Thiết Thanh Thanh mặc đồ giản dị, đến trước cửa chính của Tiết gia. Khắp nơi đều có người hầu kẻ hạ, mọi thứ đều ở đây đều đáng giá ngàn vàng, có mơ cô cũng không nghĩ là bản thân mình có thể với đến được
- tạm thời cứ ngồi đây (quản gia gọi Thanh Thanh vào)
- vâng (Thanh Thanh cúi đầu)
Người cô bỗng dưng run lên lẩy bẩy, cố gắng kiềm nén lại. Cô nghe tiếng bước chân đang tiến đến phía mình, bóng của người đó nhìn rất uy nghiêm, thoang thoát
- cô này là ai? (một tiếng nói lạnh lùng cất lên)
- thưa thiếu gia, đây là Thiết Thanh Thanh mà phu nhân đã nói với ngài
-..... (Thanh Thanh không nói điều gì, chỉ im lặng)
Hai chân người đó vắt chéo, bộ âu phục màu đen, có cả áo khoác bên ngoài, nhìn oai phong, lẫm liệt lắm
- lui ra trước đi, ta có việc cần hỏi cô này (ra lệnh)
Lúc này đây, không gian tuy rộng lớn nhưng không khí xung quanh lại đặc quánh hơn, cảm giác khó thở mỗi lúc một dồn dập Thanh Thanh. Tiết Hải chống tay lên gối tay đan vào nhau. Hỏi Thanh Thanh bằng ngữ điệu lạnh lùng
- (chậm rãi từng chử một) cô là Thiết Thanh Thanh?
- (ngước mặt lên) vâng, thưa thiếu gia
- (hài lòng) cô đến đây ngoài mục đích hầu hạ ra, còn lý do gì khác?
- tôi.. (ngập ngừng) tôi đến đây ... để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ (nghẹn ngào)
- (nhướng một bên mày) cô cần bao nhiêu? ngàn? ngàn hay...?
- ngàn vạn. đó là số tiền tôi cần
- (bật cười) được, tôi thích những ai thẳng thắn như vậy. nhưng.... (nhìn vào mắt Thanh Thanh)
- ....
- để có ngàn vạn, cô phải "phục vụ" làm sao để ta thấy thích mới được chứ (nở nụ cười bí hiểm)
- (đứng dậy) tôi đến đây để làm việc, chứ không phải bán thân
- (cười nửa miệng) tùy cô nghĩ thôi
- ngài .... (cứng họng)
- ta cho cô gia hạn tuần kể từ ngày cô bắt đầu làm việc (rồi đứng thẳng dậy) ngàn vạn thuộc về cô
- tôi chỉ mượn ngài số tiền đó, tôi không cần ngài cho (khó chịu)
- được thôi! như ta đã nói (quay lưng bước đi)
Ra khỏi cổng nhà Tiết gia, đầu cô cứ loáng thoáng tiếng nói của Tiết Hải. Cô không còn cách nào khác ngoài việc này, nhưng cũng không phải vì việc này mà bán đi sự tinh khiết của bản thân. tuần, tuy dài nhưng đối với cô bây giờ, tính mạng của mẹ mình ngàn cân treo sợi tóc. Phải quyết định thật nhanh
Đôi mắt Thanh Thanh chợt nhíu lại, lòng đau như cắt, ngồi khụy xuống trước cổng Tiết gia. trên sân thượng, Tiết Hải nhìn thấy cảnh tượng này, liền cảm thấy thích thú
- cô bé này thú vị thật (khoanh tay trước ngực, dựa vào cánh cửa)