Mạnh Thao nhìn Trì Sính, ẩn ẩn cảm thấy kẻ này có ý đồ không tốt.
"Mày là ai?" Mở miệng liền hỏi.
Trì Sính đứng đối diện Mạnh Thao, thờ ơ nói: "Nghiệm hàng."
Ở đây vốn là kho dưới hầm, trước đó từng chứa mấy đợt hàng, Mạnh Thao còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện bên ngoài, chẳng qua không ai sẽ mở cánh cửa này ra.
Nếu Trì Sính đã vào, vậy chứng minh hắn không phải nghiệm hàng, một là muốn xem náo nhiệt, hai là đến gây sự.
"Hàng ở bên ngoài." Mạnh Thao nói.
"Tôi chưa từng nghiệm hàng chết, chỉ nghiệm hàng sống."
Ngữ khí của Trì Sính rất bình thản, nhưng lại mang đến uy hiếp tâm lý cho Mạnh Thao mạnh mẽ hơn những lời chửi mắng của Ngô Sở Úy.
Bị đôi mắt của Trì Sính nhìn chằm chằm, miệng Mạnh Thao muốn độc cũng không độc nổi nữa, chỉ có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
"Xem ra hai năm nay, Khương Tiểu Soái học được không ít bản lĩnh, bên cạnh có nhiều kẻ tàn bạo như thế, ai cũng muốn ra mặt thay cậu ta."
Trì Sính dường như không nghe thấy, nói tiếp lời mình.
"Tôi chỉ đến nghiệm hàng, xem thử vị đó nhà tôi là lỗ hay lời."
Nói xong, lấy chân móc sợi xích dưới đất, đế giày đảo qua da đầu Mạnh Thao.
Mạnh Thao còn chưa kịp phản ứng, sợi xích đó đã vòng thẳng qua cổ gã, lại bị Trì Sính dùng mắt cá móc cả người lên.
Ngô Sở Úy đang lái xe đến công ty thì nhận được điện thoại của thư ký.
"Tổng giám đốc Ngô, anh mau về xem thử đi, Trì thiếu phát điên rồi!"
Ngô Sở Úy giật thót, "Chuyện gì?"
Thư ký nôn nóng nói: "Tôi cũng không rõ lắm, Trì thiếu xuống nhà kho dưới hầm, hình như thấy có người lén lút vào phòng lưu tài liệu.
Sau đó Trì thiếu đóng cửa lại, ở bên trong thẩm vấn người đó.
Sau đó có mấy người xuống dưới nghiệm hàng, nghe tiếng ma kêu quỷ khóc bên trong, toàn bộ bị dọa chạy lên hết."
Một dòng điện mạnh chảy vào từng lớp da đầu Ngô Sở Úy, thoáng chốc thiêu chết mấy trăm sợi thần kinh.
Má, sao lại như thế?
Đợi đến trước cửa công ty, đệm ngồi dưới mông Ngô Sở Úy đã bị mồ hôi thấm ướt.
"Trì Sính đâu?" Ngô Sở Úy hỏi thư ký: "Vẫn đang ở nhà kho dưới hầm sao?"
Thư ký gật đầu, "Đúng vậy, bây giờ không ai dám vào, tiếng thét đó quá đáng sợ."
Ngô Sở Úy hít sâu thở ra, cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn.
"Được, tôi đi xem thử."
Nhấc chân vừa định đi, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, dặn dò thư ký: "Tìm hai người trông cửa, đừng để ai vào đó, ảnh hưởng không tốt."
Thư ký vội vã gật đầu.
Ngô Sở Úy ôm trái tim xao động bất an đi xuống hầm, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, nhất thiết đừng hiểu lầm nha! Đó không phải là tiểu tam mà tôi bao dưỡng đâu, đó là bạn trai cũ của Khương Tiểu Soái, tình địch của Quách Thành Vũ, tôi chỉ bảo quản thay mà thôi!!
Vừa mới mở hé cửa nhà kho, Ngô Sở Úy đã bị tiếng gào đâm vào màng nhĩ dọa vỡ mật.
Giống như con heo nuôi mập chờ mổ thịt, dưới sự truy bắt của dao mổ trong tay chủ, phát ra tiếng thét kiệt lực.
Khi liên tưởng lên người Mạnh Thao, một người cao ngạo như thế, lại kêu gào không còn chút hình tượng, trình độ chịu ngược đãi đó là không cách nào tưởng tượng.
Con đường chưa tới hai mươi mét từ cửa hầm xuống phòng lưu tài liệu, Ngô Sở Úy không biết đi mất bao lâu.
Tiếng kêu thét phát ra vẫn chưa dừng lại, càng lúc càng kịch liệt theo cự ly rút ngắn dần.
Cửa đang mở, tay Ngô Sở Úy đặt lên nắm đấm cửa, nhẹ đẩy ra một khe hở, thông qua khe hở nhìn vào trong.
Sự thật chứng minh, cao thủ ngược đãi chân chính căn bản không cần chuẩn bị bất cứ đạo cụ nào, tất cả những thứ gần đó đều có thể được hắn sử dụng.
Hai sợi xích mấy cục gạch, đã có thể giày vò cho một gã đàn ông ương ngạnh cứng đầu phải xin tha liên tục.
Cùng là cột người, Ngô Sở Úy cột xích trên tay và chân Mạnh Thao, Trì Sính lại cột xích trên ngón tay vào ngón chân Mạnh Thao.
Hai ngón cái của chân và tay Mạnh Thao đều bị kéo ra sau cột lại, giống như con cá chép trên tranh tết, bị treo chúc đầu xuống, trọng lượng toàn thân đều tập trung vào bốn ngón đó.
Không chỉ thế, Trì Sính còn dùng cái móc dùng để treo hàng móc vào mũi Mạnh Thao, ép gã phải ngẩng đầu lên.
Bày ra tư thế độ khó cao như thế trên không, không cần đến năm phút, người đã mồ hôi đầm đìa, thống khổ không chịu nổi.
Nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy không đủ, hắn dùng sáu sợi xích khác cột trên trứng của Mạnh Thao, phía dưới cũng treo móc, không móc gì khác, chỉ móc quả cân, một quả rồi một quả, năm cân mười cân hai mươi cân, toàn bộ do hai trái trứng đảm nhận.
Đừng nói dạng hèn nhát như Mạnh Thao, cho dù là một kẻ cao lớn thô kệch, cũng phải gào phải mất ý thức.
"Tha cho tôi đi...!tôi chịu hết nổi rồi..."
Mạnh Thao gào đến mức cổ họng cũng muốn xuất huyết, khoảnh đất bị mồ hôi thấm ướt cho tới bây giờ cũng chưa từng khô.
Trì Sính cười dữ tợn, đá một cái lên mặt Mạnh Thao.
Cả người Mạnh Thao đung đưa trên không, khiến cho mấy quả cân treo trên trứng đó cũng lắc trái lắc phải theo sự dao động của thân thể, giống như đồng hồ kiểu cũ, "quả lắc" rướm từng tia máu đỏ.
"Ông nội...!ông nội..."
Mạnh Thao khóc đến suýt mắc nghẹn, vì không thể chịu đựng nổi đau đớn mà nôn thốc không ngừng.
Ngô Sở Úy bị dọa mềm chân, cảm thấy trứng cũng đã không còn là của mình, giống như hễ không cẩn thận thì nó sẽ rớt khỏi quần.
Cho dù không thấy máu, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm giác được tiếng xé rách truyền đến từ nơi yếu ớt đó, càng khỏi nói đến Mạnh Thao, ngay cả Ngô Sở Úy cũng muốn gọi Trì Sính là ông nội.
Quá tàn nhẫn.
Ngô Sở Úy không cách nào tưởng tượng, một gã đàn ông không rõ lai lịch bị giấu mấy ngày, mà đã bị Trì Sính giày vò như thế.
Nếu để hắn biết quan hệ của mình và Nhạc Duyệt, còn không phải sẽ dùng hết toàn bộ Mãn Thanh thập đại khốc hình sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy nghiêng người ngã lên bức tường cạnh đó, rồi lại trợt xuống đất.
Cuối cùng không biết mình đã đứng lên thế nào, hồn vía đâu đâu rời khỏi hầm thế nào.
Trì Sính cũng coi như phúc hậu, giữ lại cho Mạnh Thao một hơi thở.
Mấy trăm tiếng ông nội không kêu uổng phí, Mạnh Thao vừa được thả xuống, đã lộ ra dáng vẻ cháu nội, bắt đầu châm ngòi ly gián.
"Anh không cảm thấy anh bị người ta lợi dụng sao?"
Trì Sính không chút cảm xúc nhìn gã.
Mạnh Thao muốn ngồi dậy cũng không nổi, còn không quên nhắc nhở Trì Sính.
"Quách Thành Vũ giữ tôi ở đây, là vì muốn tạo mâu thuẫn, mượn tay người khác để trị tôi, còn anh ta ngồi đó hưởng thành quả."
Trì Sính vốn lười phí lời với gã, nhưng thấy dáng vẻ du đãng tự cho là đúng của Mạnh Thao, lại hiếm khi hiến ra chút lòng thương hại sắp bị bóp nát, nói thêm vài câu.
"Chắc không phải mày thật sự cho rằng tao ngộ nhận mày là nô lệ dục mới chỉnh mày chứ?"
Mạnh Thao không nói gì, mồ hôi trên trán vẫn đang chảy xuống.
Trì Sính nhặt bình nước khoáng mà Ngô Sở Úy chứa nước tiểu lên, nhét miệng bình vào miệng Mạnh Thao.
"Hắt nước tiểu cũng phải quay lưng về phía mày rót vào chai, cũng chỉ có mày dám nghĩ về khía cạnh yêu đương vụng trộm.
Người của Trì Sính tao, trước giờ chỉ có no chứ không có đói, cho dù mày thật sự xem mình là món ăn ngon, có khẩu vị để ăn hay không còn là chuyện khác đó."
Mạnh Thao ngay cả sức lực nhả miệng bình ra cũng không còn, chỉ có thể nhắm mắt dốc.
Trì Sính dùng ngữ điệu bình thường đến mức không thể bình thường hơn nói với gã: "Tao chỉnh mày, không vì gì khác, chỉ vì mày đã làm vị đó nhà tao mệt mỏi."
Nói xong, cười gằn một tiếng, nhấc chân ra ngoài.
Đáng tiếc, những câu cuối cùng Trì Sính nói với Mạnh Thao Ngô Sở Úy không nghe được, sau khi y ra khỏi hầm, lái xe chạy điên cuồng, cuối cùng phát hiện thiên hạ lớn thế này, lại không tìm được một chỗ yên thân, bất đắc dĩ lại phải đến phòng khám.
Khương Tiểu Soái đang ngủ trưa, Quách Thành Vũ ngồi bên cạnh giường hắn, nhìn hắn nửa ngày.
Ngô Sở Úy vừa muốn vào, đã bị bốn vệ sĩ cao to cản đường.
Một trong đó thô giọng hỏi: "Làm gì?"
Ngô Sở Úy ngẩn ra, từ đâu chui ra nhiều vệ sĩ như thế chứ? Lẽ nào chỗ này cho người khác thuê rồi? Không phải chứ, quầy thuốc, bàn chẩn bên trong vẫn còn mà.
Đang nghĩ thế, Quách Thành Vũ bước ra.
"Mau cho tôi vào gặp sư phụ của tôi đi." Ngô Sở Úy đầy nôn nóng.
Quách Thành Vũ đề phòng nhìn Ngô Sở Úy, "Gặp cậu ta làm gì?"
"Tôi bây giờ đặc biệt cần anh ta!" Ngô Sở Úy ứa nước mắt, "Tôi bị đả kích."
Quách Thành Vũ chẳng có chút lòng đồng tình nào, trực tiếp xoay Ngô Sở Úy về phía cửa, "Ngài nên làm gì thì đi làm đi, thêm loạn gì chứ? Tôi vừa dỗ Soái Soái vui vẻ được một chút, cậu đừng thêm phiền cho cậu ta nữa."
"Không được, bây giờ tôi không có anh ta sẽ không sống nổi! Anh ta chính là động lực tinh thần của tôi đó!" Vẻ mặt Ngô Sở Úy đầy khổ sở.
Quách Thành Vũ quyết tâm rồi, "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."
Ngô Sở Úy bực: "Quách Thành Vũ, anh còn dám ngang tàng với tôi? Chuyện anh đùa tôi tôi còn chưa tính nợ với anh đâu! Anh nói đi, anh để Mạnh Thao ở chỗ tôi, có phải là muốn châm ngòi ly gián không?"
Quách Thành Vũ bịt miệng Ngô Sở Úy, uy hiếp: "Cậu dám nói thêm một câu nữa, có tin tôi vạch trần chuyện của cậu và Nhạc Duyệt không?"
Ngô Sở Úy oán hận hất tay Quách Thành Vũ ra, nói: "Có bản lĩnh anh nói đi! Gia đã chuẩn bị tâm lý chịu chết rồi, đến đây chính là muốn ở bên sư phụ thêm vài ngày."
Nói xong lại chen vào trong.
Quách Thành Vũ vừa muốn vác Ngô Sở Úy lên nhét vào xe, đã nghe một câu chất vấn sau lưng: "Làm gì đó?"
Ngô Sở Úy vội gào lên: "Sư phụ!"
Lòng Khương Tiểu Soái xao động, chỉ cần nhìn thấy bản mặt của Ngô Sở Úy, tâm trạng đã tốt hơn nửa.
Vội vã bước ra ngoài cửa, không nói một lời kéo Ngô Sở Úy vào, ôm chặt lấy y.
"Mẹ nó tôi nhớ cậu muốn chết rồi!" Khương Tiểu Soái nước mắt lưng tròng.
Ngô Sở Úy cũng kích động không thôi, giống như có Khương Tiểu Soái rồi, cái gì cũng không cần sợ nữa.
Quách Thành Vũ sầm mặt đứng một bên, một người chưa dỗ xong, lại đến người khác, sau này nên sửa lại gọi chỗ này là trại tị nạn đi.
.