CHƯƠNG 3: TỪ HÔN Khi hai người đang nói chuyện, quản sự Lưu ma ma dẫn theo hai nha hoàn bước vào, cả ba tỏ ra vui mừng: “Ồ, tứ tiểu thư dậy rồi, thật là đúng lúc, thân gia lão gia đã đến, đang đợi ở sảnh trước.” Tần Thanh La nhếch miệng cười, không đáp lại lời Lưu ma ma, chỉ thong thả cất bước đến sảnh trước. “Tiểu thư, đợi chút, em cầm dù cho tiểu thư. Hôm nay tuyết rơi nhiều quá.” Y Nguyệt bước nhanh theo sau. Tần Thanh La dừng lại, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay, gạt chiếc dù giấy dầu mà Y Nguyệt đang che cho cô: “Thôi, đừng che, tuyết này không lạnh.” Dù tuyết có lạnh đến đâu cũng không thể so sánh với tâm trạng băng giá của cô lúc này. Hôm nay cô mặc áo dài sắc đỏ tươi vui, che bên trong là chiếc áo choàng lông cáo mà cô đã lấy từ chỗ Võ Tuyên Vương tối qua, dáng người nhỏ nhắn xuất hiện giữa trời tuyết mang đậm vẻ cô đơn. Y Nguyệt nhìn vẻ mặt hờ hững của cô, cảm thấy cay mũi, cắn chặt hai hàm, vứt chiếc dù giấy dầu rồi đuổi theo. “Tiểu Tứ đến đây nào, mau lại gặp Trần Hách Tung, hôm nay Trần Hách Tung đích thân đến thăm.” Phu nhân Tướng quân Trần thị nhìn thấy Tần Thanh La xuất hiện ở cửa, đứng lên nhiệt tình chào hỏi, dùng ánh mắt từ mẫu nhìn cô khiến Tần Thanh La bất giác rùng mình. Tần Thanh La đứng yên không nhúc nhích, cô ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân đang ngồi trên ghế chủ vị, Tần Tư Dụ, tướng quân Vân Thành, là phụ thân trên danh nghĩa của cô. “Đây là Tần tứ tiểu thư phải không, đừng đứng ngoài cửa nữa, đang tuyết lớn, mau vào đi.” Ngồi phía bên trái Tần Tư Dụ là một ông lão, trông lớn tuổi hơn Tần Tư Dụ một chút. Tần Thanh La không biểu lộ nét mặt, cô cảm nhận rõ ràng d*c vọng toát ra từ ánh mắt của Trần Hách Tung. Ánh mắt d*c vọng như thế này cô đã gặp qua nhiều lắm. Kể từ khi cô trưởng thành, phàm là đàn ông đều sẽ dùng ánh mắt đó nhìn cô. Chẳng trách mỗi khi cô tắm xong, đều nhịn không được mà tự trầm trồ tán thưởng nhan sắc của mình. “Trần Hách Tung đã lên tiếng, nha đầu ngươi sao còn đứng đó?” Tần Tư Dụ thấy cô không nhúc nhích, sắc mặt trầm xuống. Cảnh tượng này hơi xấu hổ, Tần Thanh La đành cười nhạt, sau đó cô vén váy bước vào trong đại sảnh, mỗi bước đi đều uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô lướt qua Trần thị, tới trước mặt Trần Hách Tung, sau đó cười cười, không nói gì, mân mê tay áo làm lộ một phần cánh tay trắng ngần. Cánh tay mịn màng, không một tì vết. Nhưng nó cũng đủ làm cho những người nhìn thấy đều không khỏi bị sốc. Trong xã hội nam quyền này, nữ tử sinh ra đều được chấm nốt thủ cung sa, vì vậy khi chưa kết hôn, ai cũng có dấu thủ cung sa. Trên cánh tay của Tần Thanh La nhẵn nhụi, thủ cung sa đã biến mất. “Ngươi, ngươi!” Trần thị dẫn đầu phản ứng, vội vàng tiến vài bước, nắm lấy tay cô kiểm tra, thủ cung sa đã thực sự biến mất. Vẻ mặt già nua của Trần Hách Tung cũng không nhịn được, ông ta đứng lên hướng về phía Tần Tư Dụ chắp tay như muốn nói gì đó, rốt cuộc chỉ có thể phẩy tay áo bỏ đi. “Đồ vô liêm sỉ! Ngươi quỳ xuống cho ta.” Tần Tư Dụ tức giận, giơ tay tát mạnh vào người Tần Thanh La. Ông ta là võ tướng, giáng xuống một cái tát, trên gò má của Tần Thanh La hiện lên dấu năm ngón tay đỏ ửng. “Sắp bị bán cho một lão già sắp chết, tôi còn muốn mặt mũi làm gì?” Tần Thanh La mỉm cười, phun ra ngụm máu, đưa tay quệt vết máu còn dính trên khóe miệng, cô không chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt méo mó của Tần Tư Dụ. Cô muốn ghi nhớ khuôn mặt này, vì chính cô đã phải hy sinh sự trong trắng, và cũng vì người con gái đã bị ông ta tự tay bóp ch3t vài năm trước. Tần Tư Dụ tức giận không nói nên lời, Trần thị lập tức đi tới: “Nha đầu chết tiệt, ngươi nói lời này là có ý gì? Chúng ta đường đường là Phủ Tướng Quân, lại cần bán đứa con gái sao? Ta và cha ngươi đều là có lòng tốt, muốn tìm cho ngươi một mối lương duyên, ngươi lại không biết đúng sai, còn đi quở trách bọn ta.” “Lương duyên?” Tần Thanh La chế nhạo. “Tam tỷ lớn hơn tôi hai tuổi, còn chưa có nơi gả. Nếu đã là lương duyên, vậy sao người không cho tam tỷ kết hôn?” “Thân phận của Hân Nhi, đứa con gái do tiện tì tiểu thiếp sinh ra như ngươi có thể so sánh được sao?” Nhắc đến con gái của bà, Trần thị rốt cuộc thẹn quá hóa giận. Đúng vậy, cô chỉ là đứa con gái do tiện tì thấp hèn sinh ra, cho nên số phận của cô không phải là số mệnh, số phận của cô chẳng qua cô là kết quả do Tần tướng quân phong lưu sau này để lại vướng víu mà thôi. Tần Thanh La cười nhẹ, khuôn mặt tái nhợt nhưng nụ cười rực rỡ, tạo nên vẻ đẹp bi ai. Tần Tư Dụ tức giận, tay chạm tới giá kiếm, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ một kiếm này sẽ chấm dứt tính mạng của đứa con gái đại nghịch bất đạo. “Ông muốn giết tôi, sao không hỏi ai đã lấy đi sự trong trắng của tôi?” Tần Thanh La đột ngột kéo áo choàng ra, ném về phía ông ta. Áo choàng lông cáo, đương thời hiếm thấy, nhất là loại màu đen tuyền như thế này. Theo lời đồn, năm đó tiên hoàng từng ngự ban cho Võ Tuyên Vương một tấm áo choàng, cũng là loại lông cáo đen tuyền. Hơn nữa Võ Tuyên Vương tính cách quái đản, bất kể đồ gì của hắn cũng không cho phép người khác đụng vào. Vì vậy, để tránh bị chĩa mũi nhọn từ hắn, đám người quyền quý trong kinh thành mười năm qua không ai dám mặc áo choàng lông cáo. “Võ, Võ Võ Tuyên Vương…” Tần Tư Dụ cầm tấm áo choàng, sắc mặt tối sầm. Trần thị nghe thấy ba chữ Võ Tuyên Vương thì khiếp sợ, nhất thời thấy ánh mắt của Tần Thanh La thì sợ hãi hơn. Quyền lực của Võ Tuyên Vương đã áp đảo thiên hạ, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng phải nể ba phần, mà Tần Tư Dụ chỉ là trấn thủ kinh thành, chưa kể đối mặt với Võ Tuyên Vương, chỉ cần Võ Tuyên Vương giậm chân một cái cũng đủ khiến ông ta uống một hồ nước. “Thôi!” Tần Tư Dụ quăng thanh trường kiếm đi, xua tay nói với Trần thị: “Tìm người đưa nó đến biệt viện ngoại ô, đời này, không cho nó trở về nhà tổ.” Chỉ một câu nói, sinh tử của Tần Thanh La đã được định đoạt. Trong thế giới hoàng quyền, phụ quyền tối thượng này, nữ nhân thật là nhỏ bé không đáng kể. Trong khoảnh khắc, tuyết ngoài cửa càng rơi dày hơn. Không ai nhìn thấy Tần Thanh La cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện. Cô đã thắng cược! Cô ra chiêu hiểm, đánh mất sự trong trắng, suýt nữa mất đi tính mạng, chẳng phải cũng vì muốn rời khỏi Phủ Tướng Quân, cái lồ ng giam cô ba năm sao? Tại cổng thành, hàng trăm kỵ mã binh lính vây xung quanh cỗ xe ngựa xa hoa, chậm rãi tiến vào trong thành, thủ thành binh lính hai bên đường đều cung kính, không ai dám hỏi. Ra khỏi cổng thành, trong xe ngựa vang lên giọng nói biếng nhác: “Kim Vệ, ngươi tìm được nữ nhân đó chưa?” Kim Vệ cưỡi chiến mã đen, da đầu hơi tê dại: “Bẩm Vương gia, các kỹ viện ở Vân Thành đều đã bị lục soát, nhưng không tìm thấy dấu vết của nàng ta, hơn nữa tú bà của Xuân Nguyệt Lâu không chịu được dụng hình đã chết trong tù.” “Tự nhiên biến mất như vậy, ngươi nói xem, đây là d*c vọng hay là cô ấy thực sự ngưỡng mộ bổn vương gia?” Phó Lãnh Quyết dùng thanh âm nhàn nhạt nói chuyện, không nghe ra cảm xúc. Kim Vệ lúng túng một hồi không dám trả lời, hôm qua hắn bình luận về nữ nhân kia suýt nữa bị Vương gia sung quân đi biên cương, bây giờ nhắc đến nữ nhân đó hắn không dám nói nữa. Phó Lãnh Quyết dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, giọng hắn càng trở nên rõ ràng hơn: “Kim Vệ, nữ nhân đó chỉ là một món đồ chơi mà thôi, ngươi theo bổn vương lâu như vậy, ngươi có nghĩ bổn vương vì một món đồ chơi mà đem thuộc hạ th@n cận đi sung quân biên cương không?” “Sẽ không.” Kim Vệ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám trả lời câu hỏi vừa rồi. Thấy Kim Vệ lâu không trả lời, người trong xe ngựa cũng không tức giận, ngược lại hắn nói khẽ: “Nhưng mà, bổn vương lâu rồi không gặp đồ chơi như vậy, cho nên ta cho ngươi một tháng để đưa cô ấy đến gặp ta. Nếu không, ngươi phải đi Cương Bắc thay thế cho Lăng Thủy.