CHƯƠNG 14: SỰ THÔNG MINH CỦA TẦN THANH LA Cuộc nói chuyện của hai nha hoàn không hề khiến Tần Thanh La tức giận. Trong suy nghĩ của cô, từ trước đến nay, cô chưa từng muốn đạt được bất cứ thứ gì từ Phó Lãnh Quyết cả, cũng chưa từng nghĩ muốn trèo cao. Bởi vì không muốn, cho nên cô cũng không sợ. Thế nhưng, mục đích của chuyến đi đến biên ải lần này của Phó Lãnh Quyết, hóa ra là để đón một nữ nhân? Tần Thanh La cười lạnh, quả nhiên là một vị vương phong lưu mà! Liên tiếp hai ngày sau đó, Tần Thanh La đều rất yên phận, buổi sáng chỉ đi dạo trong viện, từ trước đến nay cũng chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào cả. Ban đầu còn có người hầu đi theo cô, nhưng sau này, có lẽ người hầu cũng cảm thấy mệt mỏi cho nên không đi theo nữa. Dù sao thì một người không biết võ công như cô còn có thể chạy trốn khỏi cái biệt viện này được ư? Thông qua sự quan sát của Tần Thanh La , mặc dù trong viện này chỉ có bốn người hầu, bốn gia đinh và hai lão ma ma, nhưng mỗi người họ dường như đều có võ công không tồi. Xét nguyên về điểm này, Tần Thanh La ngược lại rất khâm phục Phó Lãnh Quyết. Dù sao cũng chỉ là một cái viện bên trong một thị trấn nhỏ ở biên giới, nhưng những người ở đây lại được dạy dỗ tốt như vậy, từ đó có thể thấy, Võ Tuyên Vương có thể chiếm được nửa bầu trời Nam Việt, đây cũng không phải là chuyện quá bất ngờ. Không thể dùng sức liều mạng được, cho nên chỉ có thể dùng trí. Tần Thanh La viện cớ muốn thêu khăn lụa cho Vương gia, cho nên đi lão ma ma muốn đồ may vá. Mặc dù Lão ma ma tỏ ra khinh thường, cảm thấy chút suy nghĩ nhỏ bé, tầm thường này của cô cũng chẳng thể làm được trò trống gì, nhưng rốt cuộc vẫn lấy dụng cụ may vá và tơ lụa đưa cho cô. Ngay trong đêm đó, Tần Thanh La đóng kín cửa sổ, ngồi thêu trong phòng, thêu cả một buổi tối. Sáng sớm ngày hôm sau, người hầu bưng nước rửa mặt đến gõ cửa phòng Tần Thanh La. Nhưng bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, người hầu giật mình sợ hãi, lập tức gõ cửa mạnh hơn. Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, nhưng bên trong căn phòng vẫn yên lặng không chút động tĩnh. Cuối cùng, người hầu cũng không nhịn được nữa, đạp tung cánh cửa, đi vào trong phòng xem thử. Căn phòng trống rỗng, không có bất cứ ai cả. “Không thể nào! Rõ ràng ả ta không biết võ công mà!” Tuyệt đối không thể lén lút trốn bọn họ chạy ra khỏi cái viện này được! Người hầu vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện khiến nàng ta kinh ngạc hơn còn đang ở phía sau. “Ngươi đang tìm ta ư?” Bất ngờ có một giọng nói vang lên ở phía sau cô ta, hóa ra Tần Thanh La trốn sau cánh cửa. Người hầu sửng sốt, quay đầu lại, nhưng còn chưa nhìn rõ người trước mặt, ấn đường đột nhiên khẽ nhói, ngay sau đó thế giới của nàng ta chìm vào một mảnh đen tối. Nhìn thấy nha hoàn ngã xuống, lúc này Tần Thanh La mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may vì cô không biết võ công cho nên đám người hầu mới không đề phòng cô, vì thế cô mới có cơ hội. Tần Thanh La không dám kéo dài thời gian thêm nữa, cô nhanh chóng cởi áo khoác của người hầu, sau đó mặc lên người mình, rồi vội vã đi ra ngoài. Hai ngày nay, cô đã ghi nhớ kỹ đường đi nước bước của cái viện này rồi. Tuy nhiên cô không đi về hướng cửa ra mà lại đi về phía nhà kho. Một lúc sau, bỗng có tiếng quát tháo truyền đến từ nhà kho: “Không hay rồi, xảy ra hỏa hoạn rồi!” Khói lửa dày đặc, hướng nhà kho không ngừng bốc cháy dữ dội, đám gia đinh và người hầu vội vàng chạy đến dập lửa, chỉ tiếc rằng người trong viện này quá ít cho nên mấy người họ phải cố gắng hết sức mới có thể dập tắt được đám cháy. “Được rồi, được rồi, vì sao lại xảy ra hỏa hoạn chứ?” Đám gia đinh, người hầu đều nghi ngờ, khó hiểu: “Ấy, Phương Thảo đâu? Vì sao xảy ra cháy lớn như vậy mà lại không đến giúp đỡ?” “Không phải Phương Thảo đang hầu hạ, mang nước rửa mặt đến cho nữ nhân kia ư… Chết rồi!” Lão ma ma là người đầu tiên phản ứng, bà ta dẫn theo vài người đi đến phòng Tần Thanh La . Khi nhìn thấy nha hoàn Phương Thảo nằm ngã sóng soài ở cửa phòng, hai chân họ đều mềm nhũn ra. Với tính cách của Vương gia, bọn họ biết chắc rằng, nếu Vương gia biết bọn họ để tuột mất nữ nhân này, thì kết cục của bọn họ chắc chắn sẽ… Lão ma ma cúi người xuống, kiểm tra xác của Phương Thảo, phát hiện chỗ ấn đường của cô ta có một cây kim thêu nhỏ. Một nữ nhân hoàn toàn không biết chút võ công nào, vậy mà lại dùng cây kim thêu gi3t chết Phương Thảo- một người có võ công cũng không tồi ư? Là bọn họ quá chủ quan, cho rằng một cô nương không biết võ công thì không thể làm được gì cả, ai biết rằng nàng ta lại có thủ đoạn như vậy! “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!” Lão ma ma nổi giận lôi đình, nhưng trong lòng lại đang vô cùng căm hận nữ nhân giảo hoạt đó. Gió đông vô cùng lạnh lẽo, đặc biệt là vào lúc sáng sớm khi mặt trời vừa mọc. Tần Thanh La thuận tiện rời khỏi nơi đó, đi thẳng đến trạm dịch. Dùng món đồ duy nhất đáng giá trên người- miếng ngọc bội mà Phó Lãnh Quyết cho cô, để đổi lấy một con ngựa, sau đó không chút do dự thúc ngựa phi đi. Cô vẫn nhớ rõ biểu cảm vô cùng khó tin của người bán ngựa ở trạm dịch khi cầm trên tay miếng ngọc bội. Có lẽ miếng ngọc bội này còn có giá trị hơn những gì cô nghĩ, nhưng thế thì sao chứ? Trong khi chạy trốn, giá trị cao hay thấp thì cũng đâu còn quan trọng. Ai bảo trên người cô lúc này chỉ có duy nhất món đồ đó là có giá trị cơ chứ? Chỉ cần có thể chạy trốn được, thì đánh đổi một món đồ như vậy cũng rất đáng! Tần Thanh La cưỡi ngựa chạy nhanh một hồi, bỗng gặp một người nam nhân trung niên đang vác một bao tải nặng trên đường, cô vội vã siết chặt dây cương rồi dừng ngựa lại. “Đại thúc, con ngựa này ta tặng đại thúc.” Tần Thanh La cười nói vui vẻ, ánh mắt trong veo, rạng rỡ. người nam nhân trung niên đó là một người thô kệch, ông ta ngây người một lúc lâu sau đó nghiêng mắt nhìn cô: “Cô nương đây thật biết đùa, con ngựa này mà bán đi cũng đủ để ta mua được thức ăn trong vài tháng, cô cứ như vậy mà tặng ta ư?” Tần Thanh La xoay người đi xuống ngựa, sau đó đặt dây cương vào tay ông ta: “Ta nói thật, chú cứ cưỡi con ngựa này đi. Nhân lúc ta còn chưa đổi ý thì mau đi đi, chú cưỡi con ngựa này đi thì cũng không bị thiệt gì cả, đúng không?” người nam nhân trung niên vẫn đang do dự, nhưng nghĩ kỹ thì ông ta quả thật cũng không bị thiệt gì cả, đây đúng là ngồi không cũng trúng vàng mà! Cho nên ông ta dứt khoát đánh cược một lần, cắn răng leo lên lưng ngựa: “Đây là cô tự nguyện tặng ta đấy nhé, đừng trách ta bắt nạt một cô nương đấy!” “Đi đi.” Tần Thanh La vỗ một cái vào lưng ngựa, con ngựa lập tức chạy như bay trên đường. Cô phủi bụi trên tay, lui vào cánh rừng bên cạnh. Cô trốn sau một cái cây lớn, sau đó ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm đường chuyển thư tín. Một lúc sau, bốn con ngựa đã đuổi đến nơi, sau đó phi nhanh, lao về phía đường chuyển thư tín. Bên trong cánh rừng vô cùng yên tĩnh, Tần Thanh La trốn phía sau gốc cây nhưng không vội vàng đi ra mà yên tĩnh ngồi đợi, một lát sau, quả nhiên nhìn thấy đám gia đinh, người hầu đuổi theo cô chạy về. Lần này, đợi bọn họ rời đi hẳn Tần Thanh La mới đi ra khỏi khu rừng rậm. Cô đưa tay ra, ánh nắng rơi vào lòng bàn tay cô, có một chút ấm áp! Đây chính là cảm giác của sự tự do! Cô bật cười, nhưng cũng không dám lơ là, thiếu cảnh giác, đặc biệt là trong tình huống trên người không còn một đồng tiền nào cả, muốn sống tiếp thì quả thật rất khó. Vùng quê ở biên giới vừa hoang vu lại vừa thê lương. Ở vùng quê này, đoàn xe được tạo thành từ mấy chục cỗ xe ngựa đang chậm rãi đi về phía trước. Cho dù số lượng người không ít, nhưng ở nơi vùng quê hẻo lánh này, trông họ thật nhỏ bé, giống hệt như những con sâu, con kiến. Một con chim ưng sải cánh bay cao, bay lượn giữa những đám mây, trong nháy mắt hạ cánh xuống, cuối cùng đậu lên trên chiếc xe ngựa đầu tiên. Trong xe ngựa, bất ngờ có một bàn tay sạch sẽ có lực, nhưng lại lộ ra vài phần tao nhã đưa ra, con chim ưng đó dường như nhận ra bàn tay này, cúi đầu nhả thùng thư đang ngậm trong miệng vào tay người đó. “Quả nhiên là một nữ nhân không yên phận.” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ bên trong chiếc xe ngựa. Kim Vệ đi phía trước, trong lòng lộp bộp một tiếng: “Vương gia, Thanh La cô nương xảy ra chuyện gì rồi ư?” “Ừm, nàng ta chạy trốn rồi.” Khi nói chuyện, giọng điệu của Phó Lãnh Quyết vẫn rất bình thản, nhưng ở vùng quê hoang vu, hẻo lánh này, giọng nói của y không khỏi khiến người ta rợn tóc gáy. Kim Vệ kinh ngạc, nói: “Làm sao có thể chứ? Mấy người trong biệt viện đều có võ công không tồi, Thanh La cô nương là một người không biết võ công, làm sao có thể chạy trốn được chứ?