Kết quả suy đoán không được như ý, khiến trị số tín nhiệm của Thẩm Tư Lam đối với loại suy đoán này giảm đến điểm âm độ.
Sau đó Trương Tam lại gửi qua một link nghe đâu là suy đoán chuẩn nhất, Thẩm Tư Lam không đếm xỉa.
Trương Tam tag tên mấy lần trong nhóm cũng không có kết quả, cho rằng Thẩm Tư Lam đang bận, cho nên không kiên trì nữa.
Trương three: 【Kết quả suy đoán của Lam ca chắc không phải cũng là 0% chứ, cho nên không dám đoán sợ tổn thương lòng tự ái?】
Ngay cả 36D cũng là 0% rồi, vậy Lam ca 0% cũng bình thường.
Đối với một người đàn ông mà nói, mức độ dâm tục 0% cũng không phải khen ngợi gì.
Mọi người cảm thấy tính khả năng này rất cao, lần lượt an ủi.
Trương three: 【Lam ca à, suy đoán này không chuẩn】
Trương three: 【Cậu xem, ngay cả kết quả suy đoán của 36D cũng khác xa như vậy, thì biết suy đoán này vớ vẩn cỡ nào rồi】
Tuệ Hạnh vô tội, nói suy đoán không chuẩn thì không chuẩn, cứ lôi cô vào làm gì.
Cô không xứng đạt được kết quả 0% à?
Đầu khỉ não khỉ chân khỉ:【Trương Tam này, cậu nói mà không biết xấu hổ, không phải đều là nghiệp cậu tạo sao?】
Chúc trong Chúc Anh Đài:【Lam ca à, chúng tôi đều tin cậu là đàn ông thật sự】
Hàng siêu ngầu:【Suy đoán này còn nói tôi là cún con kìa, ha ha】
Nhìn tin nhắn trong nhóm, Thẩm Tư Lam thở dài một hơi.
Cho nên làm sao 36D chọn ra được kết quả suy đoán 0%.
Bên phía Tuệ Hạnh đang nghĩ có nên theo các học trưởng an ủi Thẩm Tư Lam không, nhưng cô thật sự cảm thấy loại suy đoán vặt này không cần phải tin thật.
Điện thoại rung lên, cô nhận được một tin nhắn riêng đến từ nhóm.
Là cuộc đối thoại do ‘Shen’ gửi đến.
Tuệ Hạnh không dám bộc lộ tâm tư của mình quá rõ ràng, hơn nữa với cái tên như vậy cô cũng không dám tìm Thẩm Tư Lam nói chuyện, chỉ sợ làm Thẩm Tư Lam phản cảm, cho nên nửa học kỳ trôi qua, cô cũng không dám kết bạn với Thẩm Tư Lam, bình thường giao lưu đều là trực tiếp tag tên trong nhóm.
Shen:【Cậu gửi mục chọn mỗi điều của cậu cho tôi xem với】
Cơ ngực ông đây 36D:【Cái suy đoán hả?】
Shen:【Ừm】
Tuệ Hạnh lại nhấn vào link, sau khi ghi lại mục chọn thì gửi cho Thẩm Tư Lam.
Thẩm Tư Lam đối chiếu mục chọn của hắn với 36D.
Vậy mà lại không có cái nào đối chiếu được.
Sao lại có người đàn ông sau khi đi đường nhìn thấy gái đẹp, thì phản ứng đầu tiên là nhìn quần áo cô ấy mặc có đẹp hay không chứ.
Con có một mục chọn, bạn cảm thấy con gái mặc gì thì thu hút ánh mắt người khác nhất.
A. Váy lụa tuyết tiên nữ
B. Váy jean ngắn đến mông
C. Nóng bỏng ôm sát người
D. Không mặc gì cả
36D lại chọn A.
“…”
Thẩm Tư Lam nghi ngờ nheo mắt.
Shen: 【Có phải cậu là nữ giả nam không?】
Cơ ngực ông đây 36D:【Sao có thể được】
Cơ ngực ông đây 36D:【Có phải cậu muốn nói chuyện khỏa thân với tôi xem JJ của tôi?】
Shen: 【...】
Shen: 【Không cần đâu】
Thẩm Tư Lam nhanh chóng đóng cuộc trò chuyện.
Là hắn nghĩ nhiều rồi.
Tuệ Hạnh thành công xóa bỏ được mối nguy, đứng trên ban công, muốn bình tĩnh lại bằng cơn gió lạnh thổi qua đối diện.
Làm bạn cùng phòng của Mạnh Thư Đồng một học kỳ, cô thật sự được lợi không nhỏ.
Sau khi bình tĩnh lại, Tuệ Hạnh vui mừng bản thân đã giả mạo thành công.
Khoác thân phận của 36D này, cô không phải Tuệ Hạnh, cũng không cần chú ý quá nhiều, có thể tiếp xúc với Thẩm Tư Lam bằng tâm trạng nhã nhặn nhất, cho dù không rõ Thẩm Tư Lam cư xử với ‘36D’ thế nào, nhưng ít nhất, cô còn có thể tìm hiểu anh từ phương diện khác.
Hiểu rõ hơn một chút, thì vui vẻ hơn một chút.
Có chút ý nghĩa mưu đồ đã lâu, Tuệ Hạnh hy vọng mình mãi mãi đừng bị phát hiện, bởi vì tất cả âm mưu vào thời khắc bị vạch trần, nhất định sẽ rất mất mặt.
*
Hôm Hàng Gia Chú đón Tuệ Hạnh về nhà, vừa hay là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ của công ty, Hàng Gia Chú là ông chủ ở lại phụ trách kết thúc công việc quét dọn cuối cùng.
Sau khi bảo đảm tất cả cửa sổ đã đóng hết, phích cắm đã rút ra, kỳ nghỉ chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hàng Gia Chú mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
“Tàu hỏa cao tốc của cậu mấy giờ thế? Còn chưa đi nữa?”
Hàng Gia Chú hỏi Thẩm Tư Lam đang tựa nghiêng trên sô pha chơi điện thoại.
Hôm qua bạn cùng phòng Lão Hầu của anh và các cậu bạn cùng phòng của hắn đã đi rồi, buổi sáng cổng ký túc xá nam cũng đã được dì quản ký túc khóa lại, duy nhất còn lại Thẩm Tư Lam là xách hành lý chạy đến công ty giết thời gian.
“Ba giờ chiều.”
“Vậy lát nữa cậu nhớ khóa cửa, tôi đi trước đây.” Hàng Gia Chú tạm biệt hắn.
Thẩm Tư Lam đứng thẳng dậy, liếc anh, “Cậu đi đâu vậy?”
“Đón em gái tôi về nhà.”
“Đưa tôi đi với.”
Hàng Gia Chú: “Lí do.”
Thẩm Tư Lam: “Ký túc xá khóa cổng rồi tôi không có chỗ đi.”
Hàng Gia Chú nhíu mày: “Vậy cậu tìm một cửa hàng thức ăn nhanh giết thời gian, thật sự không được thì cậu thuê một phòng theo giờ cũng được.”
Mặt Thẩm Tư Lam không biến sắc: “Không muốn lãng phí tiền.”
“Con mẹ nó, cậu nhiều tiền như vậy có cần thiết không?”
Thẩm Tư Lam phản bác không khách sao: “Dù sao cũng cần thiết hơn so với cậu vì tiết kiệm tiền mà không biết xấu hổ giả làm người yêu với tôi.”
Hàng Gia Chú đuối lý, ngậm miệng lại.
Chuyện này nếu nói về trách nhiệm, quả thật nằm ở anh, vốn dĩ cho rằng lấy hình về thì không sao, ai ngờ lại bị coi thành vị trí trung tâm dùng làm tuyên truyền chính, tuyên truyền thì tuyên truyền thôi, sau này không đến nhà hàng đó ăn cơm là được rồi, ai biết được còn thật sự bị người trong trường phát hiện nữa chứ.
Cũng trách tác phong thường ngày của Hàng Gia Chú quá phách lối, khi còn học chính quy thì tham gia đội bóng rổ, sau này lên năm ba làm trợ lý lập nghiệp lại nhận được phỏng vấn của bộ phận truyền thông mới ở trường, được làm thành áp phích đăng trên web trường.
So với sự phách lối của anh Thẩm Tư Lam chỉ có hơn chứ không kém, số lần lên bảng vinh dự còn nhiều hơn anh.
Sau đó bị nhận ra, tấm hình kia được đăng lên BBS cho toàn trường thưởng thức.
Có người nói cuối cùng cũng biết lý do tại sao hai người bọn họ vẫn luôn độc thân, có người cảm thán bọn giấu quá giỏi, lúc này còn có người tặng lời chúc phúc chúc bọn họ trăm năm hòa hợp.
Sao đó chuyện này bị giáo viên hướng dẫn của Hàng Gia Chú biết được, trực tiếp gọi anh đến văn phòng.
Anh vừa muốn giải thích mình với Thẩm Tư Lam không phải kiểu quan hệ đó, kết quả giáo viên hướng dẫn hỏi anh, có thể giúp ông ấy hỏi Thẩm Tư Lam có suy nghĩ học nghiên cứu ở trường này không, nếu có thì có thể nể mặt ông ấy dẫn dắt Hàng Gia Chú, bảo Thẩm Tư Lam cũng đến làm sinh viên nghiên cứu của ông ấy.
…
Giáo viên hướng dẫn của anh cũng biết tìm quan hệ thật.
Thấy chuyện càng gây càng lớn, Hàng Gia Chú hết cách, chỉ đành nói ra sự thật.
Trừ các cô gái thở phào nhẹ nhõm ra, Hàng Gia Chú bị bọn con trai quen biết chế giễu không ít.
Chính vì chuyện này, Hàng Gia Chú chỉ đành lặng lẽ chịu thiệt, làm tài xế miễn phí cho Thẩm Tư Lam.
“Đi thôi.” Anh nói,
Thẩm Tư Lam ừm một tiếng, hất cằm chỉ vào hành lý trong góc: “Xách đi.”
Hàng Gia Chú: “Cậu vậy là được rồi đó, đừng quên tôi còn là học trưởng của cậu.”
Mặt Thẩm Tư Lam không cảm xúc: “Cậu xứng không?”
Hàng Gia Chú gật đầu, cười nhạt: “Được, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện không có ngày cầu xin tôi.”
Thẩm Tư Lam khinh thường quay đầu đi.
…
Hàng Gia Chú nặng nề vứt hành lý của Thẩm Tư Lam vào cốp sau.
Thẩm Tư Lam thờ ơ, bình tĩnh nhắc nhở: “Cậu biết cái vali này của tôi bao nhiêu tiền không?”
Hắn rất ít khi khoe giàu, chỉ cần khoe rồi thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
Hàng Gia Chú cắn răng, không chịu cúi đầu: “Tôi còn không đền nổi cho cậu một cái valo à?”
Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Vậy cậu vứt đi, tôi lại được dịp đổi cái mới.”
“Vẫn còn bền lắm.”
Hàng Gia Chú híp mắt, chậm chạp đặt hành lý ngay ngắn, sau khi chắc chắn không có va chạm thì cười khúc khích một tiếng.
Hai người lên xe cùng đi đón Tuệ Hạnh.
Lúc này Tuệ Hạnh đã thu dọn xong hành lý đứng dưới lầu ký túc xá nữ đợi người đến đón.
Đợi cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Hàng Gia Chú từ xa chạy tới, Tuệ Hạnh vội vàng vẫy tay ra hiệu vị trí của mình.
“Con đường nhỏ này xe tôi không chạy vào được.” Hàng Gia Chú nói với Thẩm Tư Lam: “Cậu xuống xe mang hành lý của con bé qua giúp tôi, tôi quay đầu lại trước lát nữa lái ra cho dễ.”
Anh mượn cớ quay đầu, thật ra là không muốn làm công nhân vận chuyển nữa.
Kết quả Thẩm Tư Lam ừ một tiếng, vậy mà lại nghe lời xuống xe.
Hàng Gia Chú suy nghĩ mấy giây, rồi lại hạ cửa kính xe xuống, gọi hắn: “Cậu đợi đã.”
Thẩm Tư Lam quay đầu: “Sao nữa?”
“Hay là tôi đi cho.” Hàng Gia Chú xuống xe, lại ra hiệu cho hắn lên xe, “Cậu quay đầu giúp tôi.”
“Uổng công vô ích.” Thẩm Tư Lam thốt ra một câu.
Hàng Gia Chú nhìn Thẩm Tư Lam nhanh nhẹn lên xe, quay đầu xe lại với kỹ thuật thành thạo, sau đó mở cửa ghế lái đi xuống, rồi lại lên ghế sau ngồi vào trong đợi anh đón Tuệ Hạnh qua.
“Kỳ lạ.” Hàng Gia Chú lẩm bẩm.
Anh cứ cảm thấy hình như Thẩm Tư Lam đối xử với em gái của anh vô cùng đặc biệt, nhưng cứ hễ tìm được dấu vết, đầu mối thì lập tức bị cắt đứt.
Mang theo nghi ngờ này, Hàng Gia Chú đi đến dưới lầu ký túc xá nữ.
Tuệ Hạnh cũng có một cái vali, còn nặng hơn của Thẩm Tư Lam.
Anh nghĩ không ra, nhìn quả bí đao lùn, sao đồ còn nhiều hơn con trai vậy.
“Trong này em đựng gì thế? Nặng như vậy.”
Tuệ Hạnh: “Không đựng gì cả.”
“Không phải em vì muốn hành hạ anh mà cố ý bỏ đá vào trong chứ?”
Tuệ Hạnh lườm anh, bĩu môi: “Em không có nhàm chán vậy đâu.”
Nhân lúc còn chưa lên xe, Hàng Gia Chú nói như vô tình: “Thẩm Tư Lam cũng ở trên xe.”
Không có phản ứng.
Hàng Gia Chú cúi đầu nhìn cô, Tuệ Hạnh rũ mắt, trên gương mặt không có cảm xúc gì, chậm rãi nói: “Ồ.”
“Lát nữa chúng ta đưa cậu ta ra trạm tàu hỏa cao tốc trước rồi về nhà.”
Tuệ Hạnh gật đầu: “Dạ.”
Phản ứng về mọi mặt đều rất bình thường.
Sau khi giúp Tuệ Hạnh khiêng hành lý vào cốp sau, Hàng Gia Chú chỉ vào ghế sau chỗ Thẩm Tư Lam đang ngồi: “Em có muốn ngồi phía sau không?”
Thẩm Tư Lam hơi ngước mắt, nhưng thoáng chốc lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại của hắn.
Tuệ Hạnh sững sờ, lắc đầu: “Em ngồi phía trước vậy.
Hàng Gia Chú không nói gì.
Xe chạy trên đường, Hàng Gia Chú vừa chú ý tình hình xe, vừa phải quan sát hai hành khách trên xe.
Tuệ Hạnh vẫn chăm chú nhìn cửa sổ, hay hà hơi lên kiếng, rồi lấy tay vẽ vài thứ lung tung, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu qua.
Thẩm Tư Lam ngồi phía sau yên lặng bấm điện thoại.
Sau khi thi cuối kỳ kết thúc, tần suất hắn bấm điện thoại còn cao hơn rất nhiều so với trước đó.
Đến trạm tàu hỏa cao tốc cần tốn không ít thời gian, trong thời gian dài như vậy, thậm chí một câu giao lưu hai người cũng không nói.
Hàng Gia Chú dẹp bỏ suy nghĩ.
Có thể thật sự là anh nghĩ nhiều rồi.
Con nhóc mới mười sáu, cô hiểu được gì, Uông Dục Phi dây dưa theo đuổi Thẩm Tư Lam hơn một năm cũng không theo đuôi được, cả một khúc gỗ còn chưa được mở mang đầu óc chỉ có vẻ ngoài như con nhóc này, có thể hiểu được gì chứ.
Hàng Gia Chú hai mươi bốn tuổi cảm thấy ở phương diện này, anh có đủ tư chất nghiền ép Tuệ Hạnh mười sáu tuổi và Thẩm Tư Lam hai mươi tuổi.
Tuệ Hạnh dựa đầu vào cửa sổ, lấy đầu ngón tay cẩn thận dè dặt phác họa nét chữ ‘SSL’ lên cửa sổ, nhưng chớp mắt lại lau nét chữ đi, cuống quýt muốn che giấu gì đó, khi xe chạy vào đường hầm, ánh đèn của đường hầm chiếu vào cửa kính, phản chiếu vào mặt cô, nét chữ có thể xóa đi, nhưng nụ cười bên khóe môi cô làm thế nào cũng không giấu được, nhưng vẫn may, gương mặt của cô đối diện với cửa sổ, không ai phát hiện.
Dồn hết tâm trí tiếp cận là thích, chủ động ra trận cũng là thích, vậy cố gắng tránh né thì sao.
Chắc hẳn là kiểu thích cẩn thận dè dặt, nhưng lại sợ đối phương phát hiện chăng.
“Từ đầu cậu vẫn luôn xem điện thoại.” Lúc này đột nhiên Hàng Gia Chú lên tiếng, “Xem gì đấy?”
Là nói chuyện với Thẩm Tư Lam.
“Vòng bạn bè.”
Một hỏi một đáp bình thường, có lẽ vì câu hỏi của Hàng Gia Chú, Thẩm Tư Lam ý thức được hình như mình thật sự xem điện thoại rất lâu rồi.
Hắn cất điện thoại vào, ngẩng đầu lên lắc lư cổ.
Vòng bạn bè chỉ được thấy trong ba ngày, thật ra cũng chỉ có thể thấy được một trạng thái, là bức ảnh cô tiễn bạn cùng phòng về quê hai ngày trước.
Lời văn rất đơn giản.
Giáo sư Mạnh, bánh dày, nhiều tiền, vào học chúng ta gặp lại nhé.
Phía sau còn tag ba tài khoản wechat, chắc là ba cô bạn cùng phòng của cô.
Cùng với ảnh tự sướng, trong ảnh tự sướng là bốn cô gái, trong đó người gần trước ống kính nhất chu môi, tỏ ra đáng yêu về phía ống kính.
*
Gần đến năm mới, người ở trạm tàu hỏa cao tốc rất đông.
Bầu không khí tết đến về quê tràn ngập, khắp nơi có thể thấy được người nói giọng quê hương đang nói chuyện điện thoại.
Quả thật người quá nhiều, Hàng Gia Chú sợ Tuệ Hạnh đi lạc, trông cô rất bé, vừa tách ra thì thật sự không dễ tìm.
Thế là để cô đi phía trước, hai tay anh vịn vai cô, hai anh em một trước một sau đi sát nhau.
Trước khi Thẩm Tư Lam vào trạm, đột nhiên Tuệ Hạnh lại nói muốn vào nhà vệ sinh.
Hàng Gia Chú chậc lưỡi: “Nhiều chuyện, đi mau đi.”
“Vậy anh hai lát nữa anh đợi em trên quảng trường nha, ở đây đông người quá.” Tuệ Hạnh nói.
“Biết rồi, sau khi anh đưa Thẩm Tư Lam vào trạm thì đến chỗ bồn hoa giữa quảng trường đợi em.”
Tuệ Hạnh gật đầu, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, vội vàng xoay người biến mất trong đám người.
Cũng không thèm liếc nhìn Thẩm Tư Lam sắp phải rời khỏi.
Xem ra thật sự rất gấp.
Hàng Gia Chú vỗ vai Thẩm Tư Lam, “Vào học gặp.”
“Ừm.”
Cổng vào trạm người đông như kiến, người đến tiễn cũng không phải số ít, Hàng Gia Chú lùi về sau mấy bước, chớp mắt đã bị đám người lấn ra phía sau.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Tư Lam vào trạm, lúc này Hàng Gia Chú mới xoay người đi.
Qua cổng kiểm tra an ninh, Thẩm Tư Lam ngồi vào phòng chờ theo chỉ thị đợi tàu hỏa cao tốc đến trạm.
Hắn ngồi trên sô pha xem điện thoại, con người có khi cũng không phải là quá nghiện điện thoại, mà là thật sự không có gì làm, chỉ đành xem điện thoại.
“Xin chào, cho hỏi cậu có phải học trưởng Thẩm không?”
Có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
Thẩm Tư Lam ngẩng đầu lên nhìn, là một cô gái trẻ, hắn không quen.
Cô ấy biết họ của hắn, không giống như đến bắt chuyện.
Thẩm Tư Lam im lặng mấy giây, gật đầu.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm, đưa cái túi trên tay cho hắn: “Đây là đồ học muội của cậu nhờ tôi mang cho cậu.”
Trong túi nilon trong suốt đựng đều là đồ ăn.
“Tôi thấy học muội của cậu cầm cái túi đồ này đứng ở cổng vào trạm đi tới đi lui, thì đi qua hỏi cô ấy. Cô ấy nói muốn mang chút đồ ăn cho học trưởng của mình, vì cô ấy không mua vé nên không vào được, vốn định nhờ người khác mang vào giúp cô ấy, nhưng lại ngại nhờ vả người lạ.” Cô gái cười nói, “Cho nên tôi mang qua giúp cô ấy.”
Sắc mặt Thẩm Tư Lam ngơ ngác, hồi lâu mới hỏi: “Em ấy nói với cô tôi trông thế nào?”
“Không nói cụ thể trông thế nào cả.” Cô gái nói, “Cô ấy chỉ nói học trưởng trông rất đẹp, tôi nói đẹp cỡ nào, cô ấy nó chị vào là biết, nhất định học trưởng là cái người đẹp nhất, hơn nữa anh ấy không thích ngồi chỗ đông người, cho nên chắc chắn là một mình tìm một chỗ không người để ngồi.”
Cô gái nói đến đây, lại gật đầu tán thành: “Miêu tả của học muội cậu rất chính xác.”
Đi vào, nhìn sang chỗ ít người, quả nghiền nhìn thấy một thanh niên mặc áo khoác nỉ màu đen, chân dài hơi cong, ung dung lại nhàn hạ dựa vào lưng ghế bấm điện thoại, phòng chờ tiếng người huyên náo, sự yên tĩnh của hắn hiện ra vô cùng nổi bật.
Cô gái không chắc chắn đi qua, nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú của hắn, chắc chắn 80-90% người này chính là học trưởng trong miệng cô bé ở cổng vào trạm kia.
“Cảm ơn.”
Lông mi dài của Thẩm Tư Lam hơi rũ, nhỏ giọng nói.
“Chuyện nhỏ thôi.” Cô gái dừng lại, giọng điệu thản nhiên đến mức không thể thản nhiên hơn được nữa, “Tiện cho tôi hỏi cậu có bạn gái chưa?”
Thẩm Tư Lam: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Cô gái mỉm cười lắc đầu, “Bèo nước gặp nhau, chúc cậu thượng lộ bình an.”
Sau khi cô gái đi, Thẩm Tư Lam lấy điện gửi tin nhắn wechat cho Tuệ Hạnh.
Thẩm Tư Lam: 【Nhận được rồi】
Thẩm Tư Lam: 【[Ảnh]】
Pomeranian: 【Vậy tốt rồi】
Pomeranian: 【Chị gái kia đúng là người tốt】
Thẩm Tư Lam thở dài, không nói ra được lời tán thành, cũng không cách nào phản bác cô.
*
Nếu không phải nhờ cô gái vừa nãy, thì không biết học muội ngốc này còn phải quanh quẩn ở cổng vào trạm bao lâu nữa.
Pomeranian:【60’’】
Pomeranian:【5’’】
Một đoạn voice dài như thế.
Thẩm Tư Lam lấy tai nghe trong túi ra nghe.
“À thì, em tìm hiểu chuyến tàu hỏa cao tốc của học trưởng, là tối anh mới đến trạm nhỉ? Em thấy hình như anh chỉ mang một cái vali, tối không ăn cơm cũng không được… Ừm đồ ăn trên trạm tàu hỏa rất khó ăn, em đoán chắc anh không thích ăn đâu, cho nên mua ít đồ ăn vặt, đồ ăn vặt trên tàu hỏa vừa đắt mà cũng ít loại, em đã mua bánh mì cho anh, còn có khoai tây chiên, có cả bánh quy sô cô la gì đó, anh thích ăn cái gì thì ăn cái đó, còn có còn có, nếu anh muốn ăn đồ vị nặng em cũng có mua sợi cay, nếu anh không ăn sợi cay được thì nhất định đừng ăn nha. Cái này cay lắm, nước lọc với giải khát em cũng mua rồi, anh xem anh muốn uống cái nào, em còn mua cổ vịt, đặc sản cũng mua bừa một ít, sau khi anh về nhà có thể mang cho người nhà của anh ăn, anh là người địa phương, đặc sản này thật sự rất ngon, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”
“…Hết rồi, học trưởng nghỉ đông vui vẻ, khai giảng gặp lại.”
Sau khi nói xong, Thẩm Tư Lam mở lịch trên điện thoại xem.
Lúc này kỳ nghỉ đông mới vừa bắt đầu.