“Tổng giám đốc Ngô cảm thấy thế nào?” Trương Bảo Quý hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Cháu gái của ngài chắc chắn không thể tệ được, thế này đi, để cô ấy ở đây thử việc hai ngày, nếu thích hợp tôi sẽ giữ lại.”
Trương Bảo Quý rất cao hứng, đưa cho Ngô Sở Úy một tấm danh thiếp.
“Có chuyện gì cậu có thể gọi số này liên lạc với tôi.”
Ngô Sở Úy cúi đầu đảo mắt nhìn, con số này quả thật quá quen thuộc, trước kia khi y làm việc dưới tay Trương Bảo Quý, một ngày hai mươi bốn tiếng toàn do Trương Bảo Quý chi phối.
Bất kể gió lớn trời mưa, nắng râm lạnh ấm, bất kể tình trạng thân thể ra sao, chỉ cần con số này vang lên, nhất định phải chạy đến ngay lập tức.
Nhét vào túi như không có việc gì, Ngô Sở Úy nói với Trương Bảo Quý: “Được, tôi biết rồi.”
Trương Bảo Quý vừa định đi, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, hỏi Ngô Sở Úy: “Có phải trước kia hai chúng ta từng gặp mặt không?”
“Có sao?” Ngô Sở Úy giả ngốc, “Sao tôi không nhớ? Hay ngài nhận lầm người?”
“Có thể là vậy.”
Trương Bảo Quý đi rồi, tiểu mỹ nữ và Ngô Sở Úy vào phòng làm việc.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết cô tên gì.” Ngô Sở Úy nói.
“Trương Doanh.”
Ngô Sở Úy gật đầu, ánh mắt đầy vị dương cương đảo qua cô ta.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Doanh giơ ra hai ngón tay: “Hai mươi hai.”
Ngô Sở Úy lại hỏi: “Bình thường thích làm gì?”
“Ca hát nhảy múa.”
Trong đầu Ngô Sở Úy lập tức hiện lên điệu múa váy cỏ ở Hawaii lúc trước, giả dụ bảo cô gái này mặc váy cỏ, thân trên không mặc đồ, hai bầu ngực lắc lư thì lẳng lơ bao nhiêu chứ?!
Giọng nói ngọt ngào của Trương Doanh ngắt ngang duy nghĩ dâm loạn của Ngô Sở Úy.
“Tổng giám đốc Ngô, em không ngờ anh lại đẹp trai như thế.”
Ngô Sở Úy đan chéo hai tay gác lên bàn làm việc, trên mặt là nụ cười thành thục trí thức.
“Có sao? Sao tôi không cảm thấy?’
Trương Doanh gật đầu, “Có, ngũ quan của anh rất cân đối, đặc biệt là đôi mắt, đầy lực hút, vừa rồi lúc em bước vào suýt nữa đã choáng bởi anh đó.” Nói xong còn thè lưỡi.
Ngô Sở Úy phát hiện, lưỡi cô tai đặc biệt cong, giống như một con cáo.
Sự xấu hổ trên người Trương Doanh nhanh chóng nhạt đi, khí chất quyến rũ chậm rãi nổi lên.
“Tổng giám đốc Ngô, em cảm thấy thân hình anh rất đẹp, vừa không thuộc dạng cơ bắp dồn cục, lại không thuộc dạng ốm yếu gầy gò, đặc biệt khỏe mạnh điển trai.
Hơn nữa em cảm thấy anh mặc âu phục rất đẹp, hai chân anh rất dài, mặc vào thân hình liền thẳng tắp.
Đã thế nơi đó rất mạnh mẽ, gồ lên căng đầy…”
Đối diện khen ngợi trắng trợn như thế, mặt Ngô Sở Úy vẫn có thể giữ được vẻ bình thản thong dong.
“Miệng rất ngọt đó.” Ngô Sở Úy nói.
Trương Doanh lại gần Ngô Sở Úy, dẩu môi nói: “Không phải miệng em ngọt, mà là anh rất ưu tú! Người ta nói, nhìn một người đàn ông để biết có đủ ‘mạnh mẽ’ hay không, chủ yếu phải nhìn vào mắt người đó.
Nếu vẩn đục, thì công năng thận của người đàn ông này không tốt.
Nếu đặc biệt sáng, giống anh vậy, thì một nửa của anh sẽ rất có phúc.”
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, anh ta có thể không có phúc sao? Mắt anh ta còn sáng hơn tôi mấy lần.
“Vậy nếu trong mắt lại có tơ máu thì sao?” Ngô Sở Úy quan tâm đến tính phúc của Khương Tiểu Soái.
Trương Doanh hơi nhíu đôi mày xinh đẹp: “Đó là do mệt nhọc quá độ sao?”
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Nếu trời sinh đã thế thì sao?”
Trương Doanh suy nghĩ một lát, đột nhiên mắt sáng lên.
“Anh là nói đường vân chìm màu đỏ đúng không? Đó không phải tơ máu! Cách vách nhà em có một ông cụ, trong mắt ông ta cũng có tia đỏ.
Người ta rất mạnh đó, lúc tuổi vẫn còn sinh được một bé gái.”
Ngô Sở Úy không khỏi nuốt nước miếng, má ơi! Sư phụ à anh phải bảo trọng đó nha!
Trương Doanh lại nói: “Hơn nữa từ chất tóc cũng có thể nhìn ra, tóc của anh vừa đen vừa sáng, hơn nữa rất dày, đặc biệt bóng loáng…” Nói một hồi, liền thò tay vào tóc Ngô Sở Úy, ngón tay nhẹ quấn tóc y.
Ngô Sở Úy nhìn ra được, cái này chỗ nào là tốt nghiệp chuyên ngành văn thư chứ? Thuần túy là chuyên ngành kỹ nữ.
Trước kia lúc y đi học đã có dạng con gái này rồi, mỗi ngày siêu xe đưa đón về ký túc xá, được gọi là kỹ nữ trường học.
Cho dù là thế, cũng không trở ngại Ngô Sở Úy yêu thích cô ta.
Trương Doanh vẫn khen không dứt miệng, khen đến mức Ngô Sở Úy bồng bềnh lơ lửng, nếu không phải có trái trứng lớn nặng trình trịch kéo lại, điểu của y đã bay đi rồi.
“Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của em, là nam thần hoàn mỹ chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.”
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, cô khẩu giao cho bao nhiêu người rồi hả? Cái miệng lẳng lơ thế này?
…
Tối khi ăn cơm, Ngô Sở Úy và Trì Sính cùng ngồi xem đá banh.
Xem một hồi, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ lại cách tiểu thư ký bảo nhìn mắt phán đoán năng lực của đàn ông, vì vậy quay sang nhìn mắt Trì Sính.
Trong mắt Trì Sính phản xạ lại ngũ quan rõ ràng của Ngô Sở Úy, sáng sủa sắc bén, sâu không thấy đáy.
“Nhìn cái gì đó?” Trì Sính đập một cái lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đột nhiên phun ra một câu: “Khi tôi nhìn anh, anh có cảm giác bị điện giật không?”
Trì Sính sượng mặt nói: “Không có.”
“Anh nhìn trước hãy nói.” Ngô Sở Úy không nản chí.
Trì Sính chẳng thèm quay sang, nhìn chằm chằm tivi, hắn sợ quay qua rồi thì không quay về được nữa.
“Mất hứng.” Ngô Sở Úy lầm bầm.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại nhớ ra tiểu thư ký khen y rất mạnh mẽ, vô thức cúi đầu nhìn đũng quần mình, quả thật gồ lên.
Quay sang nhìn Trì Sính một chút, đột ngột cảm thấy của mình thật xẹp thật xẹp.
Mỗi lần ở cạnh Trì Sính, cảm giác ưu việt đàn ông của Ngô Sở Úy đều biến mất.
Càng nghĩ càng nghẹn khuất, đầu đưa về đũng quần Trì Sính, nện mạnh vài cái.
Cho anh gồ như thế! Cho anh gồ như thế! Cho anh gồ như thế!...
Trì Sính túm Ngô Sở Úy lên.
“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi.”
Sau khi bị Trì Sính “thu thập” một hồi, Ngô Sở Úy không giống như bình thường trực tiếp chui vào ổ chăn, mà đứng bên cạnh giường tập thể dục.
Cầm hai cục tạ nâng lên hạ xuống, luyện mướt rượt mồ hôi.
Trì Sính tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ chế nhạo.
“Luyện tay hoài có tác dụng gì? Phải luyện eo kìa, tránh cho mỗi lần cưỡi trên người tôi đều vặn không được.”
“Cút!”
Ngô Sở Úy tức giận quay lưng về phía Trì Sính.
Lúc chui vào ổ chăn, Ngô Sở Úy lại nhớ đến mấy câu tiểu thư ký khen mình, nhịn không được hỏi Trì Sính: “Nói thật, rốt cuộc anh cảm thấy tướng mạo của tôi ra sao?”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy mấy phút: “Trung thượng đẳng.”
Tiền đề là thượng đẳng của Trì Sính đến nay không có ai.
Nhưng Ngô Sở Úy nghe xong rất khó chịu: “Anh không cảm thấy ngũ quan của tôi rất chuẩn sao?”
“Khi lên cao trào đúng là rất chuẩn.”
Ngô Sở Úy nện cho Trì Sính hai đấm, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại nhớ ra một chuyện.
“Vậy anh cảm thấy thân hình của tôi ra sao?”
Lần này Trì Sính cho một đánh giá tốt.
Ngô Sở Úy hưng phấn hỏi: “Vậy anh cảm thấy điểm sáng ở đâu?”
Nói xong còn cố ý vén chăn lên, để Trì Sính nhìn hai chân dài thẳng tắp của mình.
Không ngờ, Trì Sính lại nói: “Mông đủ bự.”
Ngô Sở Úy phẫn hận đáp trả: “Anh chỉ biết nhìn chỗ đó thôi sao? Anh không phát hiện hai chân tôi rất dài sao?”
Trì Sính nói: “Khi dạng ra thì rất dài, dạng càng bự càng dài.”
Ngô Sở Úy sâu sắc cảm thấy y và Trì Sính không có ngôn ngữ chung, tức giận cuốn hết mền đi, để cho Trì Sính chịu lạnh.
Trì Sính túm tóc Ngô Sở Úy, kéo y về cạnh mình.
“Đựng chạm tóc tôi!” Ngô Sở Úy cảnh báo: “Túm hư anh đền được không? Tóc đen bóng sáng loáng thế này!”
“Dù có đen nữa cũng có thể đen bằng lông Y của cậu sao?” Trì Sính giễu cợt: “Tôi kéo cậu cậu chẳng nói gì, kéo tóc cậu cậu liền không vui?”
Ngô Sở Úy quay người qua, cũng cố sức kéo tóc Trì Sính, hai người đối đầu.
Sau một hồi ồn ào, Ngô Sở Úy mệt rồi, mắt nhìn trần nhà, ngực phập phồng.
“Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong giấc mộng của em, là nam thân hoàn mỹ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.”
Bên môi Ngô Sở Úy hiện lên nụ cười không dễ phát giác, lấy cùi chỏ húc Trì Sính.
“Này, tôi là gì của anh?”
Trì Sính ngừng một chút, nói: “Cậu là bắp của tôi.”
“Bắp, tại sao lại là bắp?”
“Vì như vậy tôi có thể bạo cậu.” (Bạo cậu = bạo bắp = bắp rang)
“…!!”
Giày vò một trận, Ngô Sở Úy mới ngủ.
Không biết có phải bị Ngô Sở Úy hỏi quá nhiều hay không, Trì Sính không kìm được nhìn y thêm vài lần.
Không ngờ lại nhìn hơn nửa tiếng, nếu lúc này Ngô Sở Úy mở mắt, sẽ có thể thấy được hai ánh mắt hoàn toàn khác với vừa rồi.
Mang theo mê luyến sâu đậm, bá đạo lại dịu dàng, cuồng nhiệt đằm thắm.
Tay Trì Sính nhẹ vuốt mặt Ngô Sở Úy, cái trán trơn nhẵn, sống mũi cao, bờ môi mỏng, cằm cứng chắc… nhớ khi y tức giận thì trừng to đôi mắt, khi cao hứng thì hơi nhếch khóe môi, lúc động tình thì cong đôi mày, khi cao trào là gương mặt kích động như muốn khóc…
Nhìn tiếp xuống dưới, cái eo vừa rồi còn bị Trì Sính chê bai, hiện tại lại thành bảo bối.
Sờ tới sờ lui, cảm nhận xúc cảm vừa mềm mại vừa căng chặt, ảo tưởng điệu bộ dâm đãng khi nó vặn vẹo.
Còn có đôi chân dài, mỗi lần quấn lên eo Trì Sính, đều khiến hắn có xúc động đào rỗng tất cả để giao ra.
Cuối cùng, đưa mũi ngửi tóc Ngô Sở Úy.
Cảm nhận làn tóc y nhẹ trêu cợt mình.
Kết quả, khi Trì Sính nhắm mắt trầm mê, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương khác lạ.
Mùi sơn móng tay.
Dù sao Trì Sính cũng đã đi quanh trong lùm hoa nhiều năm như thế, hiểu rất rõ mùi vị trên người phụ nữ.
Đặc biệt là hắn càng quen thuộc mùi vị trên người Ngô Sở Úy, xen tạp một chút mùi vị khác hắn đều có thể phát hiện ra.
Ngô Sở Úy đang ngủ ngon, đột nhiên bị một cơn đau thình lình ập đến bức tỉnh.
Trì Sính kéo y dậy.
Ngô Sở Úy buồn bực hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Luyện eo cho cậu.”
“Tôi không muốn luyện, tôi buồn ngủ… ưm…”
Ban đầu, Ngô Sở Úy còn mông lung, sau đó dần tìm về tinh thần, cuối cùng thì hoàn toàn hưng phấn, cưỡi trên người Trì Sính, cố sức vặn vẹo vòng eo.
Trì Sính quất vào mông Ngô Sở Úy như quất lừa.
“Mau động đậy!”
Ngô Sở Úy ngữa cổ rên rỉ.
“A a… sắp không được rồi…”
Dây nịt lại chào hỏi hai cái, kèm theo tiếng gầm hung tợn của Trì Sính.
“Mau thêm chút nữa.”
“Không được rồi… sắp bắn rồi… a a a a…”
…
Hôm sau, Cương Tử đến tìm Trì Sính, nói cho hắn biết chuyện của Trương Bảo Quý.
“Trước kia lúc Ngô Sở Úy làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, luôn là cấp dưới của ông ta.
Chẳng qua lần này ông ta đến tìm Ngô Sở Úy, không hề nhận ra Ngô Sở Úy.”
Trì Sính khó hiểu: “Không nhận ra? Cậu ấy làm ở đó ba năm, cho dù có đổi tên, cũng không đến mức không nhận ra chứ!”
Cương Tử giải thích: “Vì tướng mạo của cậu ta khác biệt rất lớn so với trước kia.”
“Cậu ấy từng phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Trì Sính hỏi.
Cương Tử cười không phúc hậu: “Không phải phẫu thuật thẩm mỹ, mà trước kia quá mập.”
Nói xong, lấy ra bức ảnh khi Ngô Sở Úy còn “tràn đầy phong hoa”, cũng chính là khoảng thời gian trước khi Ngô Sở Úy giảm béo, lần đầu Nhạc Duyệt đưa ra lời chia tay với y, trọng lượng lúc đó lên đến một trăm bảy một trăm tám cân.
Toàn thân là mỡ, ngũ quan toàn bộ đều bị nén biến dạng, ngay cả con mắt lớn mang tính tiêu chí nhất cũng bị dồn cho nhỏ lại.
Nếu không phải Cương Tử đã nói trước, Trì Sính suýt nữa nhận không ra.
Dùng bốn chữ để hình dung thái độ của Trì Sính đối với tên mập Ngô ngày trước, đó chính là “không cách nào muốn”.
Sau này mấy loại thức ăn nhiệt lượng cao như coca, khoai tây chiên trong nhà phải được dọn sạch, kiên quyết diệt trừ tất cả khả năng có thể quay về lúc trước.
Chẳng qua, Trì Sính vẫn buồn cười.
Thật muốn bứt hai gò thịt mập trên mặt y xuống.
“Lúc đó Trương Bảo Quý ức hiếp cậu ta không ít.” Cương Tử nói.
Nụ cười trên mặt Trì Sính nhạt đi, sắc âm u phủ kín con ngươi.