Chương
Ngoài cửa Mục Long nghe thấy giọng gào này, thân hình khẽ dừng lại, hắn nhớ Kim Bá Thiên từng nói chỉ cần một ngày huynh còn trên đời thì ta mãi là lão nhị.
“Tên mập này cũng biết kích động ghê…”, Mục Long mỉm cười rồi nhìn về phía trước, lững thững bước đi.
Trên xiềng xích loang lổ màu đỏ, không phân biệt được là rỉ sét hay máu chưa khô, màu đỏ tươi có lẽ là màu sắc duy nhất trên Sinh Tử đài.
Nhìn từ xa càng có thể cảm nhận được một trận khí tức hung sát, khiến người ta sợ hãi, có lẽ do nhiều năm bị nhuốm quá nhiều máu tươi, có quá nhiều sinh mạng nuốt hận ở trên đó hóa thành oan hồn lệ quỷ, kết bạn với cái chết.
Nơi đại hung thế này do cao nhân tông môn cai quản, quy định rằng không có Sinh Tử khế, không mở Sinh Tử đài.
Trận quyết đấu sinh tử của Mục Long và Giang Thiên Vũ là chuyện lớn trong ngoại môn, do vậy trước khi Mục Long lên Sinh Tử đài, nơi đó đã tụ tập không ít đệ tử ngoại môn chờ đợi để chứng kiến một màn này.
Giang Thiên Vũ vẫn mặc một thân bạch bào như hôm qua, tóc tai tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh đao, lạnh nhạt mà vô tình.
Thấy Mục Long tới, Giang Thiên Vũ lấy ra Sinh Tử khế ra ném vào trong hư không, Sinh Tử khế đó liền hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong Sinh Tử đài.
Đồng thời, Sinh Tử đài như thức tỉnh trong cơn ngủ say, bắt đầu từ từ nhô lên, mãi đến khi hoàn toàn hiện lên trôi nổi trong hư không.
Trên đài, từng sợi xiềng xích loang lổ rỉ sét màu đỏ rung lắc kêu leng keng như tiếng gọi của cánh cửa âm phủ, vô số cấm chế trùng trùng điệp điệp bao phủ sự sống và cái chết cũng dần mở ra.
“Xin mời hai tuyển thủ, lên đài!”
Trong hư không truyền đến một tiếng nói mịt mờ, có lẽ đã nhìn quen cái chết nên giọng nói ấy lạnh lẽo như băng không có một chút cảm xúc nào.bg-ssp-{height:px}
Cùng lúc đó, có hai bậc thang màu máu lần lượt hạ xuống từ hai đầu sàn đấu sinh tử, kéo dài đến dưới chân Mục Long và Giang Thiên Vũ.
Mục Long thấy Giang Thiên Vũ lên đài cũng đạp lên cầu thang bước từng bước lên sàn đấu sinh tử.
Đợi đến khi hai người đi lên sàn đấu sinh tử, cấm chế xung quanh lại dâng lên, bao phủ lấy toàn bộ sàn đấu như một cái lồng giam. Trên sàn đấu này, cuối cùng chỉ có thể có một người đi ra.
“Trên sàn đấu sinh tử không giới hạn bất cứ thủ đoạn hay kiêng kỵ gì, sống và chết là quy tắc duy nhất”, giọng nói lạnh như băng kia lại vang lên.
Giang Thiên Vũ đã từng bước lên sàn đấu sinh tử chín lần nên đương nhiên rất quen thuộc với quy tắc ở nơi này. Hắn ta nhìn Mục Long, hít sâu một hơi, cười lạnh: “Mùi vị chết chóc thật thân quen, ta đã chặt bỏ chín cái đầu trên sàn đấu sinh tử này. Hôm nay, ngươi sẽ trở thành cái thứ mười”.
Mục Long nghe vậy vẫn chưa trả lời, hắn biết Giang Thiên Vũ nói câu đó chỉ vì muốn mượn bầu không khí áp lực của sàn đấu sinh tử để tạo áp lực tâm lý cho mình mà thôi.
Song, bản thân Mục Long mang trên mình hai loại huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên và Thao Thiên, một loại hiếu chiến, một loại hung hãn. Ở nơi này, chẳng những không thể tạo áp lực cho hắn, trái lại còn khiến hắn có cảm giác thân thiết.
“Quyết đấu, bắt đầu!”, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
Ngay sau đó, thanh đao sau lưng Giang Thiên Vũ lập tức ra khỏi vỏ.
Thanh đao đỏ như máu kia giống như là một thể với sàn đấu này, trên thân đao tản ra từng luồng sát khí, không biết đã tắm máu của biết bao nhiêu sinh mệnh.