Tôi đứng ngây ra vì chưa biết phải làm sao, K mập xoa bụng nhăn mặt lắc đầu ngao ngán, thú thật là giờ này tôi cũng thấy hơi đói, do nãy giờ nốc trà nên ko chú tâm lắm, giờ thằng mập nhắc thì tôi mới cũng cảm thấy đói, mà giờ đêm hôm khuya khoát thì kiếm đâu ra đồ ăn chứ.
- Lúc trưa tao thấy có mấy bịch bánh mì lát mà? – Tôi sực nhớ ra.
- Tao ăn hết từ hồi chiều rồi! – K mập quệt mũi.
- Cái gì? Cả gần tới bịch bự lận mà! – Tôi sửng sốt.
- Ờ, tao với thằng L với Y ù xử hết rồi! – Thằng này thú nhận.
- Ăn cho lắm vào, giờ còn quái gì nữa mà ăn! – Tôi cau mặt – Trong mấy thùng trái cây còn gì không, lấy ra ăn đỡ đi?
- Toàn xoài với ổi, ăn vào cào bụng chết! – Nó lắc đầu lia lịa.
- Èo, đem thùng mì tôm ra đây đi! – Tôi thở dài.
- Đem ra lấy gì mà nấu? – K mập thắc mắc.
- Thì đem ra rồi tính! – Tôi nhún vai.
Nhưng thật ra tôi chả biết tính gì sất, chỉ là kêu nó đem thùng mì ra để nhìn vào mà dễ suy nghĩ thôi, bây giờ thì lửa đun cũng chẳng có, mà tô để nấu mì thì lại càng không, chỉ có mớ đũa tre còn nguyên xi trong bọc giấy dư lại lúc ăn cơm hộp hồi trưa.
- Giờ sao….Tiểu Mai ơi? – Tôi đưa mắt cầu cứu nàng.
- Sao phải hỏi mình chứ? Là K đói thôi mà! – Nàng đáp.
- Ừm…thì nấu ăn chung, N cũng…đói! – Tôi thở hắt ra.
- Vậy…nấu mì lên thôi! – Tiểu Mai trả lời.
- Nấu sao giờ? Nước sôi không có, tô chén cũng không nốt! – Tôi nhăn mặt.
- Mình cũng chịu thôi…! – Nàng lắc đầu.
Tôi còn đang lo ngay ngáy không biết nên làm thế nào với cơn đói từ K mập truyền nhiễm sang đang hoành hành trong bụng thì từ phía trong trại tiếng thằng T la oai oái:
- Ahhhh….giết người….sao mày đạp bụng tao….ahhhh!!
- Tao bị vấp chân mày….xin lỗi nhá…..! – K mập đang lăn đùng ra đất, và hình như do vấp chân thằng T mà nó thượng nguyên cái đầu gối vô bụng thằng này.
Thằng T la khá to, nên chốc sau đến lượt thằng C với thằng Q cũng mò đầu ra sân trước, thế là tụi tôi đứng quây lại nhìn thùng mì Hảo Hảo to đùng nhưng không cách nào xử lí.
- Nấu lên đi tụi bây, làm bữa khuya ăn chơi! – Thằng Q lên tiếng.
- Nước sôi đâu mà nấu? – Thằng C liếm môi.
- Rồi tô đâu mà đựng? – Thằng T tiếp lời.
- Hay….đổ nước thẳng vô bịch mì ăn luôn? – K mập hiến kế.
- Mày đói quá hoá điên à? Nhựa nylon chảy ra ăn độc chết! – Thằng T rụt cổ.
Gì chứ vụ này mà cán sự Hoá đã phán thì tụi tôi tin răm rắp ngay tắp lự.
- Bây giờ tính vụ nước sôi nấu mì trước, kiếm đâu ra lò lửa đây?
- Lúc nãy tao thấy bên A nó nướng thịt đó, qua hỏi có bếp gas mini hay lò gì không, mượn thử xem!
- Hơ, A mà đi mượn đồ A!
- Đói rã họng ra còn bày đặt sĩ diện, không mượn thì mày cạp đất ăn đi!
- Thế thằng nào xung phong qua mượn?
Tôi rụt cổ lùi khỏi hội bàn tròn ngay tức khắc, rầu rầu thú nhận:
- Tao không được rồi, lúc chiều tao với thằng L câu rớt diều của tụi nó, chắc bị nhớ mặt rồi, qua có khi không toàn mạng mà về!
- Tao chắc cũng không được, lúc sáng tao chọc gái bên đó, sợ tụi nó thù dai lắm!
- Có hai thằng đang ngồi đàn guitar kìa, chạy qua hỏi mượn đi!
Thằng Q được mỗi cái tài chỉ tay năm ngón chứ không dám làm, nó hạ lệnh xong rồi mà cả đám bọn tôi vẫn còn đứng nhìn nhau.
- Mày ngon đi mượn đi!
- Tao mò mặt qua nhỡ nó thấy gai ưa đập nguyên cây đàn vào mặt thì sao?
- Mày vỡ mặt, nó cũng…vỡ đàn, huề cả làng!
- Hay là….Trúc Mai qua mượn dùm nhé?
Thằng C vừa nói xong tức thì gần cặp mắt chuyển hướng sang nhìn Tiểu Mai:
- Mình….à? – Nàng e ngại.
- Ừ, Mai mượn chắc được đó! – Thằng C mắt sáng rỡ.
- Đúng rồi, qua đó dụng mỹ nhân kế là đảm bảo xong việc! – K mập hớn hở.
- Sao mày không kêu nhỏ H ra mà qua đó mượn? – Tôi sừng sộ vô cớ.
- Ơ…cái thằng này, mày ngon vô kêu H dậy đi! – Thằng mập nói lại.
Thằng Q thấy tình hình không ổn liền xua tay dàn hoà để tập trung vào chuyên môn giải quyết vấn đề cấp bách lúc này là nạn đói toàn cầu đang hoành hành dữ dội.
- Bây giờ vầy, chia ra nhóm, nhóm đi mượn bếp gas mini với ấm nước, nhóm đi kiếm tô chén, nhóm còn lại chuẩn bị mì tôm gia vị với nước nấu, vậy đi!
Tốn thêm nước bọt và sức lực vung tay tán loạn chỉ để phân nhóm, cuối cùng tụi tôi cũng tạm bằng lòng với trách nhiệm chung vừa được phân công. Nhóm đầu là Tiểu Mai với thằng C sẽ sang A mượn bếp gas, nhóm K mập với thằng Q ở lại trại chuẩn bị hậu cần, tôi với thằng T thì lãnh nhiệm vụ khó nhất, kiếm tô chén.
Tôi nhìn thằng T chẳng biết nên cười hay mếu, vì đêm hôm thế này đi kiếm tô chén hay mượn ở đâu ra chứ, trong khi phía đằng kia thì Tiểu Mai có vẻ đã đàm phán thành công, thằng nhãi ôm đàn guitar đã bỏ đàn xuống mà chạy xộc vào trong trại với khuôn mặt tươi hơn hớn vì được người đẹp nhờ vả.
- Hai thằng mày đi lẹ coi! – K mập tay xé gói mì tôm hối thúc.
- Từ từ đang tính này! – Thằng T xua tay.
- Tính lẹ đi, việc ai nấy lo! – Thằng Q cầm mớ đũa với muỗng nhựa đi ra.
- Thôi đi mày ơi! – Tôi nói.
- Mượn đâu giờ? – Thằng T thắc mắc.
- Ai biết, đi lòng vòng xem mượn được chỗ nào thì mượn, coi chỗ nào dư tô chén nhựa thì vào xin chứ sao! – Tôi nhún vai đáp.
Thế là hai thằng lò dò bước đi bắt đầu công cuộc tìm kiếm tô chén, ngang qua trại nào cũng dáo dác dòm vào như hai thằng ăn trộm thứ thiệt. Nhưng giờ đã hơn h sáng, đa số các trại đều đã ngủ, có một vài nhóm học sinh ngồi tán dóc thì khuôn mặt lờ đờ, nhìn đã thấy hãm tài rồi, bọn tôi lắc đầu ngao ngán chả dám vào thương thuyết. Lúc ngang qua trại của A, tôi nhìn lom lom lều rồi thất vọng trở ra vì chẳng có ai còn thức.
- Ê mày, tao nghĩ ra rồi! – Thằng T đập vai tôi.
- Mượn ở đâu? – Tôi ngạc nhiên.
- Khỏi mượn, tự có! – Nó đáp.
- Ở đâu ra mà tự có ày? – Tôi thắc mắc.
- Im, đi theo tao sẽ biết! – Rồi nó khom người xuống và chạy trước.
“ Hông lẽ thằng này định đi ăn trộm sao kìa? Nhìn cái bộ tịch giống quá sức! “, tôi đâm chột dạ nhưng vẫn chạy theo nó. Rốt cuộc thằng T chẳng đi vào trại nào sất, nó chạy thẳng vào khu nhà tắm nam tập thể lúc chiều.
- Điên à? Vào đây làm gì? – Tôi hỏi the thé, mắt láo liên dòm xung quanh xem có anh bộ đội nào không.
- Cứ để tao lo! – Rồi nó chạy xộc thẳng vào trong.
Tôi tự dưng thấy hoảng hốt vì chẳng biết thằng này định làm gì, nên đành liều mình phóng theo nó luôn, đầu óc cứ lùng bùng vì chẳng hiểu thằng này lấy tô chén đâu ra trong nhà vệ sinh.
Vào đến khu tắm bên trong, thằng T đảo hết một vòng các buồng tắm nhỏ được ngăn bằng vách xi măng, tôi thì y theo lời nó đứng cảnh giới ngay cổng, thấy ai vào là phải báo động ngay rồi hai thằng cùng trốn.
- Mày tìm cái quái gì thế? Đi ra nhanh coi! – Tôi sốt ruột khẽ húng hắng nói.
- Tìm ra rồi, tao đang lựa cái thích hợp nhất! – Thằng T nói vọng ra.
- Mà mày lựa cái gì thế? – Tôi tò mò.
- Tí nữa mày sẽ biết, đảm bảo bất ngờ, hề hề! – Nó cười bí hiểm – Cái này còn lợi hại hơn mớ tô chén mày ăn ở nhà gấp chục lần!
Tôi nghe nó nói mà thấy nửa ngờ nửa mừng trong bụng, thắc mắc liên tục chẳng biết nó tìm được cái gì trong nhà tắm, có lúc tôi đồ rằng dám là chén bát mấy anh bộ đội ăn xong chưa rửa lắm. Và lúc thằng này đem cái món đó ra, tôi thiếu điều té chỏng gọng vì khiếp đảm, nhưng cuối cùng lại thấy thằng này cũng có lí sau khi đã khan cả cổ họng vì tranh cãi mà chẳng được gì, tôi đành lò dò vừa đi vừa che cho nó y chang cái hồi thằng này bị rách quần. Hai thằng cứ rù rù mà len hết khu trại này đến khu trại khác, mừng quýnh lên khi thấy lại cổng trại A quen thuộc trước mặt, và thằng T cười tự hào khệnh khạng bước vào y chang anh hùng quốc gia vừa được tặng huân chương cứu quốc.