" Tôi… tôi có chuyện muốn nói! "
Cao Lãng và Tư Duệ đều khó hiểu xoay người lại.
Nhược Thanh mấp máy nói không lên lời, đồng thời ngó nghiêng xung quanh như cảnh giác một thứ gì đó.
Một hồi lâu sau cô chợt nói:
" Nặc Hiên dặn… dặn vụ việc lần này đừng kể ai nghe! "
" Vâng! "
Tư Duệ gật đầu.
Vốn dĩ cô cũng không định nói chuyện này với ai.
Bởi cô còn muốn giữ lại cho cậu bạn cùng lớp ấy cái gọi là sĩ diện.
" Vậy… Tôi đi trước! " Nói rồi Nhược Thanh khẩn trương rời đi.
Chạy thật xa tới một góc khuất Nhược Thanh mới dừng lại, thở hổn hển, trên mặt là một sự kinh sợ tột cùng.
Diệp Mau Chi vậy mà còn cho người theo dõi cô.
Vừa rồi cô là định nói ra sự thật cho Cao Lãng và Tư Duệ biết.
Nhưng nếu không phải cô cẩn thận quan sát xung quanh mà vô tình phát hiện ra có người theo dõi mình, hôm nay thật sự sẽ là ngày tử của cô rồi!
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô nhất định cũng phải vạch trần tội lỗi của Diệp Mai Chi.
Trả lại sự trong sạch cho bản thân và cả Nặc Hiên.
Số tiền cô cầm từ tay ả, nhất định cũng sẽ trả lại không thiếu một xu.
____________________________
Tối hôm đó, Cao Lãng và Tư Duệ mỗi người một bàn đều ở trong thư phòng.
Anh thì đang rất tập trung làm việc, mắt chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính không rời.
Mà nếu có phải nhìn đi chỗ khác, cũng chính là cắm mặt vào mớ giấy tờ phức tạp kia.
Chỉ có Tư Duệ là không thể nào chú tâm học nổi mười phút.
Cô cứ thở dài nhìn đống bài tập, rồi ngước lên nhìn Cao Lãng bằng ánh mắt cún con, song lại buồn bã gục xuống bàn.
Cao Lãng cố giả vờ phớt lờ Tư Duệ, nhưng càng như vậy càng bị cô làm cho phân tâm không tập trung nổi.
Rốt cuộc đành phải nhướng mày nhìn cô:
" Bài khó nào làm không được? Mang qua đây! "
Cuối cùng anh cũng chú ý đến mình, Tư Duệ vui như được mùa, vội ôm sách vở kéo lê chiếc ghế xoay đến chỗ anh, đoạn nói, tay chỉ lên một dòng chữ trên vở:
" Chính là bài này! "
Cao Lãng nhìn đến bài toán cô chỉ không khỏi nhíu mày:
" Đây là dạng bài tập cơ bản, thế nào lại không biết làm? "
Cô giật mình nhìn lại, vốn định mượn cớ hỏi bài để bắt chuyện với anh.
Bởi Cao Lãng đã giận cô cả ngày nay rồi, Tư Duệ trong lòng vô cùng bức bối khó chịu.
Ai ngờ lại chỉ bừa vào một bài tập hết sức đơn giản.
Tư Duệ rút tay về cười trừ, song, không kịp nghỉ ngợi đã vội bẻ lái sang một bài tập khác.
" Ah! Là em nhầm đó! Bài này mới phải! "
Anh lại kiên nhẫn xem thêm bài toán khác mà Tư Duệ chỉ.
Một lúc sau, mặt Cao Lãng bỗng hằn lên ba vạch đen đậm đà, kết hợp đỉnh đầu nghi ngút khói tạo nên một cơn thịnh nộ ngất trời.
Đưa mắt nhìn đứa con gái ngồi bên cạnh mình, anh khẽ gầm lên một tiếng:
" Ngô Tư Duệ, em đùa anh à? "
" Ấy! " Chết dở, cô lại chì nhầm một bài tập còn dễ hơn lần trước.
" Lỗi kỹ thuật rồi, lại không phải bài này! "
" Được rồi Duệ Duệ! Em ngừng lươn! " Vừa nói, Cao Lãng vừa đưa tay véo mạnh hai má của Tư Duệ.
Gần đây anh cùng dì Liễu hợp tác vỗ béo cô thật tốt, hai cái má này do đó trở thành bánh bao mất rồi!
Cùng lúc ấy, Tư Duệ bỗng kêu lên một tiếng ôm má phải rời khỏi lòng bàn tay anh:
" Đừng động vào mặt em! Đau quá! "
" Duệ Duệ, em bị sao vậy? "
" Em hình như bị đau răng! "
" Đau lâu chưa? Sao không nói? "
" Mới trưa nay thôi! Em ăn xong tự nhiên nhức răng vô cùng, một lát sau thì hết, hồi nãy anh động vào, lại đau trở lại rồi! " Tư Duệ ấm ức nhìn anh đáp.
Cao Lãng quả nhiên có chút hối hận, cuống quýt đi tới trước mặt Tư Duệ, nhẹ nhàng bưng mạt cô lên:
" Há miệng ra anh xem! "
Cô nghe lời há miệng thật to để anh xem một lúc.
Cao Lãng không nói không rằng đớp xuống môi cô hiên ngang khuấy đảo.
Tư Duệ trợn trừng, tay đánh liên tục vào ngực anh.
Cao Lãng chịu buông tha cũng là khi cô kiệt hơi thở dốc.
Anh lấy tay miết nhẹ môi Tư Duệ, ôn tồn nói:
" Không có gì, Duệ Duệ, em là đang mọc răng số .
"
" Răng số ? Ý anh là răng khôn sao? " Tư Duệ sau khi lấy lại được dũng khí, ngập ngừng hỏi lại.
Cao Lãng khẽ gật đầu, trở lại chỗ bàn làm việc:
" Ngày mai anh đưa em đến nha khoa kiểm tra! "
Nghe tới hai chữ "nha khoa" Tư Duệ bất giác rùng mình, da gà da vịt đều nổi cả lên.
Hình ảnh của những thiết bị nha khoa nói chung và mùi thuốc khử trùng hay âm thanh mũi khoan tay khoan nói riêng, tất cả như một ác mộng ám ảnh cô không rời.
" Lãng, chỉ là mọc răng, không cần thiết tới đó làm gì, sâu răng mới phải đi thôi! "
" Không cần thiết? Duệ Duệ, em hẳn là chưa nghe câu răng khôn mọc dại nhỉ? Phải đi để bác sĩ chụp X-quang, xem trước hướng mọc của răng.
Nếu lỡ có mọc lệch, tới hạn nhổ trước sẽ không đau đớn! "
" Không! không! Không! Em bảo là không là không! "
Tư Duệ đột nhiên hét lên, ôm tập vở lẫn cặp sách chạy ra khỏi thư phòng.
Gấp đến độ không kịp khóa cửa phòng.
Chỉ sợ với tính cách nghiệp trọng hóa vấn đề của người đàn ông này, còn ở cùng một chỗ với anh, có khi sẽ ngay lập bị đưa đến nha khoa.
Cao Lãng đứng hình ngồi bất động nhìn ra cửa, hồi lâu sau mới ngộ ra một điều.
Đoạn thu tầm mắt về ôm mặt cười khúc khích:
" Trời ạ! Thì ra cô gái cô gái của tôi sợ đến nha khoa! "
______________________
Trở về phòng thật lâu cũng không thấy Cao Lãng đuổi theo.
Tư Duệ mới an tâm thở phào nhẹ nhõm ôm sách vở bày lên trên giường rồi ngồi bẹp lên thảm lông trải dưới sàn làm bài tập.
Lúc này, ngồi một mình, hơn hết anh cũng đã thôi giận dỗi, cô mới tập trung học được.
Đến nỗi gần nửa đêm, Cao Lãng mở cửa vào phòng Tư Duệ cũng chả hay biết gì.
" Duệ Duệ? "
Mãi cho đến khi anh lên tiếng gọi, Tư Duệ mới giật mình quay đầu lại:
" Ah! Anh xong việc rồi sao? "
" Ừ! "
Cao Lãng nói rồi bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô:
" Trong học tập có gì khó khăn không? "
" Không có, em thấy cái gì cũng đơn giản hết! "
" Tốt! "
Anh xoa đầu cô khẽ cong môi mỉm cười.
Nụ cười ấy lại khiến Tư Duệ mê mẩn ngây người trong chốc lát.
Hồi sau chợt không nhìn anh mà nói:
" Lãng, anh cười như vậy đẹp lắm! Ở trước mặt em… " Đoạn lén lút nhìn Cao Lãng, đỏ mặt nói tiếp: " Ở trước mặt em cười nhiều một chút! "
Lời của cô vừa dứt, anh không nói không rằng đột nhiên đứng bật dậy, ôm mặt ngước lên trần nhà.
Nếu để ý kỹ, sẽ thấy trên mặt Cao Lãng bấy giờ xuất hiện mấy vệt hồng nhẹ.
Anh chính là không muốn để Tư Duệ thấy bộ mặt xấu hổ vì bất ngờ được cô khen của mình.
Từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, từ trong đến ngoài thành phố.
Hễ ai nghe hoặc biết đến cái tên Cao Lãng, đều không khỏi trầm trồ khen ngợi hết mực.
Từ dung mạo, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, khí chất ra sao, cho tới thành tích xuất sắc như thế nào… dù có những lời ấy trực tiếp nói trước mặt, Cao Lãng cũng tiếp nhận chúng một cách rất bình thường, rất quen tai.
Đôi khi còn chẳng có chút cảm xúc.
Nhưng anh lại vì một câu nói của Tư Duệ làm cho xúc động như vậy, nhất là biểu cảm của cô khi nói những lời đó! Thực sự đáng yêu chết mất!
Tư Duệ lại không hề biết được bây giờ Cao Lãng đang nghĩ gì.
Chỉ lo lắng nhìn anh:
" Nè, anh không sao chứ, anh bị đau mắt sao? "
" Không có! "
Cao Lãng bỗng ngồi thụp xuống từ phía sau ôm chầm lấy cô:
" Chỉ cần em thích! Anh mỗi ngày đều cười thật tươi cho em ngắm! "
Bất ngờ một chút, Tư Duệ bám lấy tay anh đang quàng ngang qua cổ mình đáp lại:
" Anh nói nhớ giữ lời đó! "
" Ừ! Nhất định! "