CHƯƠNG 123: TÔI KHÔNG THỂ MẤT ĐI CÔ ẤY
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Thẩm Dĩnh cũng không hề quay đầu lại mà trực tiếp đón xe trở về phòng. Khi cánh cửa phòng mở ra, tất cả mọi sự nguy hiểm đều được ngăn cách ở sau lưng, nhìn thấy Phùng Tuyết Du ngủ khò khò trên ghế sofa, quần áo cũng không thay ra, Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng được thả lỏng.
Sợ đánh thức cô ta, cô đi vào phòng tắm mở vòi sen, tiếng nước vang lên, nước mắt như vỡ đê một lần nữa mà tràn ra.
Cô không dám khóc quá lớn tiếng, cố gắng đè nén bản thân, nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, bây giờ cô lại cực kỳ nhớ đến một người.
Người đàn ông kia mỗi lần đều sẽ cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, người đàn ông kia cho cô cơ hội thứ hai sống thật hạnh phúc.
Cô giống như có chút khủng hoảng, lần này Lục Hi sẽ buông tay, không tiếp tục quan tâm cô nữa hay không?
Có phải hay không... anh căn bản cũng không tìm cô?
Thẩm Dĩnh không dám nghĩ nhiều hơn nữa, cô sợ mình sẽ sụp đổ bên trong chính suy nghĩ của mình.
Sự sai lầm của Đoàn Trí Thiên khiến cô rất cẩn thận và yếu ớt khi phải đối mặt với tình cảm, vì vậy khi cô nhận cuộc điện thoại kia của Thiệu Mộc Giai, và lúc tấm ảnh đó được gửi tới, cô hoàn toàn bị đánh bại.
Điều cô muốn là người cô yêu cũng có thể yêu mình, tại sao lại khó như vậy?
Thẩm Dĩnh không biết rằng, cô vừa không muốn nhìn thấy anh sớm như vậy, vừa hy vọng anh có thể đến tìm mình.
Thật ra cô đã yêu rất sâu đậm, nhưng cô lại không biết.
...
Lúc Lục Hi nhận được tin tức của Thẩm Dĩnh, đã là ngày thứ ba. Sau khi kiểm tra các thông tin của Thẩm Dĩnh, cũng tìm được thông tin chuyến bay của Phùng Tuyết Du.
Cùng một chuyến bay với Thẩm Dĩnh, đăng ký ở một khách sạn sang trọng trong ngày hôm đó.
Sau khi thông qua sự xác minh của nhân viên khách sạn, đúng là hai người phụ nữ này đã ở trong một phòng của khách sạn.
Sau khi đã xác định được địa điểm, Lục Hi đã cố gắng để tìm người trong vòng hai ngày, ăn không ngon ngủ không yên, ngoại trừ lúc làm việc thì cả người cứ uể oải.
Quản lý cấp cao của công ty đều đang nơm nớp lo sợ trước khuôn mặt ngày càng khó coi của tổng giám đốc, những người bị mắng đã để lại bóng ma tâm lý.
Sau khi Trịnh Tinh Cung thông báo tin cho Lục Hi, người này ngay lập tức đã đặt chuyến bay sớm nhất. Không có khoang hạng nhất, không có khoang thương gia, cũng đã quá muộn để liên hệ với máy bay tư nhân.
Trước khi đi, La Quyết Trình không yên tâm về cảm xúc và sức khỏe của anh, đặc biệt đến Ngự Cảnh Viên để tìm anh.
Ngay khi vừa bước vào cửa của biệt thự thì anh ta đã nghe thấy mùi thuốc lá nồng nặc, anh ta là một người chỉ ngẫu nhiên hút thuốc cũng bị sặc ho khan hai tiếng: “Cậu đây là đang muốn hung khói sao?”
Trên ghế sofa ở phòng khách, người đàn ông cũng không hề quay đầu, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng kia cũng có thể cảm nhận được sự mệt mỏi và lo lắng.
La Quyết Trình đi vào, trong gạt tàn thuốc ở trên bàn thủy tinh cắm đầy đầu thuốc lá, cũng không có hạt bụi nào do thuốc lá để lại, số lượng nhiều đến dọa người.
“Cậu còn hít nhiều khói như vậy, có phải là cậu không muốn phổi của mình nữa không?” La Quyết Trình rất tức giận, vươn tay muốn dập tắt điếu thuốc lá, lại bị người này né tránh.
“Không hút thì không có tin thần.”
Chỉ năm chữ ngắn ngủi như vậy cũng khiến cơ thể của La Quyết Trình căng thẳng, anh ta gọi cả tên lẫn họ của anh: “Lục Hi, cậu cứ hút như vậy, người còn chưa tìm được thì cậu đã sụp đổ trước rồi.”
Lục Hi lắc đầu, cười khẽ một tiếng: “Không sao cả, chỉ cần có thể tìm được cô ấy.”
La Quyết Trình tức giận muốn nổ tung, cũng không thèm lựa lời mà nói: “Vì một người phụ nữ mà lại khiến mình phát điên, có đáng giá hay không?”
“Đáng.” Người này nâng mắt đối diện với ánh mắt của anh ta, tròng mắt đen trắng của anh đầy tơ máu màu đỏ, hai ba ngày nay đều không ngủ ngon, mệt mỏi đến kiệt sức: “Bởi vì là cô ấy, cho nên rất đáng giá.”
La Quyết Trình đã bị đáy mắt bướng bỉnh và nghiêm túc của anh làm cho kinh ngạc, chưa từng nhìn thấy anh lại vì một người mà có thể điên cuồng như vậy.
Người đàn ông trước mắt này vẫn là một người nếu làm chuyện gì thì sẽ cân nhắc lợi ích trước mắt sao?
Không, không phải là anh nữa rồi.
Trước mắt người này, sẽ chỉ quan tâm đến Thẩm Dĩnh, những cái khác cũng không nhìn thấy trong mắt.
Giờ phút này, La Quyết Trình cuối cùng mới nhận ra rằng người anh em tốt của mình thật sự đã yêu rồi, thậm chí anh cũng bị thuyết phục bởi niềm tin này.
Anh không hề nghi ngờ nếu Lục Hi không chống đỡ nổi thân thể của mình, thì điều duy nhất anh nghĩ đến trước khi bất tỉnh chắc chắn là Thẩm Dĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, đó là sự thấu hiểu của hai người đàn ông.
La Quyết Trình thấy bộ dáng của anh thế này, dường như thỏa hiệp mà thở dài, trong đầu có tia sáng lóe lên: “Coi như cậu không quan tâm bản thân mình, cậu cũng không hy vọng Thẩm Dĩnh sẽ nhìn thấy một người lôi thôi lết thếch, không khỏe mạnh như cậu?”
Quả nhiên, câu nói này có hiệu quả.
Lục Hi im lặng trong hai giây, đưa tay dập lấy tàn thuốc trong tay, đứng dậy đi lên lầu hai.
La Quyết Trình nhìn bóng lưng có chút cô đơn của anh: “Cậu đi đâu?”
“Mùi khói thuốc quá nặng, đi thay quần áo.”
“...” được, anh ta cảm thấy Lục Hi đã hoàn toàn xong đời rồi, bây giờ đã đến lúc nào rồi mà anh còn quan tâm đến mùi khói trên người quá nồng? E là lo lắng Thẩm Dĩnh sẽ ngửi không quen đi.
Có vẻ như anh nhận ra cảm xúc của La Quyết Trình, anh đứng ở đầu cầu thang, dùng chất giọng khàn khàn nói một câu: “Hi vọng cậu có thể hiểu, tôi không thể mất đi cô ấy.”
...
Một tiếng đồng hồ sau, ở sân bay thành phố J, máy bay đến thành phố H cất cánh đúng giờ. Ngoại trừ lúc đi du học, đây là lần đầu tiên trong những năm nay chen chúc trong khoang phổ thông.
Trịnh Tinh Cung lo lắng cho tình trạng của anh, kiên trì muốn đi theo, Lục Hi cũng không cản lại được.
Nhìn vị trí ngồi bị thu hẹp, tay chân của tổng giám đốc cũng không thể duỗi ra, trong lòng Trịnh Tinh Cung cũng nổi lên từng trận chua xót: “Tổng giám đốc Lục, anh nghỉ ngơi đi, máy bay đến nơi tôi sẽ gọi anh dậy.”
Lục Hi dường như không nghe thấy, bên cạnh là cửa sổ, đưa tay kéo rèm che nắng ra, có chút thơ thẩn nhìn những đám mây dưới máy bay: “Cậu nói xem, lúc cô ấy rời đi sẽ mang tâm trạng gì?”
Có do dự hay không, có không nỡ hay không, có đau lòng và khổ sở không?
Anh không dám nghĩ, sợ hãi Thẩm Dĩnh sẽ cho anh một đáp án tàn nhẫn.
Vào thời điểm chiến thắng vụ kiện, cô đột nhiên biến mất không có lý do, ngay cả nguyên nhân anh cũng không biết được, để cho anh nhịn không được mà phải suy nghĩ nhiều.
Anh càng hy vọng, cô cũng khó từ bỏ giống như mình.
...
Bay yên ổn hơn ba tiếng đồng hồ, máy bay đã hạ cánh an toàn ở sân bay của thành phố H.
Cửa khoang máy bay mở ra, mọi người lần lượt rời đi, đập vào mắt là gió thổi ấm áp, hoàn toàn khác biệt với khí hậu lạnh lẽo ở thành phố J.
Ra khỏi sân bay, tài xế đang đợi ở bên đường và cất hành lý của anh lên xe. Lục Hi nhìn những người đi đường ở bên cạnh, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh như xuất hiện trước mắt anh.
Dường như có thể nhìn thấy một mình cô kéo hành lý, đứng ở trước vạch trắng cẩn thận chờ đèn giao thông.
Chỉ là vừa nghĩ tới cũng khiến cho trái tim của anh bắt đầu đau nhức.
Tài xế quay đầu liền nhìn thấy ông chủ đứng ngạc nhiên tại chỗ, mơ màng nhìn về phía trước, tài xế mở cửa xe nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lục, lên xe thôi.”
Lúc này người đàn ông mới thu lại tầm mắt, xoay người cất bước tiến vào trong xe.
Nhìn người và cảnh vật bên ngoài nhanh chóng bị bỏ lại ở phía sau, anh thậm chí còn mở bản đồ trên điện thoại của mình, điểm đến là khách sạn nơi cô đang ở, nhìn khoảng cách đang được thu hẹp từng chút một. Chỉ một chút nữa là mình đã gặp được cô ấy rồi, người đã khiến cho trái tim mình chết lặng trong mấy ngày nay.
“Lái xe nhanh hơn đi.” Giọng nói ra lệnh bình tĩnh của anh không khác gì bình thường, nhưng chỉ có mình anh biết được sự lo lắng và hoảng loạn bên trong giọng nói của mình.
Truyện convert hay : Một Đời Binh Vương