Bước đi từ từ với cảm giác hồi hộp, căn nhà này quá quen thuộc, thân thương đi. Cô đã ở căn nhà này gần năm, từng ngóc ngách cô đều nhớ rõ. Cô lịch sự bấm chuông, bên trong rất im lặng cũng Ko thấy ra mở cửa. Cô liền liều mình đẩy của bước vào, hoá ra.. Ko khoá. Anh ngồi lù lù trên sofa, cái cảnh tượng này cũng thật quen thuộc đi. năm sống cùng anh, anh nhiều lần ngồi như vậy mỗi lần cô về nhà. Điều này mang lại cảm giác cho cô như thể về nhà sau chuyến đi xa vậy..
-Em chào.. thầy
-Ừm, ngồi đi. Tôi hôm nay hẹn cô đến đây, là muốn nói rõ mọi chuyện.
-Em đã về rồi.-Cô vòng ra đằng sau ghế sofa ôm lấy anh, ôm thật chặt, thật chặt.
-Buông ra.
-Ko buông.
-Buông ra.
-Ko!-Anh lấy tay gỡ từng ngón tay cô ra khỏi người mình..
-Thầy, em yêu thầy. Em yêu thầy từ lâu thật lâu về trước, yêu tất cả mọi thứ của thầy, em chưa bao giờ muốn nói lời chia tay, lần đó.. là do em quá bồng bột. Em vẫn luôn yêu thầy, vẫn luôn nhớ thầy, nhớ phát điên nên được. Hôm qua là em kiếm cớ để tìm thầy, em muốn nói là em đã thấy mình có thể đứng cạnh thầy, dù em Ko giỏi, em có thể quan tâm và chăm sóc cho thầy như bao người khác. Em sẽ Ko từ bỏ!-Cô nói liền mạch, đó là tâm tư của cô. Là tất cả những gì cô muốn nói, " giây cô tự nhiên mà cứ tuôn hết ra. Nói xong mới thấy mình thật điên rồ.
-Em xin lỗi, em biết là thầy đã có người mới. Em sẽ về..-Cô bỏ tay ra, quay lưng đi.
-Mới đó mà đã bỏ cuộc rồi sao?
-.Hả?
-Tôi nói mới đó mà đã bỏ cuộc rồi sao?
-Em.. đâu có, hôm nay, như vậy, đủ rồi..-Anh bước tới gần cô, ôm eo cô rồi đặt môi lên môi cô, anh từ từ tách khoang miệng cô ra, đi sâu vào trong. Cứ như vậy, cứ như vậy.. đến khi.. "phựt"-cô cắn lưỡi anh cái, cô là Ko thể thở nổi. Đẩy anh ra, hít lấy hít để, cô như sắp chết vậy.. dù anh hôn.. có sướng
-Hộc.. em.. xin lỗi.. thầy.. chảy máu.. em xin lỗi nhiều lắm..-Cô nhìn môi anh dính chút máu mà hoảng sợ tột độ, lại hại anh rồi..
Anh lại nhanh chóng ôm lấy cô, ôm thật chặt, như thể sợ cô bay mất vậy.
- năm em bỏ tôi đi, tôi rất hoảng sợ, rất nhớ em, nhớ em điên đảo, biết tin em đã sang Hàn, tôi lại rất giận em, giận đến tận bây giờ chưa hết.. nhưng lại nghĩ, tôi đâu có quyền giận? Phải Ko?
-Em xin lỗi, là em sai, năm đó nói những lời điên rồ, em xin lỗi..-Mới đó cô đã khóc ướt đẫm vai áo anh, thật là.. gương vỡ lại lành. Anh nhanh chóng cúi người xuống, hôn cô lần nữa, họ lại chìm vào nụ hôn hết sức cuồng nhiệt, cô lần này rất phối hợp với anh nha.. mùi máu tanh tanh nơi khoang miệng anh cô cũng cảm nhận rất rõ
-Kể tôi nghe chuyện mấy năm qua. Em học đại học nào? Ngành gì?
-Em học đại học S, ngành quản trị kinh doanh.
-Sao lại học quản trị kinh doanh? Tôi tưởng em muốn học ngành y, tôi đã bao nhiêu công ôn luyện cho em.. vậy mà..
-Em có lý do riêng mà.-Cô bĩu môi
-Ko thể nói sao?
-Ko được.-Cô lắc đầu, anh hơi thất vọng, cô còn Ko chịu nói cho anh sao? Anh Ko đủ trình? Hừ...
-Thôii được rồi, Hàn Quốc thế nào? Có vui Ko?
-Vui lắm, nhưng Ko có thầy chán chết.
-Tiểu yêu.-Anh véo mũi cô cái
-Em là gì của tôi?
-Học trò.-Anh lườm sắc lẹm
-Cái gì??
-..Người..yêu...
-Thế thì phải xưng hô thế nào?
-Thôii, để thế này đii. Thế này quen rồi, như vậy còn tình cảm hơn á.
-Được, tuỳ em. Nhưng tốt hiện hết là nên gọi bằng anh, ra ngoài đường họ sẽ tưởng tôi quan hệ với học trò đấy, Ko hay đâu.
-Dạ..anh.-Cô lập tức đổi, đùng là quan hệ thầy trò bị phản đối mà.
-Tốt, thật biết nghe lời.-Anh hài lòng, nhóc con này có phải xa anh lại tốt hơn?
Cô Ko phải là nghe lời anh như cún con đâu, là tại cô lo nghĩ cho anh thôii. Cô Ko muốn anh bị chỉ trích.
-Linh, em ăn sáng chưa? Bụng kêu nãy giờ..-Anh nhíu mày, ôm cô mà bụng cứ kêu a~
-Em..chưa..-Thành thật thú nhận nha, anh trở lại vẻ thầy giáo nghiêm nghị rồi, Ko có bạn trai hay người yêu damdang hay dịu dàng nữa..
-Thật tốt quá.-Anh mỉm cười, mặt xuất hiện vạch đen
-Em học hành kiểu gì vậy? Có biết bữa sáng là quan trọng nhất Ko?? Em lấy đâu ra năng lượng hoạt động, muốn chết sớm sao?-Tức giận, nhóc con.. Ko thay đổi.
-Em..xin lỗi-Cúi đầu, hảo hối lỗi nha, anh là giận cô rồi..
-Tôi làm đồ ăn sáng cho em. Thật hư quá..-Anh đứng dậy, vào bếp rồi lúc sau bê ra khay nào là trứng ốp la, xúc xích, bánh mì nướng, sữa. Anh quả thực muốn biến cô thành lợn
-Ăn nhiều chút, em dạo này hơi gầy... béo lên sẽ đẹp hơn
-Thức ăn thầy...anh nấu rất ngon, mấy năm Ko được ăn, em sẽ ăn hết chỗ này.-Cô hào hứng, cô quả thực là muốn cho anh vui lòng, làm hoà với anh nhanh như vậy, anh hẳn chưa hết giận. Tốt hơn hết nên làm anh vui..
-Ừm, em đi Ko có ai ăn thức ăn tôi nấu, giờ về nước rồi ăn đi.-Anh mỉm cười nhìn cô, đã tốt nghiệp đại học rồi mà sao vẫn trẻ con như vậy? Nhưng Ko sao.. anh thích.
-thế hôn phu của anh đâu? Sao lại Ko ăn đồ của anh nấu?-Cô quả thực Ko hiểu nha~ -Anh nghe xong mỉm cười, miệng cứ vậy Ko hạ được xuống
-Em thật ngây thơ... Lúc đó thấy em nên tôi mới nhờ bạn diễn kịch chút, Ko ngờ em cả tin vậy?
-Có thể Ko tin sao?-Cô chu mỏ cãi lại
-Được rồi, được rồi, xin lỗi. Tôi sẽ Ko như vậy nữa, có được Ko?
-Ừm.
-Ăn ngoan đi, nhóc con.
-Hứ. Em lớn rồi nha~ em đã đi xin việc rồi đó. -Cô vênh mặt
-Xin vào công ti nào vậy?
-Em chẳng nhớ....-Cô gãi gãi đầu
-Đi xin việc ở đâu cũng Ko nhớ, thật là...-Anh cứ vậy kéo kéo má cô, kéo ra lại kéo vào
-..ể...e..m.....ăn....
-Ăn đi. Xong dẫn đi chơi, đi uống nước, tôi biết quán này có view đẹp lắm.
-Yeahh... Thầy...anh càng ngày càng dễ thương, càng ngày càng dễ tính..
-"dễ" thứ thay bằng "khó"-Cô Gãi gãi đầu, lúc sau mới hiểu ra. Thật là ấu trĩ, còn có thể nhận mình càng ngày càng khó tính?