CHƯƠNG 33: ĐỘT BIẾN Bóng lưng cô in sâu vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Lãnh Quyết, tạo nên một khung cảnh nhợt nhạt. Sắc mặt Phó Lãnh Quyết trầm đi, bàn tay cầm đũa cũng hạ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng Tần Thanh La đang đi xuống dưới không chút do dự, đến khi dáng cô hoàn toàn biến mất thì hắn nhếch mép nở nụ cười khẩy. Xem ra nữ nhân này đã được hắn nuông chiều quá rồi. Vì cửa phòng mở nên tiếng đàn sáo từ dưới lầu vọng lên, hoà tấu đàn cổ và tỳ bà đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Người đầu tiên không kìm được là Tiêu Hải Lan , ả đứng dậy đi ra cửa, nhìn xuống dưới, sau khi nhìn lướt qua thì lặng lẽ định đóng cửa lại. “Tiếng đàn rất hay, Kim Vệ, đi xem ai đang chơi đàn?” Đột nhiên Phó Lãnh Quyết lên tiếng, giọng điễu vẫn lạnh lùng như cũ. Kim Vệ trả lời rồi đi ra ngoài ngay lập tức. Tiêu Hải Lan lại cảnh giác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngữ Yên , ghé sát vào tai nàng ta: “Dưới lầu lại có thêm hai con hồ ly lẳng lơ nữa.” Tiêu Ngữ Yên sững sờ, nhìn Phó Lãnh Quyết không nói gì mà tiếp tục cúi đầu ăn, chỉ là ngón tay đang cầm đũa vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Tần Thanh La cảm thấy ngột ngạt nên đi thẳng xuống lầu, không ngờ lại nhìn thấy hai mỹ nữ song sinh đang đánh đàn ở dưới, cặp song sinh này quá đẹp, đến mức cô muốn không chú ý cũng khó. Không hiểu sao cô chợt nhớ tới lần đầu tiên mình tìm gặp Phó Lãnh Quyết, lúc đó nghe nói Phó Lãnh Quyết không từ chối người đẹp nên quyết định thử, không ngờ hắn thật sự không từ chối. Nơi có Phó Lãnh Quyết xuất hiện, một cặp sinh đôi nổi bật như vậy đột nhiên xuất hiện, nếu là trùng hợp thì Tần Thanh La sẽ không tin đâu. “Đúng là phong lưu thành tính, ha.” Tần Thanh La chế nhạo, đi xuống cầu thang định đứng chờ ở cửa tửu lâu, cô thật sự không muốn nhìn thấy những thủ đoạn đó, chỉ là cô vừa đi tới cửa thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Thì ra là Kim Vệ đi tới trước mặt hai mỹ nữ kia: “Hai vị cô nương, chủ tử ta rất thích khúc nhạc hai cô chơi. Không biết có thể mời hai vị lên lầu nói chuyện với chủ tử của tôi được không?” Hai mỹ nữ vẫn chưa thèm để ý, Tần Thanh La không khỏi nhếch khoé miệng, lời này của Kim Vệ nghĩa là chủ tử hắn thích khúc nhạc do hai người đàn nên mới mời họ lên, đây chắc chắn không phải lời d3 xồm sẽ nói, nhưng là nữ nhân bình thường thì ai sẽ chấp nhận? “Vậy làm phiền sư huynh dẫn đường, chị em chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Mỹ nữ ôm đàn tỳ bà hơi khom người, lập tức đáp lời. Tần Thanh La quay đầu lại, quả nhiên hai người này đến vì Phó Lãnh Quyết, không hổ là Võ Tuyên Vương, đúng là rất có diễm phúc, không biết vì sao cô lại cảm thấy lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt hơn, cô không nghĩ là mình đang ghen, chỉ là sự phẫn nộ trước hành vi của đối phương mà thôi. Trong mắt hắn, quả nhiên nữ nhân tới rất dễ dàng. Cô nhấc chân chuẩn bị tăng nhanh tốc rời đi, nhưng Kim Vệ lại không vội đưa hai người kia vào mà lại đi về phía Tần Thanh La: “Tần cô nương, chủ tử nói rồi, cô là tỳ nữ của người thì tốt hơn hết đừng nên chạy lung tung, dù sao bây giờ cô cũng không chỉ có một mình.” Cô còn có một người đệ đệ, Tần Dực Sinh, con người, một khi có mối bận tâm thì sẽ thành điểm yếu. Cho dù không muốn nhưng Tần Thanh La vẫn c ắn môi dưới, xoay người đi theo Kim Vệ lên lầu, chỉ là mỗi bước chân cô đi đều nặng như nghìn vàng. Hai mỹ nữ bước vào phòng riêng trên lầu hai, họ ngay lập tức nhìn chằm chằm Phó Lãnh Quyết không rời mắt, sau đó quay sang nhìn nhau, đồng thời hành lễ với Phó Lãnh Quyết. “Vương gia hữu lễ, chị em nô tỳ có thể gặp được Vương gia ở đây đúng là một vinh hạnh lớn.” Mỹ nữ ôm đàn tỳ bà hơi cúi người. Thì ra hai người này quen biết Phó Lãnh Quyết, điều này nằm ngoài dự đoán của Tần Thanh La, nhưng cô chẳng lười quan tâm những chuyện này, vì thế thu mình trong góc phòng ngay sau khi bước vào, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. “Ừm, các ngươi cũng rất có tâm.” Giọng Phó Lãnh Quyết hờ hững, vẫy tay với một người trong số họ: “Lại đây.” Mỹ nữ đáp lại bằng một giọng nói quyến rũ, lập tức ngoan ngoãn tới trước mặt Phó Lãnh Quyết, còn Phó Lãnh Quyết lại ngoắc nhẹ một cái sau lưng, mỹ nữ ngồi ngay vào lòng hắn, trước mặt mọi người mà hắn lại không hề kiêng dè gì như vậy. Tần Thanh La lẳng lặng lườm hắn một cái, hai chị em Tiêu Ngữ Yên tức đến tái mặt. “Đuổi theo Bổn vương đến đây à?” Phó Lãnh Quyết lên tiếng, đặt tay lên eo mỹ nữ. “Từ khi nhìn thấy Vương gia lần trước, hai chị em nô tỳ không thể say giấc cho nên mới mạo muội đuổi theo, mong Vương gia đừng trách tội.” Mỹ nữ cũng không ngại ngùng dè dặt như những nữ tử bình thường, chủ động khoác tay lên cổ Phó Lãnh Quyết. Phó Lãnh Quyết không nói gì, chỉ là biểu cảm trên mặt mang theo chút ý tứ sâu xa, đột nhiên hắn quay đầu nhìn Tần Thanh La đang ở trong góc: “Ngươi, lại đây.” Tần Thanh La muốn giả vờ không nghe thấy, vẫn đứng im không nhúc nhích. “Đừng để Bổn vương nói lần thứ hai!” Phó Lãnh Quyết lạnh lùng nói, đôi mắt thâm trầm như mực. Tần Thanh La cắn răng, cuối cùng vẫn đi tới. “Gắp thức ăn cho mỹ nữ của Bổn vương, hầu hạ cho tốt, làm đúng bổn phận một nha hoàn nên làm, bên cạnh Bổn vương chưa bao giờ có người nhàn rỗi.” Cô cũng không muốn ở lại bên hắn, nếu hắn đồng ý thả cô đi. Tiếc là lời này Tần Thanh La không dám nói, đối với Phó Lãnh Quyết thì giết cô và Dực Sinh thật sự quá dễ dàng. Cô cầm đũa lên, gắp thức ăn vào bát mỹ nhân của hắn, mỹ nhân nhìn Tần Thanh La cười như đang thăm dò điều gì, nhưng ả ta cũng không nói gì mà chỉ tận tình gắp thức ăn đến bên môi Phó Lãnh Quyết. Phó Lãnh Quyết mỉm cười, giây tiếp theo hắn cũng ăn thức ăn mà ả ta đút. Gần như trong nháy mắt, khuôn mặt người đẹp vốn đang trầm lặng bỗng trở nên dữ tợn, mỹ nữ trong lòng Phó Lãnh Quyết bất chợt rút một con dao găm trong tay áo ra, con dao ánh lên ánh sáng bạc rét lạnh, đâm thẳng về phía cổ Phó Lãnh Quyết. Khoảng cách gần như vậy, nếu đổi lại là người khác thì đã không thể tránh, nhưng hắn là Phó Lãnh Quyết, võ công vô song học được ở Nam Việt Quốc không ai có thể sánh nổi. Danh hiệu “Sát Thần” trên chiến trường của hắn cũng không phải tự nhiên mà có, cho nên khi mỹ nữ ra tay thì nụ cười nơi khoé miệng hắn cuối cùng cũng sâu hơn. Dường như hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Không ai thấy hắn ra tay như nào, nhưng khi con dao găm đến gần cổ họng, hắn dễ dàng kẹp lại bằng hai ngón tay, sau đó bằng một cú đánh trái tay, người đẹp đã bị hắn kìm chặt hai tay. “Chỉ chút mánh khoé này thôi à?” Phó Lãnh Quyết cảm thấy hơi buồn cười, mánh khoé này đối phó với hắn có phải quá ngây thơ rồi không? “Hừ, chúng ta biết không làm hại được ngươi nên mục tiêu cũng không phải ngươi.” Trong mắt người đẹp hiện lên quyết tâm phải chết, ả ta nhìn đồng bọn của mình, quả nhiên thấy người đẹp còn lại đã kề con dao găm lên cổ Tiêu Ngữ Yên .