Yêu Phải Tình Địch

chương 235: 235: gắn khóa cho tủ lạnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Sở Úy đang ăn cơm ở phòng ăn, Khương Tiểu Soái ở phòng khách xem tivi, không ngờ tiếng nhai của Ngô Sở Úy còn lớn hơn tiết mục tivi.

Sườn non nhai rôm rốm, đây là phần mà Khương Tiểu Soái thích ăn nhất, hắn thậm chí có thể tưởng tượng hương thơm của phần sụn mềm và thịt heo nồng nàn hòa quyện trong miệng mình.

“Tôi thao ba cậu!” Khương Tiểu Soái hừ mắng một tiếng

Quách Thành Vũ ngồi bên cạnh hắn, liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt điên cuồng do đói lại không được ăn của Khương Tiểu Soái.

Qua một lát, tiếng rôm rốp không còn nữa, Khương Tiểu Soái thở phào nhẹ nhõm.

Chắc sẽ không ăn nữa đúng không?

Không ngờ, chưa thả lỏng được một phút, tiếng rôm rốp lại vang lên.

Má __!! Khương Tiểu Soái gào thét trong lòng, mẹ nó lại ăn một miếng nữa!

Tổng cộng chỉ có ba miếng sườn non, không thể chừa lại cho tôi một miếng sao?

Đang mắng, trong bếp truyền đến tiếng bước chân.

Khương Tiểu Soái dựng lỗ tai lên nghe ngóng, tiếng bước chân càng lúc càng gần, lẽ nào ăn xong rồi?

Rất nhanh, Ngô Sở Úy vòng ra phòng khách.

Thò đầu hỏi Khương Tiểu Soái: “Tăm xỉa răng ở đâu? Tôi ăn thịt bị mắc răng.”

Khương Tiểu Soái âm u nói: “Ngay trong hộp dưới gầm bàn trà.”

Người bình thường đều là ăn thịt xong mới xỉa, Ngô Sở Úy bây giờ đã bắt đầu xỉa, lẽ nào y không định ăn nữa? Suy nghĩ tốt đẹp của Khương Tiểu Soái không được nghiệm chứng, Ngô Sở Úy xỉa răng chỉ để tiện cho sau đó ăn thịt tiếp.

Tiếng rôm rốp lại vang lên lần nữa.

Khương Tiểu Soái trừng mắt đầy dữ tợn, tay móc cổ Quách Thành Vũ.

Sau khi siết mạnh một hồi, đột nhiên ngã lên vai hắn, trong giọng nói lộ ra vô hạn ai oán.

“Cậu ta ăn hết sụn rồi, không chừa cho tôi một miếng nào.”

Quách Thành Vũ nói: “Không sao, trong tủ lạnh vẫn còn, đợi cậu ta đi rồi tôi làm cho cậu ăn tiếp.”

“Không cần! Bữa nào ông đây sẽ đến công ty cậu ta lấy mấy ngọn đèn!”

Đang nói, đột nhiên nghe tiếng Ngô Sở Úy gọi mình.

“Tiểu Soái, anh qua đây một chút.”

Khương Tiểu Soái sụ mặt đi qua, kết quả thấy Ngô Sở Úy đang ngửa cổ nhìn trần nhà.

“Sao vậy?” Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy nói: “Đèn trên trần phòng ăn của anh nên đổi rồi đúng không? Tôi cảm thấy màu này hơi tối, không hài hòa với trần phòng và giấy dán tường.

Ngày mai tôi bảo nhân viên đưa đèn mới cho anh, mấy hôm trước công ty chúng tôi đã ra một đợt sản phẩm mới, công suất thấp độ sáng cao, kiểu dáng không khác ngọn đèn của anh.”

Khương Tiểu Soái hỏi trước: “Có cần tiền không?”

Ngô Sở Úy lập tức lộ vẻ khinh bỉ: “Nghe anh nói kìa, hai chúng ta còn phân biệt gì? Tôi còn có thể đòi tiên anh sao?”

Hê! Tà môn! Thiết công kê lại chịu vặt lông, Khương Tiểu Soái có cảm giác vừa mừng vừa sợ.

“Đợi một chút, tôi lên đo rãnh đèn, nhà anh có thước không?”

“Cậu đợi chút, tôi đi lấy cho cậu.”

Không bao lâu, Khương Tiểu Soái đưa cho Ngô Sở Úy thước cuộn bằng thép, Ngô Sở Úy đứng trên ghế đo.

Quách Thành Vũ tựa ở cửa nhìn y, đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu.

Ngô Sở Úy đo độ sâu độ cao, đo rất nghiêm túc.

Ngay lúc y sắp đo xong, cánh tay đột nhiên đụng phải cửa tủ trên cùng, cửa tủ mở ra.

Ngô Sở Úy giả vờ muốn đóng, thấy bên trong là một bao đồ ăn vặt thật to, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

“Trời ơi! Hai anh cất đồ ăn vặt ở đây? Không sợ bị ẩm hả?”

Mặt Khương Tiểu Soái lúc xanh lúc trắng, hồi lâu sau mới nghẹn được một câu.

“Trong tủ lạnh có quá nhiều đồ ăn rồi, không bỏ vào được.”

“Anh phải nói sớm chứ!” Ngô Sở Úy ra vẻ rộng lượng, “Tủ lạnh nhà tôi còn chỗ!”

Lần này Khương Tiểu Soái không khách sáo với Ngô Sở Úy nữa, trực tiếp qua cướp.

“Cậu đưa đây!”

Ngô Sở Úy đầu tiên là oán trách người ta: “Sư phụ, anh nhỏ nhen quá, ăn một chút đồ của anh mà giống như đòi mạng anh vậy!”

Khương Tiểu Soái trực tiếp giả lơ, ra phòng khách ngồi lên sô pha, mở một túi đậu nhiều vị.

Ngô Sở Úy sáp tới, cố ý hỏi: “Sư phụ, anh ăn gì vậy?”

“Đậu nhiều vị.”

“Mùi vị lạ không?”

“Không lạ như cậu!” Khương Tiểu Soái tức giận quát.

Ngô Sở Úy cười hê hê, sau đó xé một túi chân gà ngâm chua, gặm rất hứng thú.

Khương Tiểu Soái quả thật muốn điên rồi: “Cậu mới ăn nhiều như thế, bây giờ còn có thể ăn nổi sao?”

“Có thể mà!” Ngô Sở Úy nói: “Thứ này lại không chiếm nhiều bao tử, ăn bao nhiêu cũng như không ăn.”

Khương Tiểu Soái phỉ nhổ: Cho cậu nghẹn chết!

Ngô Sở Úy ăn xong chân gà ngâm chua, hai môi đều cay đến tê, không ngừng hít hà.

Sau đó vẫn cảm thấy khó chịu, liền mở tủ lạnh của Khương Tiểu Soái, lấy một lon nước uống ừng ực.

Vừa uống xong cảm thấy không cay nữa, không bao lâu lại thấy cay, thế là lại ăn một chút bánh kem.

Ăn bánh kem xong cảm thấy hơi ngọt, lại ăn hai quả sơn tra.

Ăn sơn tra xong lại cảm thấy quá chua, thế là lại ăn một ly kem…

Cuối cùng lật ngược túi ni lông, chỉ còn lại mấy miếng đậu khô.

Khương Tiểu Soái trực tiếp nhét vào túi mình.

Ngô Sở Úy không lên tiếng.

Đợi khi Khương Tiểu Soái về phòng ngủ thay quần áo, sờ lên túi.

Má, không có!

Tức giận bừng bừng trở lại phòng khách tìm Ngô Sở Úy, không thấy người.

Kết quả vào phòng ngủ khác, phát hiện Ngô Sở Úy đã chui vào ổ chăn, hơn nữa đường hoàng đắp thảm mà Quách Thành Vũ mới mua cho hắn.

“Mẹ cậu, mau cút ra ngoài! Đừng ngủ ở nhà tôi!”

Ngô Sở Úy giả vờ không nghe thấy.

Khương Tiểu Soái tức giận tốc chăn lên, ánh mắt dại ra, thân hình trần truồng thon dài hoàn mỹ của Ngô Sở Úy lộ ra trước mắt hắn.

Nhiều ngày chưa thấy, mỹ sắc biến thành tuyệt sắc.

Khương Tiểu Soái ném chăn xuống bỏ đi.

Ngô Sở Úy gọi điện cho Trì Sính.

“Tối nay tôi ngủ ở chỗ Tiểu Soái, anh cũng đừng về, ngủ ở nhà ba mẹ anh một đêm đi.”

Trì Sính trầm mặc rất lâu vẫn không nói gì.

Ngô Sở Úy trực tiếp cúp máy.

Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ giày vò đến nửa đêm cũng chưa ngủ.

“Ngày mai tôi nhất định phải gắn khóa lên tủ lạnh nhà chúng ta.” Khương Tiểu Soái nói.

Quách Thành Vũ vừa yêu vừa hận nhìn Khương Tiểu Soái: “Cậu dứt khoát gắn khóa lên bụng cậu ta cho rồi.”

“Đúng!” Khương Tiểu Soái căm hận: “Tốt nhất là đừng đánh chìa khóa.”

“Cậu xem cái bụng nhỏ nhen của mình đi.” Quách Thành Vũ dùng hàm râu cứng chọt lên mặt Khương Tiểu Soái, giả bộ tức giận: “Chỉ ăn chút đồ của cậu, cần phải vậy sao?”

Khương Tiểu Soái vừa tránh vừa nói: “Không phải vấn đề ăn uống, cái tính thích chiếm tiện nghi nhỏ đó khiến tôi không vui! Hơn nữa chiếm tiện nghi cũng không nói cảm ơn, còn lừa ngược lại tôi.”

Trên thực tế, Khương Tiểu Soái vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Trì Sính bỏ thuốc hắn.

“Được rồi được rồi…” Quách Thành Vũ nhẹ vỗ Khương Tiểu Soái vài cái, “Bình hoa quý giá như thế tôi cũng cho Trì Sính rồi, còn tính toán chút đồ ăn vặt làm gì?”

“Bình hoa gì?”

Quách Thành Vũ nói: “Buổi chiều Trì Sính ngắm trúng một bình hoa ở chỗ tôi, tôi trực tiếp tặng cậu ta.”

Khương Tiểu Soái nghe thế lập tức ngồi dậy, trợn mắt tức giận nhìn Quách Thành Vũ.

“Bình hoa bao nhiêu tiền?”

Quách Thành Vũ cân nhắc một chút, nói: “Không nhớ rõ, tôi nhớ năm trước đấu giá được, khoảng một triệu thì phải!”

Khương Tiểu Soái lập tức quyền đấm cước đá Quách Thành Vũ.

“Đồ bại gia tử nhà anh! Gần một triệu nói tặng là tặng? Bữa nào anh hứng lên còn không tặng tôi luôn à?”

Ngô Sở Úy chợp mắt hơn ba tiếng, mí mắt luôn nặng nề, nhưng khi nhắm lại, ý thức vẫn tỉnh táo.

Y hé mắt ra, nhìn giấy dán tường trắng sữa đối diện, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu.

Chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo vào, đi ra ngoài.

Phòng Khương Tiểu Soái vẫn còn tiếng nói chuyện ồn ào, vốn Ngô Sở Úy không định chào hắn.

Nhưng thấy Khương Tiểu Soái còn chưa ngủ, cảm thấy vẫn cần nói với họ một tiếng.

Quách Thành Vũ không biết lôi đâu ra mấy miếng đậu khô, lắc lắc trước mặt Khương Tiểu Soái.

Mắt Khương Tiểu Soái sáng lên: “Ý, mấy miếng đậu khô này không phải bị Ngô Sở Úy trộm đi rồi sao?”

“Lại bị tôi trộm về.” Quách Thành Vũ nói.

Mặt Khương Tiểu Soái lộ ra niềm vui khó che giấu, cứ như cướp đồ từ tay người khác về là chiếm hời dữ lắm.

Quách Thành Vũ nhéo mặt hắn nói: “Coi cái tiền đồ của cậu đi.”

Thật ra hắn biết Khương Tiểu Soái chỉ có chút tiền đồ vậy thôi, mới hạ mình trộm mấy miếng đậu khô trong túi Ngô Sở Úy.

Khương Tiểu Soái nói: “Tôi vừa nghĩ đến đại Úy không thấy đậu khô sẽ phát cuồng, liền cảm thấy rất cao hứng.”

Sau đó, Quách Thành Vũ cọ đầu vào bụng Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái cười lăn lộn trên giường.

Ngô Sở Úy đứng trước cửa nhìn một lát, không vào, mà quay người ra ngoài.

Khương Tiểu Soái nghe tiếng vang bên ngoài, vội ấn Quách Thành Vũ lại: “Đừng quậy, hình như tôi nghe tiếng mở cửa.”

Đứng dậy nhìn xem, cửa phòng ngủ mở hé.

Khương Tiểu Soái như ý thức được cái gì, không mang giày đã vội lao ra.

Ngô Sở Úy vừa bước chân khỏi cửa, đã bị Khương Tiểu Soái kéo lại.

“Đại Úy, cậu đi đâu?” Khương Tiểu Soái lộ vẻ bất an.

Ngô Sở Úy hờ hững nói: “Tôi về nhà.”

Khương Tiểu Soái cho là Ngô Sở Úy nghe được cái gì, vội vã giải thích: “Vừa rồi tôi chỉ giỡn với cậu thôi, đồ ở đây cậu cứ tùy tiện lấy, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.”

Ngô Sở Úy nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, ở đây tôi ngủ không được.”

“Chúng tôi làm ồn đến cậu sao?”

“Không phải, tôi quen giường.”

Khương Tiểu Soái nói: “Cậu quen giường? Không phải cậu ngã đầu là ngủ sao? Trước kia cậu trọ ở phòng khám của tôi lâu như vậy tôi cũng không phát hiện cậu quen giường!”

Ngô Sở Úy cười cười.

“Trước kia không quen, giờ quen rồi.”

Nói xong, vỗ vai Khương Tiểu Soái một cái, quay người ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio