Yêu Tại Tuyền Thành

chương 60: chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết dạy buổi chiều hôm đó hơi trễ một chút, tôi vừa ra khỏi cửa đã thấy Tiểu Ngoại xách túi cơm trưa đi đi lại lại chờ đợi trước cửa phòng vẽ.

Tôi bước tới nháy mắt với con bé: "Đến đây, hầu gái~".

Tiểu Ngoại bực bội dúi túi cơm vào tay tôi: "Tự cầm đi, chị..."

Tiểu Ngoại còn chưa kịp nói xong đã trốn đằng sau lưng tôi, tôi hết sức khó hiểu, chợt thấy Lý Phi Phi mặt mày rạng rỡ bước tới: "Chào cô Quan, Tiểu Ngoại, cậu đến tìm tớ à?"

Tiểu Ngoại bám víu lấy góc áo tôi, lắc đầu ra vẻ cực kỳ e thẹn: "Không...!không phải, tớ đến tìm chị Dưởn...!à cô Quan, tại...!tớ tìm cô ấy có chút chuyện gấp."

Đôi mắt Lý Phi Phi chỉ dính chặt vào người Tiểu Ngoại: "Ồ, thế chiều nay cậu có rảnh không?"

Tiểu Ngoại lắc đầu lia lịa: "Không, không, tớ có...!chiều nay tớ có chút việc bận."

Lý Phi Phi phớt lờ sự tồn tại của tôi, chỉ nói chuyện với Tiểu Ngoại: "Tớ nhớ chiều nay cậu không có lớp mà."

Mặt Tiểu Ngoại đỏ ửng như cái mông khỉ: "Đúng vậy...!nhưng...!chiều nay tớ phải đi mua quần áo với bạn trai tớ."

Ba chữ "bạn trai tớ" này của Tiểu Ngoại được em ấy nhấn nhá rất có độ vang, thiếu điều muốn cho cả thế giới nghe thấy.

Tôi nhận thấy ánh mắt Lý Phi Phi nhìn Tiểu Ngoại có phần mập mờ, chợt nhớ tới chuyện Tiểu Ngoại từng nói với tôi rằng có một cô gái trong trường tôi đang theo đuổi con bé một cách khá dữ dằn, người ấy chẳng lẽ là Lý Phi Phi sao? Ôi, tốc độ dứt áo ra đi trong tình yêu của Lý Phi Phi cũng nhanh quá, đối với tôi đương nhiên đó là chuyện tốt, nhưng đối với Tiểu Ngoại...! Nhìn vẻ mặt như ăn phải rễ hoàng liên của Tiểu Ngoại...!he he, thật là thú vị.

Tôi đang trộm vui mừng thì bị Tiểu Ngoại tập kích đằng sau lưng, con quỷ này lén véo vào lưng tôi, lực tay của con bé có thể sánh bằng Tiểu Tân, làm tôi đau đến mức muốn khóc mà không dám khóc, vì đang có Lý Phi Phi ở đây, tôi phải ra dáng bậc giáo viên cho người khác noi theo.

Ôi mẹ ơi, có phải Tiểu Ngoại và Tiểu Tân kiếp trước cùng một mẹ sinh ra không?

Tôi thật sự chịu không nổi nhìn vẻ mặt đau khổ của Tiểu Ngoại, chỉ có thể giải vây theo ý tứ của em ấy: "Phi Phi à, hay là em đợi đến khi Tiểu Ngoại có thời gian rồi tìm em ấy sau, trưa nay cô có chút việc cần bàn với em ấy, bọn cô đi trước đây, hẹn gặp lại nha."

Lý Phi Phi nhìn những hộp cơm đủ kích cỡ trong tay tôi, mặt tràn đầy vẻ thất vọng: "Vâng, vậy cũng được, em chào cô.

Tiểu Ngoại, có thời gian thì gọi cho tớ."

Tiểu Ngoại gật đầu rồi kéo tôi chạy đi, chạy một mạch tới văn phòng của tôi, em ấy ngồi phịch xuống chiếc ghế tựa mà thở hổn hển: "Trời đất, có phải ông trời đang báo ứng em không? Em đã sám hối mấy ngày rồi mà vẫn bị quả báo, chỉ vì chuyện ấy mà em còn đặc biệt leo núi thắp hương cho Phật Bà Quan Âm! Ông nội ơi, sau này phải làm nhiều việc thiện hơn nữa mới được, cho tiền người ăn xin, nhường đường phụ nữ đang mang thai...!ây dà...!sao hôm nay lại đen đủi thế này..."

Tôi vừa thầm khoái trá nghe con bé than thở, vừa mở hộp cơm mà con bé mua ra: "Wow, hôm nay thịnh soạn vậy nè, thịt thái xào tương, cải đậu xào khô, ồ, có cả miếng gà cay."

Tiểu Ngoại bĩu môi nhìn tôi: "Xì, chị Tiểu Tân nói hôm qua có lẽ chị đã thức cả đêm, em ngưỡng mộ việc chị thức đêm rất vĩ đại nên muốn bổ sung thêm dinh dưỡng cho chị, đúng rồi, nhân tiện chị Tiểu Tân cũng nhờ em giám sát chị phải ăn hai quả trứng mỗi ngày, em cầm không nổi hai quả nên bỏ vào túi áo đây, để em lấy ra cho chị."

"Hả, trứng gà? Ốp la hay luộc?"

"Phí lời! Ốp la thì em cho vào túi thế nào được?! Thiểu năng."

Đậu mè, tôi rất muốn băm con bé ra thành từng mảnh, nhưng nghĩ con bé đang nổi điên, nhẫn nhịn cho qua vậy.

Tiểu Ngoại lấy trứng ra vứt trước mặt tôi: "Ăn!"

Tôi nhìn quả trứng: "Không phải chứ? Hê hê, quả trứng này, hay là em tự ăn đi, chị ăn thức ăn đây là được rồi ha."

Tiểu Ngoại có chút không nhẫn nhịn được: "Em ghét nhất là ăn trứng luộc, chị mau ăn đi, ăn xong trứng gà rồi ăn món khác."

Tôi không can tâm: "Em ghét ăn thì sao lại bắt chị ăn, chị cũng không thích ăn trứng luộc."

Tiểu Ngoại không nhượng bộ: "Em không quan tâm, chị Tiểu Tân đã giao phó như thế rồi, ít nhất chị cũng phải ăn một quả."

Tôi ton tót cười tươi: "He he, dù sao Tiểu Tân cũng không có ở đây, không sao, em mắt nhắm mắt mở cho qua là được."

Tiểu Ngoại nhất quyết không chịu: "Không được, em đã đồng ý với chị Tiểu Tân rồi, làm người phải giữ chữ tín, chị mau ăn đi."

Hai tay tôi chống nạnh: "Chị không ăn thì em làm gì được chị?!"

Tiểu Ngoại đảo tròn con ngươi, thong thả ung dung mà nói: "Hê hê, em nhớ hình như em còn chưa đưa chị cái máy ghi âm kia đâu, bằng không đợi đến khi chị Tiểu Tân quay lại, em cho chị ấy nghe thử xem cái đồ bà cô trung niên như chị trêu nghẹo trẻ vị thành niên như thế nào?

Lại nói tôi là bà cô, tôi cáu lên: "Chết tiệt! Tiểu quỷ, chán sống rồi hả?! Sao chị lại là bà cô trung niên, sao em lại là trẻ vị thành niên?! Trời đất ạ, đến cả người chết cũng bị em doạ chết đi sống lại!"

Tiểu Ngoại chống cằm: "Nếu như chị không ăn, ngay ngày mai em sẽ gửi đoạn ghi âm cho chị Tiểu Tân nghe, ăn hay không?!"

Tiểu Ngoại đã có Tiểu Tân chống lưng, ngọn giáo của tôi dù có sắc bén đến đâu cũng không thể làm gì được con bé, vì vậy tôi chỉ đành nuốt xuống một quả trứng tương đối nhỏ với vẻ vô cùng không tình nguyện.

Tiểu Ngoại thấy thế trông rất hài lòng, bắt chước lời nói của Đặng Tiểu Bình: "Đúng vậy, đúng vậy ~!"

Tôi trợn mắt với con bé, gắp thức ăn bỏ vào miệng, Tiểu Ngoại tách một miếng bánh bao ra: "Chị Dưởng, mà...!Lý Phi Phi là học sinh của chị à?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy, hê hê, em ấy là người đang theo đuổi em đúng không?"

Tiểu Ngoại thở dài: "Chậc, có ai nói là không đúng đâu."

Tôi trêu em nó: "Thực ra Lý Phi Phi cũng xinh gái, em thử một chút cũng được."

Tiểu Ngoại lườm tôi: "Chuyện này không thể nói bậy, em không thích cậu ấy, dù sao em cũng là một người đeo kính, làm sao cũng không thể thay đổi xoành xoạch trong tình cảm được."

"Thế em vẫn luôn không liên lạc với Tầm à."

"Thôi kệ đi, em với Tầm đã hứa hẹn đợi khi chúng em lớn hơn một chút rồi mới liên lạc lại, thời gian này chỉ có thể lo học hành, những chuyện khác tạm thời gác đấy."

"Ồ, không nhìn ra em là người khá tôn tọng lời hứa đó nha."

Tiểu Ngoại gắp miếng thức ăn cho vào mồm: "Nói vớ vẩn, còn không nhìn xem em là ai sao."

Tôi gian xảo nhưng vẫn ngây thơ mà hỏi: "Thế đã lâu như vậy mà em với Tầm chưa liên lạc...!nhỡ như trong thời gian đó phát sinh biến cố thì phải làm sao?"

Tiểu Ngoại trầm xuống: "Đó không phải là phạm vi mà em có thể kiểm soát, điều mà em có thể làm là tuân thủ lời hứa, ôi, cũng không biết hiện giờ cậu đang đang thế nào rồi."

Tôi nói bằng ngữ khí mang đậm tính trêu chọc: "Nói xem Tầm là người như thế nào đi."

Tiểu Ngoại cắn móng tay rồi đơ ra một lúc: "Ừm...!rất xinh đẹp, rất ham học, rất hài hước...!tính tình rất tốt...!khụ, tóm lại là một người rất tốt."

"Chà, thật ra kỳ nghỉ này em nên đến gặp cậu ấy." Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười, giọng điệu biến thành nhẹ nhàng: "Nhưng cũng không tốt lắm đâu, em đó, trước hết nên tập trung vào việc học đi, đợi đến khi em thi thạc sỹ xong, đã trưởng thành hơn một chút rồi mới tính đến chuyện tình cảm.

Nếu đến lúc đó hai em vẫn còn tình cảm với nhau như thuở ban đầu, thì bắt đầu lại cũng chưa muộn, cái gì cũng cần chuẩn bị kỹ lưỡng trước mới có thể đạt hiệu quả cao."

Lúc này Tiểu Ngoại gật đầu rất có thành ý: "Vâng, cứ làm theo lời chị nói đi, thi thạc sỹ trước."

"Đúng vậy, nhưng em cứ định tránh Lý Phi Phi mãi à? Hê hê, trò mèo vờn chuột này cũng vui ra phết đấy."

Tiểu Ngoại rất không vui: "Vui cái đầu chị."

Tôi lại trêu em nó: "Có cần thiết không, chỉ là bị người ta theo đuổi thôi mà, cứ coi như trò tiêu khiển, hơn nữa Lý Phi Phi cũng được, em ấy là một cô học sinh tốt."

"Ồ, nhưng cậu ấy đối xử với em quá tốt, tốt đến mức em nổi hết cả da gà, tại sao học sinh chị đào tạo nên ai cũng hung dữ như vậy, còn dữ hơn cả chị, trình độ tăng lên theo cấp số nhân."

"Này, thôi đi, nói người khác mà cũng lôi chị vào bằng được, chị đã bao giờ theo đuổi ai đâu", tôi ngạo nghễ xua tay:"Này, thật ra, hoặc là chị có thể giúp em thuyết phục Lý Phi Phi."

Tiểu Ngoại tháo kính mắt ra, lau qua rồi lại đeo lên, ánh mắt liền trở nên sáng ngời: "Thật sao? Cũng đúng, em thấy cậu ấy rất kính trọng chị, chị Dưởng giúp em nhé, em cảm ơn chị."

Đúng là khó lắm mới moi ra được câu cảm ơn từ miệng Tiểu Ngoại, tôi phải tận dụng thật tốt cơ hội này mới được.

Tay tôi chỉ vào quả trứng gà trên bàn: "Được, vậy ăn quả trứng này đi đã."

Tiểu Ngoại mở to mắt nhìn tôi với ánh nhìn không thể nào tin được: "Hả?! Không phải chứ?!"

Tôi lắc lư cái đầu: "Rốt cuộc có ăn không?! Không ăn không giúp!"

Hóa ra cái cảm giác được người khác năn nỉ làm nũng thật là sảng con mẹ nó khoái, nhất là khi đối phương lại là Tiểu Ngoại, trái tim tôi đây, đang vô cùng nóng hổi phừng phừng, chẳng trách người có lòng thù hận ắt sẽ tìm mọi cách trả đũa, ôi, cảm giác trả thù thành công thật tuyệt vời!

Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Tiểu Ngoại nhìn chằm chằm vào quả trứng, tôi tháo cặp kính con bé ra, dịu dàng thắm thiết nhìn con bé, rõ ràng rành mạch phun ra một chữ: "Ăn!"

- --

Chỉ còn ngày nữa là đến ngày Tiểu Tân trở về, trong lòng tôi vui sướng không sao tả xiết.

Tôi đem phòng ốc từ đầu tới cuối dọn sạch một mượt, cứ rảnh ra là lại ngồi nhìn đồng hồ chạy từng giây từng phút, cầu xin thời gian hãy trôi nhanh hơn một chút.

Đã lâu lắm rồi chưa gặp Tiểu Tân, vừa nghĩ đến chuyện được gặp nàng thôi là toàn thân tôi run rẩy vì sung sướng.

Thậm chí khi lên lớp cũng trong tình trạng tâm hồn treo ngược cành cây, trên mặt luôn mang nụ cười ngây ngốc khiến cho học sinh còn tưởng rằng giáo viên của chúng bị mắc bệnh động kinh.

Về nhà sau tiết dạy, tôi lại ngồi thẫn thờ nhìn đồng hồ với tấm ảnh chụp cùng Tiểu Tâm trong tay, chợt Quyên Tử gọi điện đến báo tôi lập tức đến trường, lát nữa có cuộc họp.

Tôi đặt bức ảnh xuống, hừng hực khí thế lại quay về trường.

Suốt ngày dự mấy cuộc họp vô nghĩa này, chẳng biết có ích gì không, còn không bằng đổi thành chút thời gian ngủ một giấc.

Nội dung cuộc họp không khác mấy lần trước là bao, hiệu trưởng ở phía trên cứ lải nhải, mọi người ở bên dưới dù chững chạc đàng hoàng nhưng tâm hồn đã vứt ra ngoài cửa sổ từ lâu.

Vất vả lắm mới tan họp, tôi men theo con đường vừa đi tới mà lết xác về nhà.

Cắm chìa khoá vào định bụng mở cửa, không ngờ cánh cửa lại tự động mở ra, không phải chứ? Tôi nhớ rõ ràng lúc tôi đi đã khoá cửa cẩn thận rồi cơ mà, chắc không có tên trộm đột nhập chứ? Tôi đề cao cảnh giác, nín thở bước đi lặng lẽ như một con mèo, toàn thân căng thằng, nghĩ thầm dù tên trộm có lấy mất đồ cũng không sao, nhưng mong đừng có thấy chủ nhà về mà nhất thời giận giữ chém chết chủ nhà, như vậy quả thật lỗ vốn quá.

Trong phòng rất yên tĩnh, không có vẻ gì như bị người khác đột nhập.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chắc là lúc đi tôi quên khoá cửa thôi mà.

Tôi vuốt lồng ngực để bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên, khung cảnh trước mắt tối sầm đi, tim tôi nhảy thót lên tận cuống họng.

Ôi mẹ ơi, xong đời con rồi! Con bị người ta ám sát rồi, tôi còn chưa kịp để lại di chúc mà đã phải kết thúc cuộc đời bằng cách này.

Tôi cứ đứng đó không dám nhúc nhích hệt như cái như cột điện, sợ rằng nhỡ như bị kẻ trộm giết chết thật thì khổ.

Còn chưa kịp cầu nguyện với ông trời, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên tai tôi: "Đoán xem đây là ai?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio