Chương
“Không đúng, sức mạnh trong cơ thể hắn đang nhanh chóng tiêu hao…”, Triệu Linh Đan điều động Phá Vọng Thần Đồng, ánh mắt của nàng ta lập tức trở nên trắng bạc, như thể nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ trong cơ thể Mục Long.
“Sao…có thể?”, nàng ta hơi sững sờ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
“Tốc độ hấp thu kinh khủng như vậy căn bản không thể đáp ứng được nhu cầu của hắn, hơn nữa sức mạnh trong cơ thể cũng bắt đầu hao tổn, rốt cuộc là thứ gì mà kinh khủng như vậy…”
Thậm chí ngay cả Phá Vọng Thần Đồng của nàng ta cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một màn sương mù màu đen mơ hồ.
“Có vẻ như sức mạnh mà hắn cần bây giờ phải rất rất lớn…”
Phá Vọng Thần Đồng của Triệu Linh Đan bắt đầu bặt vô âm tín.
Sau đó, nàng ta duỗi tay ra, trực tiếp vươn về phía Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ.
Thứ này vốn là vật đánh cược, Lâu Thính Tuyết tính toán mọi cách lấy ra thứ này vốn có ý đồ đoạt Chu Thiên Kiếm Đồ, nhưng cuối cùng, vẫn là Mục Long thắng.
Vật này bây giờ thuộc về Triệu Linh Đan, sử dụng nó như thế nào, đều do nàng ta quyết định.
Chỉ thấy nàng ta cầm lấy bình rượu màu tím, sau đó nhanh chóng mở ra.
Ngay lúc đó, mùi rượu tràn ra biến thành một tia sáng màu tím, cực kỳ chói mắt, sau đó bị Triệu Linh Đan dùng linh lực ngưng tụ, tất cả đều hướng về phía Mục Long.
“Đây…”
Hành động của Triệu Linh Đan khiến ba vị đại nhân còn lại đều phải thất kinh.
Đây là Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ, một trong bát đại cổ tửu trong thiên hạ, cực kỳ trân quý, người bình thường dù chỉ cần ngửi được hương vị này thôi cũng đủ để đời này không còn gì nuối tiếc.bg-ssp-{height:px}
Thế nhưng lúc này, Triệu Linh Đan lại trực tiếp mở ra tặng cho Mục Long.
“Tong tong”.
Nước rượu màu tím chảy ra ngoài, Triệu Linh Đan thuận tay ném bầu rượu đi, không hề có chút rối rắm nào.
Tiêu Nhược Cuồng và Kiếm Thập Tam thấy vậy thì cùng lúc ra tay, nhặt bầu rượu đó lên liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức vẻ mặt tỏ ra tiếc hận.
Trong bầu rượu không còn giọt nào, đến cơ hội liếm bầu rượu cũng không để lại cho bọn họ.
“Haiz, Triệu sư muội đã kích động rồi”.
“Rượu Tử Hoa Quỳnh Quang Lễ này dù sao cũng là một trong tám danh tửu, lực lượng hàm chứa trong đó cuồn cuộn xiết bao, muội không sợ Mục Long sẽ bị nổ chết sao?”
“Khụ khụ, ta thấy nhân lúc hiện giờ vẫn còn kịp chi bằng thu lại về một ít, ta đây cũng là vì muốn tốt cho hắn thôi”, Tiêu Nhược Cuồng ho nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào chỗ rượu đó mà liếm môi liếm mép.
“Không cần, một bầu rượu thôi mà, cứ coi như là quà chúc mừng ta tặng cho hắn!”, Triệu Linh Đan bình thản đáp.
“Một bầu… một bầu rượu mà thôi ư…”, lời nói này khiến người nghe càng nghe càng đau lòng.
Cùng lúc đó, lực lượng sắp gần cạn kiệt trong cơ thể Mục Long đột nhiên có thêm một trận lực lượng bàng bạc chảy vào trong cơ thể, khiến tứ chi bách hài của hắn tái tạo sức sống từ đầu.
“Lực lượng tinh thuần quá, là ai đang ra tay giúp ta sao?”, đây không nghi ngờ gì chính là nắng hạn gặp mưa rào, khiến trong lòng Mục Long cực kỳ cảm động.