Yêu Thầm Thành Si

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai chân của anh vắt chồng lên nhau một cách duyên dáng, anh đang ngồi ở bàn nhỏ để xem sách. Cho dù anh bị tàn tật nhưng trên người anh vẫn mang phong thái thong dong, bình thản. Anh không hận đời, anh không gục ngã đến mức không thể gượng dậy, anh ung dung ở mọi thời điểm kể cả khi bị người ta cố ý chơi xấu, đẩy anh vào tình huống khó xử.

Anh ngẩng đầu nên nhìn cô, hơi mỉm cười, nụ cười vừa lễ phép vừa khách khí:

- Muộn như vậy rồi Lương tiểu thư còn tới tìm tôi, có chuyện gì sao?

Lương Trinh nhìn người trước mặt, cô vẫn như cũ chưa thể tin vào suy đoán của mình. Tại sao lại có thể là anh cơ chứ? Rõ ràng hai người không hề liên quan tới nhau.

Bởi vì cô bức thiết muốn biết chân tướng sự thật cho nên cô bất chấp, hỏi anh trực tiếp:

- Tôi cũng nghĩ không nên vòng vo nên tôi sẽ hỏi thẳng.

Anh tươi cười, hòa ái đáp lời:

- Mời Lương tiểu thư nói rõ.

Lương Trinh hít một hơi sâu rồi nói:

- Bốn năm trước, tôi bị rơi vào biển lửa ở biệt thự ở nông thôn, có phải anh chính là người đã cứu tôi?

Anh nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:

- Tôi chưa hiểu rõ điều Lương tiểu thư vừa nói.

Biểu hiện nghi hoặc của anh không giống với giả bộ, có vẻ như anh thật sự không rõ điều cô đã nới. Nhưng điều này cũng không khiến cô hết hoài nghi, cô bước tới gần anh rồi nói tiếp:

- Bốn năm trước, biệt thự của tôi tại nông thôn bị cháy. Tôi được người ta cứu ra từ trong biển lửa. Tuy rằng tôi không nhìn rõ người đã cứu tôi nhưng tôi nhớ rõ mùi hương của người ấy. Mà trùng hợp thay trên người Tạ tiên sinh cũng có mùi hương ấy.

- Hóa ra là như vậỵ. Nhưng chỉ có thế cũng không thể chứng minh tôi là người cứu cô, nói không chừng chỉ là do tôi và người đó dùng loại sữa tắm giống nhau. Ân tình cứu người lớn như vậy tôi không dám nhận bừa, Lương tiểu thư, cô nhận lầm người rồi.

Cô đứng cách anh chỉ có vài bước chân. Ở khoảng cách này cô có thể nhìn rõ biểu hiện của anh, anh thản nhiên không hề có chút dấu hiệu bị nói trúng bí mật.

Cô nhìn cái chân bị thương của anh, cô trầm tư một lát nhưng vẫn hỏi:

- Tạ tiên sinh, anh có thể cho tôi xem vết thương của anh được không?

Cô từng nghe nói, Tạ An Hoài bị thương khi đang đi khảo sát công trình. Trong lòng cô hiện giờ đang nổi lên nghi ngờ, anh vì cứu cô nên mới bị tàn phế, bởi vì vụ hỏa hoạn xảy ra vào bốn năm trước, cũng thời điểm đó thì anh bị tai nạn. Hơn nữa, cô ngửi được mùi hương ấy trên người của anh, cô không tin có sự trùng hợp như vậy.

Cho nên cô muốn xem chân của anh, nếu chân của anh thực sự vì cứu cô mà bị tàn tật, thì nhất định sẽ có vết sẹo bỏng.

Anh khó xử trả lời:

- Thật xin lỗi Lương tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi, nên sợ là không thể cho cô xem được.

- Tôi chỉ nhìn một cái là tất cả mọi chuyện đều xong.

- Xin lỗi.

Anh quyết tâm không cho cô xem nhưng cô lại muốn chứng thực suy đoán của mình. Đây là chuyện rất quan trọng với cô, nên cô quyết định bất chấp tất cả.

Cô nghĩ đơn giản nên trực tiếp hướng tay về phía ống quần của anh, chỉ là động tác của cô không nhanh bằng anh. Cô vừa đưa tay ra đã bị anh nắm lấy, Lương Trinh không cam lòng, lại đưa tay còn lại ra nhưng lần này vẫn bị anh túm được. Sức lực của anh rất lớn nên cô không có cách nào để chống trả.

- Lương tiểu thư, tôi đã không muốn hà tất cô lại bắt ép tôi. Mong cô hãy tôn trọng tôi.

Lương Trinh ngẩng đầu nhìn anh, vẻ tươi cười trên mặt anh giờ không thấy dấu vết, anh nhíu mày, vẻ mặt thể hiện sự phẫn nộ khi bị xâm phạm. Lương Trinh cũng biết hành động của mình quá mức vô lễ nhưng cô chỉ muốn biết, có phải hay không vì cứu cô mà anh bị tàn tật.

Cô dùng sức tránh khỏi tay anh, cô không muốn bị anh túm chặt như vậy, nhưng căn bản cô không tránh nổi. Cô nghe thấy anh bảo:

- Thời gian không còn sớm nữa, tôi cho người đưa cô về.

Lương Trinh biết bây giờ mà lấy sức mạnh đối phó với anh thì cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ cứng rắn không được nên cô chuyển sang biện pháp mềm yếu.

Cô từ bỏ vùng vẫy, mà cười khổ rồi nói:

- Tôi vẫn cho rằng bốn năm trước người cứu tôi là Tạ Quân Hiến, mãi cho đến vừa rồi tôi thẳng thắn đối chất với anh ta, tôi mới biết hóa ra tôi đã bị lừa lâu như vậy. – Cô ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nhìn anh:

- Anh có hiểu cảm giác bị lừa dối lâu như vậy sẽ thấy thế nào không? Mấy năm nay tôi luôn gặp ác mộng, tôi thấy bị chìm trong biển lửa, tôi thấy người đó ôm chặt tôi trong lòng. Tôi đã cố gắng nhìn kĩ người đó, nhưng không được. Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao tôi cứ gặp ác mộng giống nhau, cho đến hôm nay tôi mới biết là giấc mơ đó đang dẫn lối cho tôi. Nó nhắc nhở tôi, người cứu tôi là người khác.

Thật ra, lúc đầu cô chỉ định khóc giả vờ để lừa anh, nhưng giờ cô lại thấy đau lòng và khổ sở. Nếu năm đó anh vì cứu cô mà phải cưa chân, anh từ trên đài cao mà bị đẩy xuống, từ là thiếu niên anh tài vang danh khắp chốn trở thành người tàn phế, anh bị từ hôn, bị xỉ nhục mà cô lại không biết chuyện gì, còn đi yêu tên vô sỉ Tạ Quân Hiến nhiều năm như thế.

Chuyện này thật sự không công bằng với anh.

Nước mắt của cô từng dòng, từng dòng chảy ra từ khóe mắt, cô khụt khịt rồi nói tiếp: - Tôi chỉ muốn biết anh có phải người đó hay không, tôi chỉ muốn biết vậy thôi.

Nhìn cô vừa ủy khuất vừa khổ sổ, khiến cho lòng anh cũng thấy nhói.

Anh quay mặt mặt đi, không muốn nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô. Một lúc sau, anh thở dài bất đắc dĩ, buông tay cô, thỏa hiệp:

- Được rồi, cô xem đi.

Lương Trinh không ngờ anh lại có thể đồng ý, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiểu, cô sợ giây tiếp theo anh sẽ đổi ý. Cô vội vàng lau nước mắt, ngồi xổm xuống, cẩn thận vén ống quần anh lên để xem.

Chân của anh đã bị cưa hoàn toàn đoạn cẳng chân. Khi vén ống quần lên sẽ thấy đoạn chân giả, nối từ đầu gối trở xuống. Bộ phận chân ở trong giày cũng là một ống thép lạnh lẽo.

Lương Trinh cẩn thận nhìn đoạn chân giả, trong lòng cô nhộn nhạo không thể nói rõ có cảm xúc thế nào. Cô hít hít mũi, cố nén dòng nước mắt đang trực trào, cô vén ống quần anh lên trên gối.

Cô thấy nối với vết cưa chân là vết sẹo bỏng khá lớn, nhìn vết sẹo đã lành này, trong tim Lương Trinh run lên một nhịp. Vết thương này còn kéo dài lên phía đùi, nên cô vội vàng kéo ống quần lên cao thêm.

Nhưng Tạ An Hoài hít thở sâu một hơi, rồi túm lấy tay cô:

- Không thể tiếp tục vén lên trên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio