CHƯƠNG 115: KHÁCH SẠN, HẠ DƯỢC
Lệ Hi ra khỏi phòng bao liền gọi cho Thẩm Dĩnh, một tay anh kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, một tay cầm điện thoại, dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều lạnh lùng của người đàn ông này cuối cùng cũng lộ ra một tia ôn nhu.
“Alo?” Chuông đổ vài giây, giọng nữ mềm mại truyền tới.
Sự lạnh lùng trong đáy mắt Lục Hi đã hoàn toàn biến mất: “Đã ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa, mới từ cô nhi viện về, thấy những bạn nhỏ rất đáng thương, không nhịn được ở lại lâu hơn một chút.” Đầu bên kia, Thẩm Dĩnh cầm điện thoại nửa nằm nửa ngồi trên sô pha cười ngây ngô: “Anh thì sao?”
“Đang ăn cơm xã giao.”
“Vậy anh mau về đi, chờ anh…”
Lục Hi bỗng nhiên hít vào một ngụm khói, lại nhả ra rất nhanh, không đợi được nữa ngắt lời cô: “Tôi rất nhớ em.”
Trước giờ không ai có thể khiến anh nóng ruột nóng gan như vậy, khiến anh để tâm đến vậy, Bùi Dục nói không sai, anh là một người cuồng công việc, nhưng từ khi có Thẩm Dĩnh, anh luôn muốn về nhà, muốn nhanh chóng xử lý xong công việc để ở bên cô.
Tim Thẩm Dĩnh đột nhiên nảy lên, nhỏ giọng trả lời anh: “Tôi cũng rất nhớ anh.”
Cho dù chỉ có một ngày không gặp, cô cũng rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ.
Lại nói vài câu, đều là những chuyện vụn vặt hàng ngày nhưng hai bên nghe vào tai đều cảm thấy ấm áp vui vẻ.
Điếu thuốc trong tay đã gần hết, anh xoay người vứt vào thùng rác, dư quang lại quét thấy bóng dáng chập chờn thướt tha, là Thiệu Mộc Giai.
Ánh mắt Lục Hi xuất hiện một tảng băng: “Ở nhà ngoan ngoãn đợi tôi, tối mai sẽ về.”
Thẩm Dĩnh liền giật mình: “Có chuyện cần làm sao?”
“Ừm, buổi tối nói cho em, tắt máy đây.”
“Vâng.”
Giây cuối cùng khi cất điện thoại, Thiệu Mộc Giai đã đứng trước mặt anh, hơi điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, giả vờ nhẹ nhàng quen thuộc cất tiếng chào: “Này tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp~”
Lục Hi không nhìn cô ta, tầm mắt nhàn nhạt, như gần như xa đưa mắt nhìn sang, không nói lời nào.
Thiệu Mộc Giai nhìn sắc mặt không thân thiện của người đàn ông, đáy lòng lo sợ, khí thế người đàn ông này quá mạnh mẽ, nhất là khi tâm trạng anh không tốt, một ánh mắt cũng có thể khiến bạn nói không ra lời.
Chỉ có khi đối diện với Thẩm Dĩnh, anh mới để lộ ra một mặt có nhân tình.
Lúc này, đáy lòng Thiệu Mộc Giai rất sợ hãi nhưng vẫn phải gắng gượng cười: “Tổng giám đốc Lục, anh đừng nhìn tôi như vậy, thật ra trước đây chúng ta cũng không có khúc mắc gì, có điều vì vài chuyện nhà họ Đoàn, anh cũng thấy đấy, bây giờ tôi đã không còn ở bên Đoàn Trí Thiên, cho nên chúng tôi cũng không tính là kẻ địch.”
“Kẻ địch?” Lục Hi cuối cùng cũng mở miệng nhưng lại khinh miệt tới cực điểm: “Cô xứng sao?”
Thiệu Mộc Giai bị lời này của anh khiến cho sắc mặt hết đỏ lại trắng, mặt dày mày dạn tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, quên đi những chuyện không cui trước đây, ngày trước Thẩm Dĩnh và tôi là bạn thân của nhau, tôi biết vì cô ấy mà anh trách tôi nhưng chuyện đã phát triển đến bước này rồi, tôi cũng không nhớ.”
Nói xong, cô ta còn đưa tay lau khoé mắt, dáng vẻ buồn bã muốn khóc: “Anh không biết trước đây Thẩm Dĩnh yêu Đoàn Trí Thiên đến thế nào đâu, hai người họ gần như như hình với bóng, tôi cũng là nhất thời hồ đồ mới có mắt mà như không tròng…”
Lục Hi đến cả ý muốn nghe cũng không có, mắt lạnh nhìn cô ta: “Cút.”
Thiệu Mộc Giai không ngờ anh lại có thể tuyệt tình như vậy, vẻ mặt cứng ngắc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy sang một bên.
Cô ta không thể tin được xoay người nhìn người đàn ông đi về phía trước không hề ngoảnh lại, dường như anh ghét phải đụng vào người cô ta, đang dùng khăn tay lau sạch lòng bàn tay…
Vẻ mặt Thiệu Mộc Giai hoàn toàn rũ xuống, hai tay buông bên người nắm chặt, lực lớn đến mức nắm đấm tay đều hơi run nhẹ, phải biết cô ta vì có thể tham gia bữa tiệc hôm nay mà phải hầu hạ mấy người ngủ! Bao gồm cả Vân Quyết và thủ hạ của ông ta.
Được lắm, không phải ghét bỏ cô ta sao, vậy đừng trách cô ta dùng cách khác!
Thiệu Mộc Giai nghĩ đến trước khi ra đây mình đã bỏ thuốc vào cốc, nặng nề thở ra một hơi, khi đi vào phòng bao đã khôi phục dáng vẻ nhẹ nhõm và vui vẻ trước đó.
“Tổng giám đốc Lục, ngài từ thành phố J tới, chúng tôi sao có thể tiếp đãi chu đáo được, ngài xem lát nữa bữa tiệc kết thúc, có muốn lên tầng không?” Một người đàn ông trong đó đề nghị, cho dù không nói rõ nhưng vẻ mặt đã ám thị tất cả.
Vẻ mặt Lục Hi không thay đổi: “Tôi không đi, có cơ hội thì lần sau cùng đi.”
“Được được được!” Người đàn ông cũng không cưỡng cầu, có lẽ nên nói là không dám cưỡng cầu, nâng ly lên, nói với tất cả mọi người: “Vậy chúng ta cùng nhau nâng ly, sau này trong công việc có chuyện gì, chỉ cần ở thành phố Q cần chúng tôi, ngài cứ nói một câu là được!”
Dù câu này vô cùng chân chó nhưng không thể không nói vẫn rất thuận tai, đặc biệt là người đàn ông đang ngồi ở đây.
Lục Hi đương nhiên sẽ không cho người ta không xuống được đài, liếc mắt nhìn chén rượu trên bàn một chút, thuận tay nâng lên: “Làm phiền rồi.”
Thiệu Mộc Giai nhìn người đàn ông ngửa đầu uống rượu vang trong ly, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, cũng uống sạch toàn bộ ly rượu vào bụng.
Mọi người ngồi xuống lại nói vài câu đơn giản, mọi người đều để lại không gian bàn chuyện riêng, Thiệu Mộc Giai vẫn luôn quan sát phản ứng Lục Hi, đợi khoảng mười mấy phút sau, thuốc cũng dần có tác dụng, mới thấy ánh mắt người đàn ông này có chút hỗn loạn.
Thuốc này là cô ta nhờ người mua, là thuốc kê đơn điều chế mà thành, không phải thuốc mê thấp kém trên thị trường, hiệu quả của thuốc không rõ ràng nhưng rất có lực, sẽ không khiến người khác cảm thấy lập tức hoa mắt chóng mặt mà dần dần có cảm giác say.
“Có phải hôm nay tổng giám đốc Lục uống nhiều rồi không?” Một lão tổng tương đối quen biết trong đó quan tâm hỏi.
Lục Hi lắc đầu, huyệt Thái Dương có hơi đau, điển hình của phản ứng say rượu, anh nhìn ly rượu trên bàn, không nhớ đã uống bao nhiêu.
“Tổng giám đốc Lục, hay là tôi dìu ngài đi lên nghỉ ngơi?” Trịnh Tinh Cung đến gần, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy.
Lục Hi gật đầu: “Ừm.”
Vì thế, sau khi trò chuyện đơn giản, Lục Hi để Trịnh Tinh Cung thuê một căn phòng, trực tiếp đi thang máy lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc Lục, hay là tôi ở lại cùng ngài nhé?” Trịnh Tinh Cung thấy trạng thái anh không ổn, có chút lo lắng.
Lục Hi không thích ở chung một không gian với người khác, phất tay: “Không sao đâu, ra ngoài đi.”
Trịnh Tinh Côn cũng không cưỡng ép, để lại viên thuốc giải rượu rồi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, chỉ còn một mình Lục Hi, anh mạnh mẽ chống người muốn đứng lên từ trên ghế, không ngờ vừa mới dùng lực liền ngã xuống sô pha.
Dần dần đầu có chút trướng đau lạc thường, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đau nhưng không đến mức vô tri vô giác.
Dần dần, lý trí dần mất đi, cơn buồn ngủ kéo tới, anh thậm chí còn chưa kịp tắm đã đi thẳng tới bên giường, ngã người lên chiếc giường dễ chịu, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa, Thiệu Mộc Giai lưỡng lự ở tầng dưới gần hai mươi phút, tính thời gian cũng gần đúng rồi mới lên, dùng chiếc thẻ vạn năng quết mở cánh cửa phòng khách sạn.
“Tít tít tít’…
Quả nhiên cửa phòng không khoá trái!
Trong lòng cô ta vui mừng, nhẹ chân nhẹ tay đi vào, nhìn người đàn ông ngã trên giường, cuối cùng cũng không nhịn được cười lên: “Lục Hi à Lục Hi, anh cũng có ngày hôm nay…”
Truyện convert hay : Danh Môn Phu Nhân: Sủng Thê Thành Nghiện