Yêu Người Không Thông Minh

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài thiếu nữ xinh đẹp cười cười nói nói rất nhẹ nhàng tiến vào học viện Thanh Phong. Cửa lớn của trường đặt trên đường chính, tháng ba tới gió mát thổi lồng lồng, màng theo tiếng hò hét. Xem ra học kì sắp bắt đầu này sẽ cực kì thú vị.

Học viên được xây theo lối kiến trúc của người anh. Cửa chính có để bảng hiệu ghi tên trường Thanh Phong bằng tiếng Trung lẫn tiếng Anh

Thanh Phong học viện mặc dù lại nơi học dành cho học sinh cao trung, nhưng từ các đời trước nơi này bồi dưỡng ra các nữ doanh nhân, các cao thủ thương trường kiệt xuất mang đến danh hiệu do trường. Hàng năm đều có rất nhiều học sinh đăng kí vào trường để học.

Trường áp dục phương pháp dạy học của người Nhật Bản, đề cao năng lực tự chủ của học sinh, để cho mỗi học sinh được quản lý một số ít chuyện trong trường.

Nhưng từ ba năm trước, sau khi thành viên hội học sinh kế tiếp lên thay, mọi người lại bí mất cho rằng những thầy cô nắm giữ quyền to chỉ còn một cái danh xưng.

Đúng vậy, căn cứ vào nhật báo của trường ghi lại, thành viên của hội học sinh không chỉ giải quyết các vụ việc phức tạp mà còn dán xếp ổn thỏa, thậm chí cách cư xử lịch sự làm cho các giáo sư cũng nhượng bộ ba phần, nếu nói hiệu trưởng trường Thanh Phong nắm quyền lực rất lớn thì chưa đủ.

Phải nhắc tới thành viên hội học sinh…

Hội trưởng, Phổ Tư Nam, nhất cử nhất động đều tỏ ra rất chuẩn mực, vẻ đẹp khiến người khác không tự chủ mà rơi vào bẫy sắc, nhưng lại khiến cho bất cứ ai cũng không thể có được vì luôn đứng nhất.

Bí Thư, Ngạc Xuân Dương, ôn nhu dịu dàng nhạy cảm, là một trong những sinh viên rất tài năng, mặc dù không có dung mạo hơn người, nhưng khí chất lại khiến người khác không thể không chú ý.

Tài vụ kiên phó hội trưởng, Hiền Vũ Tây, ngôn ngự sắc bén, quyết sắc thủ đoạn đều dứt khoát, thành tích trong trường được xem là một học sinh ưu tú, được gọi là tổng quản của học Thanh Phong.

Quan hệ xã hội, Lâu Bái Đông, dù thành tích học tập không bằng, nhưng quan hệ xã hội được xem là đứng nhất, lời nói ngọt ngào, da mặt siêu dày, làm cho Thanh Phong học viện càng tiến nhiệm đó là do các nhà tài trợ nối đuôi nhau không dứt.

Cuối cùng, tổ trưởng hoạt động, Vương Tiêu Lăng, sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền trở thành một người trong hội học sinh, quan trọng nhất nàng có thể lực dư thừa có thể chạy khắp nơi duy trì mọi hoạt động lớn nhỏ của học viện. Làm cho mọi hoạt động đều kết thúc mỹ mãn.

Tên của những mỹ nhân vang dội một thời, hiện tại chuyện nam nữ yêu đương đang thịnh hành, càng làm cho mọi người tò mò về chuyện tình yêu của các nàng.

Nửa năm trước, bất cứ ai cũng không có động tĩnh, làm cho thành viên nhật báo trường cố gắng đào đào tìm kiếm tình cảm của họ, liệu tình cảm của họ cũng oanh oanh liệt liệt như danh tiếng của họ.

Cho nên từ học kì này, đặc phái nhân là ta, Mao Tiểu Lục sẽ thay mọi mọi người báo cáo tình hình.

Để cho các vị đồng học có thể nắm giữ được tin tức, nhật báo Thanh Phong học viện sẽ ra hằng ngày, mong các vị đồng học quan tâm.

Cái gì.

Vương Tiêu Lăng còn chưa kịp phản ứng để hiếu được ý tứ trong câu nói của Nghiêm Tử Hiếu thì nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của hắn đã chiếm lấy giác quan của nàng.

“Hôn cũng có rất nhiều loại, ví dụ đây là hôn xã giao”- hắn nhẹ nhàng hôn vào gò má trắng nõn của nàng, sau đó lại hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng: “Đây là kiss”

“Sau đó, osculate cũng coi là hôn”

Lần này hôn hắn dùng sức một chút, đầu lưỡi của hắn cố ý liếm láp trên môi nàng, làm cho nàng kinh hãi thiếu chút nữa là nhảy khỏi ngực hắn.

“Cuối cùng tuyệt đối đừng quên các này, French kiss”- Hai người mặt đối mặt, dán sát vào nhau, không có chút khe hở, giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ thì thầm, dụ hoặc hắn không muốn hành động của mình làm con cừu nhỏ kinh sợ. Nàng ngoan ngoãn mở miệng để lưỡi của hắn tiến vào chiếm cứ, mùi đàn hương trong miệng khiến nàng bị kích thích,

“Ngô…”- Nàng bị hắn thành thạo công phá ở dưới, chỉ có thể thừa dịp lưỡi hai người quấn vào nhau tạo ra khe hở mới khẽ ưm một tiếng, hai tay nàng sớm đã bội lí trí, vòng ôm lấy cổ hắn.

Đang hôn nửa chừng, hắn thoáng đẩy cô gái nhỏ trong lòng vẫn còn đang trầm mê nhiệt tình ôm hôn hắn, sau đó mang gọng kính màu vàng lên, thu hồi dáng vẻ đàu giỡn của mình, tỉnh táo lạnh nhạt cầm cuốn vở bài tập đặt ngay trước mắt nàng.

“Nếu không chăm chú làm vài mà còn miên man nghĩ ngơi.. thì lần sau không có đơn giản như vậy đâu”

Lời vừa nói xong, nàng giống như bị giội một khối băng lạnh nhắt xuống đầu, làm cho thần trí còn đang mơ hồ, đắm chìm trong nam sắc trở nên thanh tỉnh.

Lão Thiên!! Hắn lại hôn nàng.

Hơn nữa nàng ngay cả phản kháng cũng không làm, lại còn mất mặt ôm cổ hắn, giống như cố tình để mặc hắn xâm phạm.

Vương Tiêu Lăng mặt đỏ bừng, chật vật rống to: “Mình không có miên man suy nghĩ!! Ngược lại cậu lần sau còn dám động tay động chân… xem mình sẽ đối phó với cậu thế nào.”

“A!! Vậy thì mình rất mong chờ..”- Nàng đối phó. Nghiêm Tử Hiếu mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng lại khoái chí.

Đây mới là tiểu mèo hoang mà hắn đã chờ mong, cuối cùng cũng kích động được nàng, chờ nàng phản kích sao?

“Mình nói thật đó!”- Vương Tiêu Lăng phát điên đứng lên trên ghế, từ trên cao nhìn xuống. “Đừng có xem thường mình”

“Cho nên mình không phải nói rất chờ mong cậu sao?

Hắn không hề ngẩng đầu, lời nói từ miệng phát ra cùng biểu hiệu trái ngược nhau, làm cho nàng cảm giác như mình bị khinh rẻ.

“Cậu …………aaa…..”- Vương Tiêu Lăng tức giận, nàng quên mất hiện tại nàng không đứng trên đất bằng phảng, mà là đứng trên ghế, chân vừa trợt, cái mông đáng yêu của nàng liền rơi xuống sàn nhà đập vào nhau tương thân tương ái.

“Đau quá… đau quá…”- Nàng xoa cái mông đau của mình, ai oán nhìn Nghiêm Tử Hiếu điềm nhiên như không, tức giận oán trách. “Nhìn thấy mình té cũng không giữ mình lại”

Nếu trên mặt đất không có tấm thảm, ngày mai nàng nhất định sẽ không thể đi đứng bình thường.

“Cậu không phải kêu mình đừng động tay động chân sao?”- Hắn thoải mái ném bỏ trách nhiệm cho nàng, thấy nàng lã chã muốn khóc, hay ngay cả nửa điểm áy náy cũng không có.

“Cậu..”- Nàng hơi bị chán nản, nhưng không cách nào phản bác.

Vương Tiêu Lăng lại một lần nữa thua, Nghiêm Tử Hiếu thoải mái giành phần thắng.

Văn phòng hội học sinh Thanh Phong học viện

“Ai..”- Tiếng thở dài thứ nhất từ chỗ bàn bí thư truyền đến.

“Ai…”- Tiếng thở dài thứ hai từ bàn của hội trưởng quan hệ xã hội truyền đến.

Ngồi đằng sau chiếc bàn dài nằm ở trung tâm là Phổ Tư Nam, ngay cả Vương tiêu Lăng cũng lần lượt vang lên tiếng thở dài thứ ba, tổ trưởng hoạt động cả người tản ra một loại khí thế kì dị.

Phổ Tư Nam quay sang phó hội trưởng hỏi: “Có thể giải thích xem hiện tại đang có gì xảy ra thế này? Sao không khí hôm nay lại kì dị như vậy”

Người duy nhất được coi là bình thường là Hiền Vũ Tây khẽ đẩy kính mắt, không ngẩng đầu lên, tay đang tính toán xét duyệt các hoạt động, dự toán thánh trước, phân tâm trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là mùa xuân sắp đến, nên mới có cảm giác như vậy..”- Nàng đặc biệt giải thích

A!! xuân đến rồi!! Thật thú vị.

“Nhưng biểu hiện của mọi người rất kì lạ?”- Phổ Tư Nam chỉ vào Vương Tiêu Lăng: “Xem cậu ấy kìa, mặt mày không giống như mùa xuân tới, ngược lại giống như gặp cừu nhân”- Hơn nữa oán hận rất sâu nặng… bằng không từ lúc nàng quen Tiêu Lăng đến nay lúc nào cũng nói cười bình thường, hôm nay oán khí lại nặng đến thế.

“Là thanh mai trúc mã, yêu càng nhiều thì cắn càng đau, tình yêu vốn dĩ là một lời nguyền mà”- Kiểm kê hết số dự toán, Hiền Vũ Tây cũng không ngại mở miệng đùa vui.

“Ai cùng cậu ta thanh mai trúc mã chứ? Bọn mình bây giờ là kẻ thù không đội trời chung”- Vương Tiêu Lăng đang cúi đầu nghịch giấy, vừa nghe những lời này liền hung dữ phản bác.

Đúng vậy!! Hai người đâu phải thanh mai trúc mã, giữa hắn với nàng chẳng qua là hàm xóm không quen.

“kẻ thù?”- Hiền Vũ Tây ung dung xếp vài tấm hình lên bàn, để cho cái kẻ tự xưng là không đội trời chung với kẻ thù kia xem: “Là kẻ thù sao còn hôn đến cao hứng như vậy? Thật là khiến mình mở rộng tầm mắt nha”

“Cái gì?”- Vương Tiêu Lăng kích động từ trên ghế nhảy dựng lên, ánh mắt đảo qua ảnh chụp đang đặt trên bàn, lả ảnh chụp nàng và Nghiêm Tử Hiếu vô sỉ hèn hạ hôn nhau thân mật ngay trước cửa ra vào.

“Ảnh chụp này từ đâu ra?”- Nàng muốn chôn vùi chứng cớ, giết người diệt khẩu, để cái chuyện mất mặt này dấu dưới đất.

“Tiểu tòa soạn của Mao Tiểu Lục, nghe nói cô ta chụp ảnh chúng ta, rồi chọn một vài ảnh đẹp, lắng nghe ý kiến mọi người, cuối cùng tung lên tập san”.- Lâu Bái Đông lúc này cũng lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn nàng cũng có trong tấm ảnh chụp kia.

“Mao tiểu Lục cũng chụp mình ..”- Ngạc Xuân Dương cúi đầu nhỏ giọng nói, rút ra một xấp hình từ trong túi sách.

Vương Tiêu Lăng nhìn ảnh chụp của từng người, tuyệt vọng nhìn về phía Phổ Tư Nam. “Hội trưởng, không cần mình nói cậu cũng nên để mọi người xem qua chứ.”

“Mình dĩ nhiên không có ảnh”- Phổ Tư Nam cười cười nói, tiếp đó gõ lên đầu Vương Tiêu Lăng. “Mao Tiểu Lục có chụp ảnh của mình, nhưng mình đã thảo thuận riêng với cô ta, nhưng vấn đề của cậu thì hình như đã lên tuần san”

Cái gì!! Tập san?

Vương Tiêu Lăng há hốc miệng, không thể chấp nhận được sự đả kích này.

Tập san, ý nói ảnh nàng cùng Nghiêm Tử Hiếu hôn nhau đã truyền khắp học viện, thậm chí còn truyền tay rất nhiều người xem nàng trầm mê trong nụ hôn của tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ đó!!.

Aaa!! Nghiêm Tử Hiếu, tôi muốn giết cậu.

“Nghiêm Tử Hiếu cậu đi ra cho tôi”

Trên đường trở về, hội học sinh bị những người xung quanh chỉ trò, ánh mắt mập mờ. Trong tay cầm tờ báo vừa mới tháo xuống từ trên trường, Vương Tiêu Lăng mặt đỏ đến từng tơ máu. Lần này, nàng thật sự rất giận.

“Ở trên lầu, có gì thì lên đây nói”

Giọng nói bình thản của Nghiêm Tử Hiếu từ trên lầu truyền đó, nghe giọng nói của tiểu nữ nhân này xem ra đã bị chọc giận đến sôi máu.

“Nghiêm Tử Hiếu, cậu còn dám ăn nói thản nhiên như vậy sao?”- Vương Tiêu Lăng giậm chân bình bịch đi lên cầu thang, không thục nữ đá văng cửa phòng hắn. “Nếu cậu không giải thích vì sao hôn mình, mình sẽ,.. mình…”

“Đầu lưỡi bị cắn đứt rồi hay sao? Sao không nói tiếp?”- Trên người Nghiêm Tử Hiếu chỉ bọc một cái khăn, hắn từ trong phòng tắm thản nhiên đi ra, đối với hành động thô lỗ đá văng cửa phòng hắn của nàng hắn cũng không bình luận gì.

Vương Tiêu Lăng căn bản đang rất giận lại nhìn thấy bộ dạng không chỉnh tề của hắn trên mặt lại càng đỏ, không phân được rốt cuộc là vì giận hay do xấu hổ.

“Cậu là đồ điên!! Sao không mặc quần áo…. Mặc đồ vào đi!!”

Nghiêm Tử Hiếu cười nhạt một tiếng: “Mình vừa tắm xong, hơn nữa là tự cậu nổi giận đùng đùng xông vào, làm sao mình có đủ thời gian để thay đồ chứ”

“Cậu… cậu mau mặc vào đi, mình có chuyện muốn nói”- Vương Tiêu Lăng rất nhanh nghĩ muốn lao ra khỏi phòng, thoát khỏi tình huống xấu hổ này.

“Có việc gì thì nói luôn đi!! Lát nữa mình có chuyện phải làm”- Nghiêm Tử Hiếu đối với bản thân trên người chỉ có chiếc khăn không hề tỏ ra xấu hổ, cứ như vậy ngồi xuống giường.

Bên Mỹ vừa có một số chuyện xảy ra, hắn tính dùng webcam mở một cuộc hội nghị, tìm ra hướng giải quyết vấn đề. Dù vậy nhưng tâm tình hắn rất tốt muốn trêu đùa nàng, nhưng thời gian không cho phép hắn làm càn.

“Mình không cần biết!! Mau mặc đồ vào đi”- Vương Tiêu Lăng đưa lưng về phía người hắn, cả người tựa vào cửa , dùng hai tay che mắt lại, quang quác nói.

Hắn thừa dịp nàng quay lưng lại, nhanh chóng mặc quần áo vào, vẫn không quên trêu nói: “Nếu không nói lát không có cơ hội đâu, cậu chắc muốn dùng thời gian ít ỏi này để bảo mình mặc quần áo sao?”

Nghiêm Tử Hiếu cầm lấy kiếng đặt trên tủ đep vào, nhìn tay nàng đang cầm tờ váo, trong liền hiểu rõ mục đích tới đây của nàng. Hắn sớm đã dự liệu được nàng sẽ đến hỏi tội nhưng không ngờ lại nhanh như vậy

Nhưng cũng hay tiểu nữ sinh kia chụp được bất ảnh kinh điển như vậy mới có thể kích động nàng chủ động tìm hắn. Nếu không dựa vào cá tính của nàng tuyệt đối sẽ không bước vào nhà hắn nửa bước.

Cũng không thiệt thòi cho hắn có được một góc độ tốt như vậy có thể chụp thẳng mặt nàng.

“Phải!! Mình không quản chuyện mặc quần áo nữa, mình đến đây để nói chuyện”- Nghe lời nhắc của hắn, Vương Tiêu Lăng lập tức thanh tỉnh, lửa giận vừa mới cháy thành tro tràn bây giờ lại bốc lên trở lại. “đều tại cậu vô duyên vô cớ hôn mình, cậu xem, bây giờ từ trong ra ngoài ai cũng bàn tán. Cậu muốn mình từ nay làm sao giải thích với mọi người đây, aa hình tượng thiếu nữ thuần khiết xinh đẹp của mình!!”

Thiếu nữ thuần khiết vô địch xinh đẹp sao? Cũng chỉ có nàng mới có thể tự kỉ dám hùng hồn nói như thế.

“Đương nhiên không chỉ như vậy, tôn thất còn thể lớn hơn”- Vương Tiêu Lăng bất bình nói tiếp: “Chúng ta rõ ràng không có quan hệ gì, nhiều lắm cũng chỉ là…. Hàng xóm xa lạ. Ảnh chụp bị lan truyền như thế này nam sinh nào dám hẹn hò mình đi chơi? Ai còn tìm mình đi quan hệ hữu nghị đây?

“Cứ như thế đi”- Nhiều lắm thì là háng xóm? Còn hẹn hò nam sinh đi chơi, còn đi ra ngoài quan hệ hữu hi nghị? Hắn giận quá mà cười, nhưng chẳng có chút vui vẻ.

“Đương nhiên không chỉ thế”- Nàng chỉ vào tờ báo có ảnh chụp. “Loại ảnh này làm sao ta có thể giải thích với người nhà đây!! Nói cho quỷ nghe quỷ cũng không tin”- Câu cuối cùng nàng hạ giọng lầm bầm nói nhưng tai hắn thính như vậy một chữ nghe không sót.

“Mình thì lại có cách này tốt muốn giúp cậu không cần giải thích, cũng không cần lo tới vấn đề kia”- Hắn lộ ra vẻ mặt vô hại đi tới gần nàng.

Nàng một chút cũng không phát hiện ra bản thân đang chuẩn bị sói nuốt vào bụng, ngây ngốc hỏi: “Cách gì? Mau nói mình nghe?”

“Cách chính là… trực tiếp để chúng ta có quan hệ thật sự, như thế không cần giải thích nữa phải không?”

“Này cậu đang nói cách quái gì thế này!! Vì cái gì phải có quan hệ? Chúng ta rõ ràng chỉ là…, chỉ là hàng xóm không quen thuộc mà thôi”- Vương Tiêu Lăng cà lăm nói, trong nội tâm vang lên giọng nói không ngừng phản bác.

Hàng xóm làm sao mà hôn nhau được? Nếu chỉ là hàng xóm sao suốt ngày nghĩ tới hắn chứ? Đây là thân phận hàng xóm sao”.

“Quan hệ muốn có thì rất dễ dàng”- Hắn cười, sau đó lôi kéo nàng đẩy lên giường, xoay người chặn lại: “Giống như thế này…”

“Này cậu tính là khó mình à”- nàng hít một hơi thật sâu, trống ngực đập thình thịch, không biết là sợ hãi hay hay mong chờ.

“Hiện giờ mình không có thời gian, mình đang nghĩ xem, có nên ăn món phụ không”- hắn chậm rãi giải đáp vấn đề của nàng, hai tay bận rộn cởi nút thắt y phục ngay trước ngực nàng ra.

“Cậu làm gì vậy!! Bỏ ra”- Nàng cố gắng đẩy đầu hắn ra, kháng cự hắn đang cuẩn bị chạm vào ngực nàng.

Cảm nhận được sự phản kháng yếu ớt của nàng, hắn cũng không tiếp tục cởi bỏ toàn bộ nút áo của nàng. Khi nhìn thấy nội y có nơ hình con bướm màu vàng nhạt xuất hiện trước mắt hắn dừng lại, sau đó dùng tay trực tiếp đẩy chướng nại vật đang che dấu vật nho nhỏ đáng yêu kia, hắn bắt đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào mà mình mong muốn từ lâu.

“A.. A!! Nghiêm Tử Hiếu cậu làm gì vậy!! Cửa không khoá nếu cậu còn tiếp tục mình sẽ la to lên có người xông vào ngay” – Vương Tiêu Lăng một bên thì chú ý ngực mình, một bên thì khẩn trương khi nhìn thấy cửa phòng không đóng.

Nếu có người đi lên, chứng kiến hành động mập mờ của hai người lúc này thì chỉ sợ nàng dù nhảy xuống sông amazon cũng rửa không sạch.

Nhưng nàng rất ngốc, cửa có đóng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là đậu hũ non mềm của nàng đã bị người ta gặm nhấm không ít, còn để lại rất nhiều ấn ký đỏ.

“Anh không quan tâm”- Hắn cười nhạt một tiếng, không ngừng liếm láp bộ ngực đáng yêu của nàng. “Anh nghĩ em chắc cũng không đế ý đến chuyện nhỏ nhặt này”

Chỉ là việc nhỏ thôi!! Cô gái nhỏ này chắc đã quên cha mẹ hai nhà hôm nay đi ăn ngoài vì có bữa tiệc nhỏ, cho nên trừ khi có người lạ dám xông vào nhà thì tuyệt đối sẽ không tới ai quầy rấy bọn họ tiếp tục ở trên giường tương thân tương ái “Thành lập quan hệ”

Cái gì mà không để ý!! Nàng rất để ý!! Cái tên tiểu nhân này không cần phải quyết định tùy tiện thay nàng chứ!!.

Vương Tiêu Lăng nhất thời phát hỏa, từ trong cơ thể phát sinh ra một sức mạnh rất lớn hung dữ đẩy hắn từ trên người nàng tách ra. “Anh còn không mau dừng lại!! Nghiêm Tử Hiếu, em cho anh biết, em có đai đen là đai đen karate, có thể một quyền đánh chết người đó”

A! Thật là động lòng người, nhìn dáng vẻ nàng ngồi trên giương nửa cởi quần áo, rất giống con mèo hoang đang giương anh múa vuốt buộc người khác phục tùng.

Huống chi nàng vừa nói nàng có đau đen, dựa theo những gì hắn biết về nàng, nàng chẳng qua chỉ là bản sao của đai đen.

“Phải không? Con mèo nhỏ nói dối thì phải bị phạt”- Hắn lại lần nữa ngăn chặn nàng, lần này hắn thông minh cướp đoạt môi nàng, không để nàng nói nhiều lãng phí thời gian.

Hắn mới vừa dùng anh văn nói cái gì vậy? Một lần nữa bị áp chế trên giường, đôi môi lại bị phong bế, quá nhiều nghi vấn cùng cơn giận chỉ có thể nén lại trong lòng.

“Ngô… anh muốn làm gì vậy..”- Không đúng, hắn hiện tại muốn làm gì chứ? Vương Tiêu Lăng phát hiện dưới váy của mình xuất hiện một bàn tay, thần sắc kinh hoàng, lợi dụng một lúc tách ra giữa hai người bối rối hỏi.

“Em không biết anh muốn làm gì?”- Hắn kéo quần lót có nơ hình con bướm xuống, ngón tay chậ, rãi thăm dò múi thịt ấm áp của nàng, khiến cho nàng run rẩy. “Vậy để anh làm xong sẽ nói cho em biết!!

“Đợi đã…. Em không muốn… không… a…… muốn”- Nàng lo lắng giữ lấy bàn tay của hắn muốn hắn dừng cái động tác kích thích này lại, nhưng ngược lại làm cho hắn tiến vào trong, sự phảnđối của nàng lập tức biến thành khao khát.

“Thật thành thực!”- Hắn chống nửa người dậy nhìn nàng hai mắt đang mơ màng, lông mày nhíu chặt, trên trán còn đổ mồ hôi làm cho hắn càng thích thú nghiên cứu, hắn muốn biết khi hắn chơi đùa nàng còn có biểu hiện gì nữa?

Thiên tài cũng dùng cách biến thái để giải quyết, hiện tại hắn không phủ nhận câu nói này. Đối với nàng, dù hắn có dọa nàng đến phát khóc, hắn cũng rất sung sướng.

Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi chạm vào hành lang thon hẹp của nàng thì bị siết chặt, dũng đạo khô khốc dần dần tiết ra dịch thủy trở nên ẩm ướt phản ứng lại sự thăm dò của hắn

Lúc đầu còn muốn giãy dụa, Vương Tiêu Lăng giờ phút này lại biến mất, đôi môi đỏ mọng không ngừng thở hổn hển phát ra tiếng rên rĩ, ngón tay bấu chặt ga giường, cảm giác được dưới bụng truyền đến cảm giác rất sung sướng thích thú.

“Không công bằng… không công bằng.. sao anh vẫn còn mặc áo chứ…”- Nàng hé nửa mắt nhìn Nghiêm Tử Hiếu quần áo chỉnh tề, ánh mắt tỉnh táo không chút gợn sóng khiến nàng không vui lòng oán trách, tay bắt đầu bận rộn cởi nút áo của hắn.

“Không được!! Lát nữa anh còn có chuyện cần lắm”- hắn cười giữ chặt bàn tay nhỏ bé đang náo loạn trên quần áo hắn, khiến cho nàng không cách nào náo loạn nữa. “Em chỉ cần hưởng thụ là được rồi, không cần nghĩ nhiều như vậy?”

Hắn làm như vô hại trấn an nàng, ngón tay lại thâm nhập vào cơ thể nàng, tốc độ nhanh hơn làm cho nàng thở càng lúc càng gấp, cả người run rẩy.

“Ngô..aa.. Nghiêm.. thật lợi hại… ừ…”.

“Anh nên cảm ơn em đã khen anh sao?” Đôi mắt đằng sau lớp kính nàng cảm giác nó rất sâu và thâm hiểm, hắn ngồi dậy nhẹ nhàng, dùng bàn tay con lại xoa nắn quả hồng đào của nàng đang lắc lư trong không khí.

“Con mèo ngốc này, đừng để anh chờ lâu quá… Anh chờ em, mỗi đêm đều chịu tra tấn sắp không chịu nổi rồi”-. Hắn trầm thấp lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn thành thục không tương xứng với tuổi của hắn.

“Cái gì…anh…. Ưh… anh nói gì chứ?”

“Không có gì”

Thấy nàng không có thời gian phân tâm, hắn dứt khoát nghiêm mặt không nói chuyện nữa, ngón tay tìm ra điểm mẫn cảm của nàng không ngừng tấn công quấy rầy, chăm chú quan sát từng biểu hiện của nàng, nghe tiếng thở dốc thanh âm rên rỉ không ngừng của nàng quẩn quanh phòng.

Những đợt kích thích liên tiếp khiến cho nàng không cách nào suy nghĩ hành động của hắn, chỉ có thể bất lực bám lấy tay hắn thở dốc, run rẩy, cho đến khi đạt được cao trào, xuân thủy của nàng không cách nào kiềm chế được tiết ra, nước mắt của nàng cũng rơi xuống. Hắn dừng lại mọi động tác, để mặc nàng mảnh mai nằm trên giường mềm mại mà thở.

Hắn không vội rút tay, mà đợi bạo động trong cơ thể nàng dẹp đi sau đó mới lưu luyến không muốn rời khỏi cơ thể nàng. Tiếp đó lại giúp nàng đống nút áo vào, ngay ngắn vuốt lại váy, động tác gọn gàng bước xuống giường vào nhà tắm.

Hắn hiện tại phải dùng nước lạnh để tính táo lại, nếu không hắn sẽ quên mất chuyện cần thiết phải làm mà trực tiếp muốn nàng.

Hắn từ phòng tắm đi ram nàng vẫn duy trì tư thế nằm trên giường, chỉ là không còn thở dốc nữa mà bắt đầu ổn định. “Nếu em muốn nghỉ ngơi thì tiếp tục nằm đi. Lát nữa đi ăn một chút, một giờ sau qua nhà anh tiếp tục tiến độ học bài.

“Vậy còn anh”- Vương Tiêu Lăng có chút không rõ hỏi.

Là hắn có vấn đề hay nàng có vấn đề?

Bây giờ mỗi lời hắn nói ra… nàng đều tưởng tượng. Nàng không phải thiếu nữ trong trắng, đương nhiên biết rõ việc hắn tắm nước lạnh là ý gì, nhưng đồng thời việc hắn tình nguyện tắm nước lạnh đồng nghĩa là không nguyện ý cùng với nàng sao?

Nàng thở dài một hơi, thân là con gái điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Thân thể của nàng cứ như vậy cứng nhắc không thú vị khiến hắn không cảm thấy thú vị, vẫn còn cách để tỉnh táo nói cho với nàng lát nữa đến thư phòng học bài.

“Anh vừa rồi không phải nói rồi sao? Anh còn có việc”- Nhàn nhạt vứt xuống một câu, hắn đi về thư phòng mà không hề quay đầu lại, để mặc nàng nằm trên giường bắt đầu kiểm điểm lại giá trị bản thân.

Hắn đối với nàng giở trò nàng muốn hét lên, nhìn dáng vẻ tính táo của hắn nàng nghĩ muốn xông lên đánh vào vai hỏi hắn, nàng rốt cuộc tệ ở đâu mà không thể khơi dậy hứng thú của hắn chứ?.

A! Làm cũng không đúng, không làm cũng không đúng, lòng nữ nhân thật là phức tạp…

Chat webcam trên màn hình, một vài nhân viên bốn mươi ba mươi tuổi đang chăm chú nghiên cứu, đối mặt nhìn thiếu niên thật lâu không nói lời nào.

“Tại sao không nói? Không phải có chuyện muốn thảo luận sao? – Nghiêm Tử Hiếu lật qua lật lại tư liệu mới nhất trên tay, chốc lát lại không nghe được báo cáo, giọng nói không vui.

Một số nhân viên là bạn của cha hắn, đẩy qua đẩy lại cuối cùng cũng có người đại diện nói: “à cái kia… Boss… áo sơ mi của anh có ghi chữ”- Hơn nữa rất lớn rất rõ ràng, mọi người không cách nào không để ý.

Hay là kiểu y phục mới đang thịnh hành ở Đài Loan?

Chữ? Vội vàng mặc áo sơ mi nên Nghiêm Tử Hiếu hoàn toàn không chú ý chiếc áo sơ mi sớm đã bị ai đó viết lên.

“Nó viết cái gì?”- Hắn cũng không vội vã xem áo viết gì, mà trực tiếp hỏi trên màn hình.

“Cái này… Boss, Tiếng trung của ta không khá lắm, có lẽ ta nhìn lầm… hình như ghi” Người hi sinh lúng túng nói nửa ngày, không dám nói ra những gì mắt nhìn thấy.

“Sắc lang, ngu ngốc, hay tiểu nhân”- Nghiêm Tử Hiếu chủ động đưa ra vài từ.

“Ách chính giữa có một chữ” Người hy sinh dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

Ông làm sao dám nói ra mấy chữ bất kính đó chứ, hơn nữa chữ ngu ngốc này cả đời không bao giờ xuất hiện trên người, dù chỉ số thông minh , nghiên cứu khoa học về những điều trọng đại nhưng cũng không dám trực tiếp nói ra mấy chữ này.

Khong ngờ Nghiêm Tử Hiếu không giận mà còn cười, nụ cười yếu không hề có chút âm hiểm xảo trá, từ trong lòng tỏa ra sự ấm áp.

A! Không hổ là con mèo hoang nhỏ đã khiến hắn quan tâm nhiều năm như vậy, thuần túy đem hắn ra làm trò cười cho mọi người…. Hắn làm sao bỏ nàng ra đây!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio