CHƯƠNG 24: SỐNG NHƯ NGƯỜI THÂN TRONG GIA ĐÌNH Cuối cầu thang gỗ ở tầng hai, Phó Lãnh Quyết đứng sừng sững, trên người khoác áo choàng lông cáo, hắn chỉ vừa xuất hiện thì Tiêu Ngữ Yên đã nhìn thấy, trong giây lát gương mặt hiện lên sự lo lắng, vội chạy qua chỗ Tiêu Hải Lan: “Nhị muội muội, mau dừng lại, một cô gái lại vung nắm đấm còn ra thể thống gì nữa?” Tiêu Hải Lan đúng lúc đá một cái hướng vào chân nhỏ Tần Thanh La, nàng ta tự biết trước mặt nhiều người không thể làm quá, chỉ đá một cái liền dừng lại, nhưng dùng toàn bộ sức lực. Ở đây đều là các quân sĩ từng ra sa trường, đối với kiểu đánh nhau này dồn toàn bộ sức lực, Tiêu Hải Lan lại đá đúng thời điểm, khiến nhiều người không khỏi kinh sợ, bởi bọn họ có thể nhìn ra, một đá của Tiêu nhị tiểu thư e là sẽ đánh gãy chân Tần Thanh La. Tiêu Ngữ Yên xông đến chẳng những không giữ Tiêu Hải Lan mà lại biến thành đẩy một cái, ngay lúc Tiêu Hải Lan chuẩn bị đá Tần Thanh La, có tiếng hừ nhẹ đột ngột vang lên. Chỉ một cái hừ nhẹ nếu là người khác thì chẳng là gì, nhưng âm thanh này lại phát ra từ Phó Lãnh Quyết, Võ Tuyên Vương Phó Lãnh Quyết! Hắn hừ nhẹ, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng hắn không hài lòng thì tự nhiên sẽ có người làm hắn hài lòng. Ở đây, Kim Vệ là người đi theo Phó Lãnh Quyết lâu năm nhất, cho nên chỉ cần Phó Lãnh Quyết phát ra âm thanh là hắn tự hiểu. Kim Vệ nhảy lên một cái đã xuất hiện trước mặt Tần Thanh La. Sau đó hắn nhấc chân lên ngăn cản cú đá của Tiêu Hải Lan. Kim Vệ không yếu đuối như nữ tử, hắn đã giết không biết bao nhiêu người, cho nên chân hắn rất cứng cáp. Tiêu Hải Lan đá trúng chân hắn, liền cảm thấy đau đớn, nàng ta lảo đảo thu chân lại. “Mới sáng sớm đã ồn ồn ào ào, giấc mộng đẹp của bổn vương đều bị các ngươi đánh thức.” Phó Lãnh Quyết ngáp một cái, sau đó bình tĩnh đi từ lầu hai xuống. Hôm nay trời không đổ tuyết, ngược lại mặt trời ấm áp dần nhô lên theo đường chân trời, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt hắn, tạo thành một vòng hoàng quang rực rỡ. Mặc dù đã nhìn rất nhiều lần, Tần Thanh La vẫn không khỏi cảm thấy nam nhân này tuy hời hợt nhưng là người hoàn mỹ khiến người người oán trách. Phó Lãnh Quyết xuất hiện, các quân sĩ đang náo nhiệt xem tiêu khiển, trong tích tắc chỉ còn lại mấy người trong sân. “Làm phiền vương gia thật là cói lỗi, Nhị muội nhà ta hành động có chút lỗ m ãng, cho dù là hạ nhân không nghe lời cũng phải đóng cửa giáo huấn, sao có thể ở trong sân làm ầm ỹ. Mong vương gia thông cảm, nhị muội ta còn nhỏ tuổi, không cần so đo.” Tiêu Hải Lan ôn nhu hướng Phó Lãnh Quyết hành lễ, ánh mắt long lanh, ai cũng có thể nhìn ra nàng ta ngưỡng mộ hắn, mà chính bản thân nàng ta cũng không có ý né tránh. Ở điểm này, Tiêu Hải Lan đã thông minh, nữ tử cổ đại không có quyền lựa chọn hôn sự, phải chấp nhận theo sự sắp xếp của cha mẹ, bà mối. Tiêu Hải Lan chính là thể hiện rõ sự ngưỡng mộ đối với Phó Lãnh Quyết, vì hắn sẵn sàng quyết tâm đ ến cùng. Mọi người đều biết nàng ta có lòng ngưỡng mộ Phó Lãnh Tuyết, nếu cha mẹ không đồng ý, thật không dễ dàng để nói đến chuyện hôn sự. “Nếu biết lỗ m ãng thì nên ít ra ngoài, nơi này không phải Tiêu gia, bổn vương cùng các người không thân không quen, không thể bao dung các người náo loạn.” Phó Lãnh Quyết nói chuyện cực kỳ không khách khí, ánh mắt dừng lại ở Tần Thanh La, thấy cô xiêm y tả tơi, lông mi dựng lên, ánh mắt trầm xuống. Tiêu Ngữ Yên làm sao nghĩ đến Phó Lãnh Quyết mở miệng nói ra những lời vô tình như thế, gương mặt nàng ta trắng bệch. Không thân chẳng quen, ý tứ của hắn là hắn cùng nàng ta không thể trở thành thân gia? “Vương gia nói phải, ta nhất định quản giáo tốt nhị muội.” Tiêu Ngữ Yên cố gắng mở miệng đáp lời. “Ừ.” Phó Lãnh Quyết lên tiếng, sau đó tiện tay gỡ chiếc áo choàng lông cáo trên người ném cho Tần Thanh La: “Mặc vào, ngươi là đồ vật của bổn vương, bổn vương không cho phép thì không ai được quyền động đến ngươi, về sau nếu có ai động vào ngươi thì cứ tìm Kim Vệ đánh hắn gãy chân! Ngươi nghe rõ chưa?” Ngươi mới là đồ vật này nọ, cả nhà ngươi đều là đồ vật này nọ! Tần Thanh La ngứa răng, cố nhịn, chỉ nói thì thầm. Phó Lãnh Quyết lười biếng nhìn cô một cái, lại ngáp rồi hướng lên lầu đi, được hai bước hắn dừng lại, không thèm quay đầu, lạnh lùng nói với Tiêu Ngữ Yên: “Tiêu đại tiểu thư, đánh chó ngó mặt chủ, người của phủ Võ Tuyên Vương, chó của phủ Võ Tuyên Vương, ngươi không cần quản. Chỉ lần này thôi, nếu có lần sau, bổn vương sẽ tìm Thủ Phủ đại nhân nói lý lẽ, rằng con gái Tiêu gia đến phủ Võ Tuyên Vương quản việc, chẳng lẽ chuyện này cũng là do Thủ Phủ đại nhân dạy dỗ?” Phó Lãnh Quyết lên lầu, Tiêu Ngữ Yên nghe thấy những lời này thì sắc mặt trắng bệch, tìm cha nàng ta nói chuyện, nếu quả thực Võ Tuyên Vương tìm đến cha nàng ta nói chuyện, nàng ta thật sự sẽ bị chê cười, đến lúc đó không cần Võ Tuyên Vương cự tuyệt, cha nàng ta cũng tuyệt đối không cho nàng ta cơ hội nhập phủ Võ Tuyên Vương. Trước kia, nàng ta không phải chưa từng đụng đến nữ nhân đã qua tay hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nói gì, thái độ luôn ngầm đồng ý, không ngờ lần này lại vì nữ nhân này mà tự mình ra mặt. Tiêu Ngữ Yên cắn răng, hung hăng nhìn về phía Tần Thanh La, nhưng Tần Thanh La không thèm nhìn nàng ta, mà khoác áo choàng lông cừu của Võ Tuyên Vương, dẫn Tần Dực Sinh nhanh chóng đi khỏi. Đó là chiếc áo choàng lông cừu của Võ Tuyên Vương, nghe nói trừ phi là người thân cận Võ Tuyên Vương, không ai có thể chạm vào. Bỏ qua ánh mắt lạnh lùng phía sau, Tần Thanh La ôm lấy Tần Dực Sinh trở về phòng. Đóng cửa phòng lại để ngăn cái lạnh mùa đông ngoài cửa, Tần Thanh La nhanh tay kiểm tra xem Tần Dực Sinh thương thế ra sao, hoàn hảo, nhờ có cô che chở, Tần Dực Sinh chỉ bị một vết bầm trên lưng, cô thở dài nhẹ nhõm. “Không có việc gì là tốt rồi, lần sau không cần xông tới. Ngươi còn quá nhỏ, cũng không giúp được gì, hai bên xung đột không tránh khỏi, một người bị đánh còn hơn hai người bị đánh, chúng ta phải thông minh.” Tần Thanh La nhẹ nhàng xoa vết bầm trên lưng cho hắn. Một hồi sau, cậu bé chớp chớp mắt, mắt hiện tia sáng, vẫn không nói gì, giơ tay lên bắt chước, nhẹ nhàng xoa lưng cho Tần Thanh La. Động tác rất nhẹ, như sợ làm cô bị đau , nhưng thái độ thật sự nghiêm túc, cảm giác như mỗi lần cọ xát đều đã suy nghĩ lực và góc độ. Không biết vì sao trong chốc lát ánh mắt Tần Thanh La có chút ướt át, cô xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Dực Sinh , từ nay về sau, chúng ta sống như người thân trong gia đình nhé.” Lúc đó, Tần Thanh La không biết chỉ một câu không chút khoa trương chau chuốt như vậy đã khơi gợi sóng to gió lớn trong lòng đứa trẻ. Mãi cho đến nhiều năm sau, cậu bé nhút nhát ngày nào đã trở thành chàng trai đội trời đạp đất, còn nói với cô: “Thanh La, từ nay về sau, đến lượt ta bảo vệ tỷ cả đời.”