt, tối đen hoàn toàn.
Nhạc Huy rốt cuộc nhịn không được nữa cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha cái MC này cũng móa nó khôi hài quá, cuối cùng nói nhảm cái gì thế, lạy ông tôi ở bụi này??”
“Không có gì khác để nói ngoại trừ chuyện đó. Làm sáng tỏ cũng là sai, phụ họa cũng sai, tóm lại nói cái gì cũng giống như là cảnh xấu hổ……” Tiểu Noãn nói, “Trách thì trách tổ đạo diễn sắp xếp tiết mục, trách thì trách MC dẫn dắt nhiều như vậy, có trách thì trách…”
Lâm Lạc Tang nói, “Tất cả mọi người đều không sai, nên trách nhất là Triệu Toàn Nhã.”
Nhạc Huy búng tay một cái: “Ôi, đúng, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng quan hệ tình thân giữa hai người vốn dĩ đã rất xa cách ấy, Bùi Hàn Chu đều tốt với người bên cạnh như vậy, theo lý mà nói sẽ chỉ tốt hơn với người thân, nhất định là Triệu Toàn Nhã làm chuyện ngu ngốc.”
“Em xem biểu cảm của Triệu Toàn Nhã ngay lúc đó, cũng không có đặc biệt ngoài ý muốn, có lẽ bà ta cũng đoán được kết cục này, bằng không nhất định hỏi Bùi Hàn Chu ngay tại chỗ vì sao muốn nói lời nói ấy, không hỏi thì chứng tỏ chột dạ, sợ Bùi Hàn Chu nói ra sự thật ảnh hưởng đến hình tượng của Triệu Toàn Nhã.”
“Nhưng nói thật, em thường xuyên quên mất chuyện bà ấy là một người mẹ,” Tiểu Noãn nói, “Trong mắt bà ấy hình như không có tình yêu thương của người mẹ.”
“Loại người này chỉ biết bản thân, người mang tư tưởng ích kỉ khéo léo, thời khắc mấu chốt ngay cả con trai cũng có thể bán, không có coi yêu thương là gì đâu, có sắc đẹp có danh vọng mới là ý nghĩa quan trọng nhất.” Nhạc Huy than, “Tuy nhiên, sau khi hàng chục triệu khán giả theo dõi buổi truyền hình trực tiếp, phỏng chừng cái trò chơi danh vọng này con mẹ nó không có……”
“Huống chi nhất định một truyền mười mười truyền trăm, đệch ha ha ha ha ha ha ha ha nghĩ đến đã rất buồn cười, Bùi Hàn Chu cũng thật biết chọn thời điểm, huyền học.”
Tiểu Noãn hỏi: “Trình độ này nhất định có thể lên hot search chứ nhỉ?”
“Lên không được đâu, Triệu Toàn Nhã là người sĩ diện như vậy sao lại cho phép loại chuyện này lên hot search,” Nhạc Huy vẫy tay, “Tuy rằng không lên được hot search nhưng độ hot nhất định sẽ rất cao, tựa như tin tức bên ngoài của nghệ sĩ, tất cả mọi người biết nhưng không lên được hot search.”
Nhạc Huy quả nhiên không đoán sai, không bao lâu đề tài này lên hot search tức thời nhưng bị bên quan hệ công chúng của Triệu Toàn Nhã ép xuống, tuy rằng PR ở vị trí hot search vẫn chưa thể PR được sự quan tâm nhiệt tình của cư dân mạng.
Các bài đăng liên quan trên Weibo đều có độ thảo luận siêu cao, cho dù không có đề tài hot search thì mọi người sẽ bắt đầu thảo luận với nhau bằng mật mã bí mật…
【 Trước kia lúc tôi xem lý lịch của Bùi Hàn Chu thì cảm thấy đặc biệt kỳ quái, mười sáu tuổi ảnh đã rời nhà sinh sống, lúc sau cũng đặc biệt ít liên hệ với người nhà. Những người bạn từng hợp tác với anh đều nói người tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng thật sự rất có nguyên tắc, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nổi giận, cho nên lần này tôi đứng về phía anh, đoạn tuyệt quan hệ hẳn là thật sự chịu đựng không nổi nữa. 】
【 Tin tức chân thực, một người bạn trước đây làm y tá cho bệnh viện nói với em lúc Bùi Hàn Chu tuổi lên cơn sốt, sốt cao lặp lại một tuần, cha mẹ không dành một ngày nào ở trước giường bệnh, quý cô Triệu Toàn Nhã thậm chí khi đó còn…… ra mắt nước hoa đắc ý của mình, cả nước hân hoan.】
【 Đồ tồi?? Này còn có phải là người hay không??? 】
【 Làm bố mẹ rồi mà kiểu này thiệt là không chịu nổi, con trai tôi ngay cả hắt xì một cái tôi cũng lo lắng, càng khỏi phải nói con gái có đôi khi té ngã, con trẻ có chút việc tôi hoàn toàn khẩn trương đến mức không làm được gì khác. Triệu Toàn Nhã này con sốt không ở bên còn moá nó ra mắt nước hoa, tuyệt, đây là chuyện người làm sao? 】
【 nhìn mấy người đăng bỗng nhiên bắt đầu đau lòng cho Bùi Hàn Chu, ngày trôi qua thế nào, bị bắt trưởng thành để sớm rời khỏi gia đình ruột thịt, tổn thương cũng quá lớn. 】
【 Ngược lại cũng đừng đau lòng vì Bùi Hàn Chu, nhìn xem vợ người ta kia kìa:) 】
……
Cứ như vậy, Triệu Toàn Nhã mặc dù không lên hot search, nhưng Weibo, diễn đàn, Tieba, nơi chốn đều chinh phạt phỉ báng tình huống của bà ta, thậm chí còn có người biết chuyện vạch trần ra rất nhiều, thả ra rất nhiều sự tích cực phẩm của bà ta.
Cổ phiếu công ty V&A đắc ý nhất của bà ta đã từng rơi xuống mức giới hạn, điều này đã giáng một đòn không thể cứu vãn đối với sự nghiệp của bà ta, thậm chí mọi người còn mở chủ đề tẩy chay bà ta, trong topic có đăng video vứt hết vật phẩm của V&A ở nhà.
Trái lại thị trường chứng khoán Tại Chu lại một đường phiêu hồng.
Nói thế nào nhỉ…… đặc biệt, hả lòng hả dạ.
Ngay cả Lâm Lạc Tang lúc chạy đến phòng huấn luyện lên lớp cho mọi người thì bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lớp học vẫn luôn đến hơn giờ chiều, Lâm Lạc Tang đang hoàn thành công việc, bỗng nhiên cảm giác được tất cả học sinh đều nóng nảy vùng dậy, phỏng đoán hẳn là hội chứng tan học, vì thế đè bàn tay xuống nói: “Sắp tan học, đừng quá kích động, yên tĩnh chờ tôi nói xong phần wave cuối cùng trong chương trình học đã.”
Cô giảng bài thì nhận ra cái gì không đúng, ánh mắt mọi người lại trở nên rất quen thuộc, hơn nữa tất cả đều nhìn về cửa phòng học, thật sự giống như có người nào đó đứng ở nơi đó.
Vì thế Lâm Lạc Tang cuối cùng cũng quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo len cổ lọ màu trắng đứng ở cửa.
Anh cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa với ánh mắt sâu thẳm.
Cô quay đầu nhìn vài giây, bọn học sinh cũng đều sôi sùng sục, càng thêm trắng trợn táo bạo thưởng thức Bùi Hàn Chu, vì thế lúc Lâm Lạc Tang kịp thời thu hồi tinh thần nhìn về phía các em ấy thì phát hiện cổ Lộ Cẩm vẫn vươn dài nhất như cũ.
Nếu không phải còn rất nhiều người trước mặt thì cô thậm chí hoài nghi Lộ Cẩm sẽ vọt tới trước mặt Bùi Hàn Chu.
“Lộ Cẩm, Lộ Cẩm?”
Lâm Lạc Tang kêu hai tiếng liên tiếp, Lộ Cẩm mới rút khỏi thế giới sắc đẹp, ánh mắt lung lay cả buổi mới tìm được tiêu cự, chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân.
Lâm Lạc Tang: “Đẹp không?”
Lộ Cẩm theo bản năng điên cuồng lắc đầu: “Khó coi khó coi.”
Nghĩ một lúc không phải đang nghi ngờ thẩm mỹ của cô giáo sao, vì thế nhanh chóng sửa miệng: “Đẹp đẹp.”
Nói đẹp xong cũng cảm thấy câu trả lời này không đúng lắm, lại bắt đầu lui về phía sau lắc đầu: “Khó coi khó coi.”
Tâm tư trở về vị trí cũ, sau khi suy tư vài giây mới tìm ra câu trả lời chính xác…
“Đẹp, nhưng em không xứng để xem.”
Người bên cạnh đều cười điên cuồng.
“Phiền chết mất, đến cùng là đẹp hay không đẹp á ha ha ha ha.”
“Vậy sao bạn Lộ Cẩm, nói cụ thể xem chỗ nào không xứng?”
“Có thể Tiểu Cẩm, người quý có tự mình biết mình.”
Bởi vì trước đó Bùi Hàn Chu từng chào hỏi với ê-kíp chương trình, cho nên camera không quay anh, các cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp cũng mang vẻ mặt dấu chấm hỏi:
【 Xem gì đây, để tôi khỏe mạnh để tôi khỏe mạnh!! 】
【 Chuyện gì tốt khiến idol nhóm nữ đều mất trí, mị bắt đầu tò mò. 】
【 Có lẽ là đồ ngọt. 】
【 Em đoán là Bùi Hàn Chu, sếp Bùi tới đón vợ tan tầm như vậy (. 】
【 Ý tưởng chất lượng cao ha ha ha thật sự có thể là Bùi Hàn Chu á. 】
【 Bây giờ chương trình bồi dưỡng đều là như thế này sao? Lừa chó vào giết()? Chẳng phải tôi chỉ muốn xem chương trình tạp kỹ bồi dưỡng sao còn phải ăn cơm chó, muahaha, lăn đây. 】
() 把狗骗进来杀: Bắt nguồn từ việc kho tình cảm, để chó độc thân vội vàng không kịp chuẩn bị không thể trốn đi đâu được bị giết. tại chỗ.(baidu)
Phòng phát sóng trực tiếp đang thảo luận nhiệt liệt, đáng tiếc nhân vật thần bí trước sau không lên sân khấu.
Sau khi lên lớp xong, Lâm Lạc Tang theo Bùi Hàn Chu rời đi.
“Anh tới làm gì?” Cô hỏi, “Hôm nay không có sủi cảo.”
Bùi Hàn Chu: “Đón em đi ăn cơm.”
“Vậy gửi địa chỉ để tự em đi cũng được, đỡ phải mắc công anh chạy tới chạy lui nhiều phiền toái.”
Anh cụp mắt, lúc này mới nói: “Không phiền, đưa đón em đi làm tan tầm không phải là chuyện anh nên làm sao?”
Nghĩ một lúc, cô cảm thấy cũng phải, không thể mù quáng đưa mình và anh về khuôn mẫu vợ chồng già nhàn tản, nếu muốn chọn hình thức vậy cũng nên là……
Tình yêu cuồng nhiệt?
Cô ho nhẹ hai tiếng, đánh mất ý nghĩ kỳ kỳ quái quái của mình và nói sang chuyện khác: “Trước đó em có xem phát sóng trực tiếp của mẹ anh, hả giận lắm.”
“Lúc ấy anh không biết bà ta đang phát sóng trực tiếp,” Bùi Hàn Chu nói, “Nhưng công khai cũng tốt, bà ta sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa.”
Cô gật đầu, cảm giác Bùi Hàn Chu thật sự đã buông bỏ không ít, mọi việc anh làm gần đây đều là muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích do những bóng đen trước đây mang lại.
Lâm Lạc Tang thắt đai an toàn, nghiêng đầu: “Hơn nữa hình như sau khi giải quyết một ít chướng ngại về tâm lý, anh cũng không còn bài xích con gái như vậy nhỉ? Em thấy anh vài lần nhìn thấy nhóm thực tập sinh đều không thấy khó chịu rõ ràng.”
Anh đã có thể chủ động đi vào vòng thoải mái, này sẽ là một điều bắt đầu vô cùng tốt, chỉ cần có thể tiếp tục duy trì thì ngày mà anh xem concert trực tiếp của cô sẽ không xa.
“Quả thật có điều chuyển biến tốt đẹp hơn trước.” Anh nói.
Trước kia nhìn thấy người khác phái dày đặc từ xa đều sẽ khiến anh không thoải mái, hít thở cùng với họ đều khiến anh cảm thấy đau đầu.
Nói tới đây, anh lại giảm tốc độ, sau một lúc lâu suy đoán mới nói: “Có phải em đang thử anh hay không?”
Lâm Lạc Tang:?
Cô không hiểu: “Em thử anh cái gì?”
“Thử anh có nhìn người khác hay không.”
Anh nhìn thẳng, thản nhiên nói: “Yên tâm, mặc kệ có thể nhìn người khác hay không, anh đều chỉ nhìn một mình em.”
……
Lái xe đến nơi cần đến, đến trên bàn cơm, Lâm Lạc Tang mới phát hiện hôm nay có rất nhiều người cùng nhau ăn cơm.
Hoá ra hôm nay là sinh nhật Phó Tu, cho nên Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh cũng ở đây, Kỷ Thời Diễn cũng có, La Tấn cũng có.
Cuộc gặp gỡ của con người thật sự là một vòng trời, những người dường như không có nhiều tương tác vào ngày thường, tùy tiện thông qua mấy người bạn là thành lập liên hệ.
Sau khi ăn uống no đủ, không biết là ai đề xuất muốn đi leo núi, may mắn hôm nay chân núi không quá đông người, phía trước có vài người đi bộ, Lâm Lạc Tang và Bùi Hàn Chu đi theo cách một khoảng cách.
Lúc lên núi đã tới rạng sáng, chờ thêm một thời gian là có thể nghênh đón mặt trời mọc.
Lâm Lạc Tang tái hiện lại con đường mà mình đã đi qua cách đây không lâu, dựa vào trên vai anh mơ màng sắp ngủ, vào thời khắc nào đó nửa mộng nửa tỉnh thì bị anh đánh thức đi xem mặt trời mọc.
Chẳng qua hai người khi đó còn đang thương thảo chuyện ly hôn, này cũng đã mở ra chuyện giải thích
Mỗi ngày mặt trời mọc đều đẹp giống nhau, tự nhiên sinh sôi không ngừng cũng có quy luật vận hành của mình, cứ rạng rỡ hết ngày này qua ngày khác.
Lúc xuống núi, quả nhiên lại đụng phải ông lão trước đó.
Mọi người vô cùng náo nhiệt đi rút thăm chơi, Lâm Lạc Tang lại rút được lá thăm bí mật, đột nhiên vào một thời điểm nào đó trùng lặp một cách kỳ lạ khiến mọi người sống trong không gian mà giấc mơ và thực tế chồng chéo lên nhau.
Cô lại bắt đầu viết vớ vẩn, viết nội dung giống với lần trước, Bùi Hàn Chu cũng viết xong, đặt lá thăm vào lòng bàn tay cô.
Bên cạnh một đám người vô cùng náo nhiệt ríu rít.
Thịnh Thiên Dạ: “Này là ai viết, ai thích tôi đấy?”
La Tấn: “Cái gì thế sao mấy người đều lãng mạn như vậy, chẳng lẽ chỉ có tôi viết thô tục thôi sao?”
Phó Tu: “Chỉ có cậu.”
Kỷ Ninh: “Hình như chúng ta từng chơi trò tương tự trước đây?”
Kỷ Thời Diễn đâp “Ừm.”
……
Lâm Lạc Tang đứng ở chỗ đó xem mọi người trò chuyện trời nam biển bắc, vui tươi hớn hở nhìn một lúc mới nhớ tới mình còn chưa xem cái trên tay, nhưng lường trước anh cũng không viết ra được thứ gì nữa cho nên mở thăm của mình ra trong tiếng ồn ào như cũ, định tùy ý xem một chút.
Chữ của Bùi Hàn Chu mạnh mẽ đanh thép, lực xuyên qua tấm bảng gỗ …
Anh nói:
Tôi từng viết một đầu thơ cất giữ ở chỗ này
Cô đột nhiên ngẩn ra, máu chảy ngược, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn anh.
Nắng sớm vẩy xuống một vùng lớn, Bùi Hàn Chu đứng ở chỗ ngược sáng cụp mắt nhìn cô, không nhìn rõ nét mặt nhưng ánh mắt lại nóng bỏng như lửa đốt. Trong hoảng hốt, dường như liếc mắt một cái trôi qua vạn năm.
May mắn xiết bao.
Biển người mãnh liệt, nối đuôi nhau đi vòng vèo, khó tránh khỏi đi lạc một lát.
Nhưng may mắn bọn họ còn có thể trở lại nơi này, còn có thể cùng nhau đi về phía bình minh phía trước.
Không ngờ người đàn ông tự cho là đa tình quả thật đã viết một bài thơ ẩn giấu, ngoại trừ bùi ngùi anh quả thật chậm nhiệt ra thì cô đồng thời cảm giác được hoá ra trai thẳng ngẫu nhiên lãng mạn cũng quả thật vô cùng chết người.
Cảm động thì cảm động, hành trình cũng phải tiếp tục, ngày hôm sau cô lên đường sang Mỹ để sản xuất album kéo dài ngày.
Năm ngày đương nhiên không thể hoàn thành một album, cô chỉ bớt thời giờ tới bên này học tập thêm giao lưu, thuận đường thu âm bài hát thứ tư của mình.
Vừa qua khỏi một ngày, sai giờ cũng chưa đến, tắm rửa xong mở điện thoại thì phát hiện mười hai cuộc gọi nhỡ của anh.
Lâm Lạc Tang cũng chưa kịp thoa mỹ phẩm dưỡng da, nghĩ có tin tức gì đó trọng đại nên vội vàng trả lời anh.
【????? 】
【???? Đã xảy ra chuyện gì vậy có phải anh xóa khúc soạn nhạc của em hay là Ma Đoàn nhảy lầu tự sát hay không???? 】
Vài giây sau, anh thong thả ung dung nói.
Bùi Hàn Chu: 【 Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. 】
……
Bùi Hàn Chu: 【 Là có hơi nhớ em. 】