Hứa Đường ngồi vào bàn ăn, nhìn đăm đăm thức ăn đầy ắp trên bàn, mà ngồi đối diện chính là bạn cùng trường Cố Tư Minh.
Hai người chọn chỗ bên cửa sổ, Hứa Đường nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn Cố Tư Minh cầm đũa lên bắt đầu ăn. Cô nhỏ giọng nói: “Bạn không thấy chuyện này… hơi bất tiện à… Bạn xem… chúng ta đâu quen biết.”
Hứa Đường cảm thấy rất xấu hổ.
Cố Tư Minh nhún vai: “Không sao cả, dù sao mình cũng đang muốn ăn cơm.”
“Mình hiểu ý của bạn, bạn hiểu lầm mình nên trong lòng cảm thấy có lỗi, vì vậy mới đòi mời mình ăn cơm cho bằng được, đúng không?” Hứa Đường phân tích rõ ràng.
Cố Tư Minh kinh ngạc: “Sao bạn biết?”
“Bởi vì mình cũng là người như vậy. Nếu mình làm chuyện gì có lỗi với người khác thì mình vô cùng ân hận, đặc biệt là sốt ruột, trong lòng chỉ nghĩ phải bồi thường cho người ta.” Hứa Đường trịnh trọng nói, tỏ ra là đã hiểu.
Cố Tư Minh gật đầu, bội phục nói: “Bạn hiểu là tốt rồi.”
Hứa Đường bật cười: “Thật ra thì bạn không cần làm vậy đâu, trả tiền cho mình là được rồi, thực sự không cần mời ăn cơm đâu.”
Cố Tư Minh ho khan rồi nhỏ giọng nói: “Tiền thì trả lại rồi, nhưng mà xin lỗi không thì…muốn phải bồi thường…bạn biết mà.” Lại ho khan thêm một cái nữa, âm thanh thấp hơn: “ Với lại còn thứ khác muốn trả lại cho bạn.”
“Thứ gì?” Hứa Đường giương mắt nhìn anh
Cố Tư Minh hắng giọng, nói nhỏ: “Băng vệ sinh.”
Hứa Đường: “….” Ho khan, lúng túng nói: “ Cái đó….không cần đâu.”
Cố Tư Minh thở dài, nói: “Dù sao cũng do mình cầm nhầm áo khoác nên hai ngày nay tâm trạng bạn mới không tốt, luôn cảm thấy… Ừ, có lẽ là nên mời bạn ăn bữa cơm…”
Hứa Đường nghe xong, khóe miệng hơi giương lên.
Dù gì mọi thứ đều đã xảy ra, người ta cũng bỏ tiền ra rồi, thì nhanh chóng đón nhận ý tốt đó đi. Cô nghĩ như vậy liền cầm đùi gà to lên gặm, cô nhớ không nhầm thì đùi gà này là sáu nghìn một cái…..
“Cái này, đùi gà này bao nhiêu tiền một cái vậy?” Hứa Đường nhìn anh mà hỏi.
Cố Tư Minh nhíu mày, lắc đầu: “Không rõ lắm.”
“Vậy… những thứ này cộng lại hết bao nhiều tiền?” Hứa Đường lại hỏi.
Cố Tư Minh nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu: “Không biết nữa.”
Hứa Đường: “…”
OK, thật ra người ngậm thìa vàng đều như vậy, nếu là cô, cô cũng không để ý tốn bao nhiêu. .
Hai người cùng lặng lẽ ăn, một lát sau Cố Tư Minh cất lời: “Việc đó…”
“Hả?”
“Bạn tên là Hứa Đường phải không?” Sau đó Cố Tư Minh buông đôi đũa xuống, lấy điện thoại ra kiểm tra lại nhật kí cuộc gọi: “Số này của bạn đúng không?”
Hứa Đường vội vàng móc khăn giấy trong túi ra vừa lau tay vừa rướn cổ nhìn, sau đó gật đầu xác nhận: “Ừm.”
Cố Tư Minh nhanh chóng nhập tên Hứa Đường vào, cô nhìn rồi học theo anh, lấy điện thoại ra, tìm số của Cố Tư Minh, nhập tên (Cố Tư Minh). Sau đó, cô cầm điện thoại hỏi anh: “Phải ba chữ này không?”
Cố Tư Minh nhìn rồi gật đầu: “Ừm.”
Hứa Đường nhìn chằm chằm tên của anh lúc này mới nhớ ra thần tượng của mình cũng họ Cố, nhoẻn cười: “Mình thích họ Cố này.”
Cố Tư Minh nhướng mày: “Thật sao?”
“Ừm.” Hứa Đường cất điện thoại rồi cầm đũa tiếp tục ăn: “Nghe hay, mà thần tượng của mình cũng họ Cố đấy!”
Cố Tư Minh chỉ khẽ “ồ”.
Nhắc tới thần tượng, Hứa Đường bắn liên thanh như cái máy, hớn hở nói: “Thần tượng của mình vẽ tranh đẹp lắm.” Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó liếc nhìn anh: “Chắc bạn cũng biết… cái túi giấy nhỏ bạn đưa cho mình ngày hôm đó, nhân vật trên đó là do thần tượng của mình vẽ.”
Nghe thấy thế, cuối cùng Cố Tư Minh có phần cảm thấy hứng thú, anh ngẩng đầu nhìn Hứa Đường: “Đó là thần tượng của bạn à?”
“Chú Cố, Weibo vẽ tranh đó là chú Cố, vẽ tranh XX bạn nghe qua chưa?”
Cố Tư Minh hơi nhíu mày, gật đầu: “Rồi.”
Hứa Đường lại nghĩ đến cái gì đó, lòng tràn đầy mong đợi hỏi: “Bạn cũng hâm mộ chú Cố hả?”
Cố Tư Mính hơi nhăn mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi ậm ờ trả lời: “Coi là vậy đi!”
Hứa Đường như tìm được đồng bọn, hớn hở vui mừng: “Có duyên đấy! Cố thúc thúc rất đẹp trai.”
“Bạn gặp anh ta rồi à?” Cố Tư Minh hỏi.
“Chưa, ý mình là anh ấy vẽ đẹp.”
“Thật ra cũng gần như vậy.”
Chẳng qua Cố Tư Minh bày tỏ sự không hài lòng với tài nghệ vẽ của mình theo bản năng, nhưng Hứa Đường nghe thế cũng chẳng vui nổi, chau mày hỏi: “Bạn không phải là fans chú Cố à?”
Cố Tư Minh thoáng bối rối, anh muốn nói mình chính là chú Cố đây, thế nhưng anh đành phải giả khờ, đánh giá khách quan: “Nói chính xác thì ý ban đầu của mình không tính là fans của anh ta, có điều cũng có biết chút ít.”
Hứa Đường nhăn mặt, cố chấp: “Bạn đã biết đôi chút thì tìm hiểu thêm đi. Con người chú Cố và các tác phẩm của anh ấy rất tuyệt, tuổi anh ấy đã hoàn thành xong tác phẩm tranh vẽ. Trời ơi, hồi tuổi mình mới học lớp , chẳng biết gì cả.”
Cố Tư Minh lặng lẽ nghe Hứa Đường thao thao nói chuyện mà thầm vui trong lòng.
Hứa Đường bỗng dưng cảm thấy bản thân hơi bất lịch sự, lúng túng cười hỏi: “Có phải mình nói hơi nhiều không?”
Cố Tư Minh lắc đầu.
Hứa Đường ngượng ngùng: “Sở thích của con gái, con trai các bạn chưa chắc đã thích, vậy chúng ta đổi chủ đề đi.” Ngẫm nghĩ mãi không ra chủ đề nào, Hứa Đường càng bối rối hơn: “Hay là ăn cơm đi.” Sau đó bổ sung một câu: “Chú Cố vẽ đẹp lắm.”
Câu này làm cho Cố Tư Minh bật cười, anh nói: “Cảm ơn.”
“Hả?” Hứa Đường ngơ ngác nhìn anh.
Cố Tư Minh ý thức được mình đã lỡ lời, tằng hắng một tiếng: “Ý mình là cảm ơn bạn đã cung cấp cho mình thêm thông tin, sau mình sẽ tìm hiểu thêm.”
Hứa Đường nghe thế lập tức nhoẻn cười: “Vậy mình cho bạn Weibo của chú Cố nhé, sau này có thông tin gì bạn sẽ biết ngay rồi!”
Cố Tư Minh nhướng mày, nghĩ thầm trong đầu, Weibo của bản thân mà còn không biết nữa ư?
Hứa Đường nhiệt tình kể cho Cố Tư Minh, không quên vui vẻ nói: “Tôi cũng có theo dõi, mà còn đặc biết theo dõi đó.”
Cố Tư Minh nhướng mày: “Thật ư?”
“Ừm.”
Cố Tư Minh hỏi: “Weibo của bạn là gì?”
Hứa Đường hơi ngạc nhiên, xấu hổ từ chối: “Weibo của mình có nhiều thứ không hay ho lắm… Mình cảm thấy chúng ta cũng chưa quen thân lắm.” Mím môi nói thêm: “Ngại lắm!”
Cố Tư Minh phì cười: “Người nên ngại là mình mới phải, thôi ăn cơm đi, chứ không nguội mất! Cảm ơn bạn đã đánh giá anh ta như vậy, cảm ơn bạn đã yêu thích anh ta.”