CHƯƠNG 185: DÁM LĂNG NHĂNG THÌ SẼ HIẾP XONG RỒI GIẾT.
Thấy cô ta như vậy, Lục Hi cuối cùng cũng dịu giọng và vỗ vai an ủi cô ta: “Không có ai nghĩ em phiền phức hết, đừng suy nghĩ lung tung nữa, được không?”
“Xin lỗi Hi, vì bệnh của em mà anh mới mệt như vậy...”
“Sở Tinh!” Lục Hi nhấn giọng hơn để cô không nói tiếp nữa: “Em biết anh không muốn nghe em nói mấy lời đó nhất mà.”
Ngoại trừ không nhẫn tâm, thì đa số là do sự áy náy của anh đối với ba mẹ cô ta.
Đương nhiên Giang Sở Tinh biết điều mấu chốt này trong lòng anh nên cũng không tiếp tục nói sâu hơn nữa, cô ta chỉ túm lấy anh rồi nói những lời trong lòng mình.
Cho dù là chỉ có thể giữ anh ấy về phòng ngủ trễ hơn một chút, cô ta cũng muốn khiến Thẩm Dĩnh khó chịu trong lòng!
...
Mười lăm phút sau, Lục Hi mới đẩy cửa phòng ngủ và đi vào.
Trên chiếc giường lớn rộng rãi, chỉ có một cái cục nhỏ phình lên dưới tấm chăn, cơ thể của cô bị gói gọn trong chăn một cách kín mít, ngay cả đầu tóc cũng không để lộ ra ngoài.
Dường như Lục Hi cũng đã nghĩ đến cảnh tượng như này, anh bất lực thở dài rồi bước thẳng đến giường, sau đó cúi người xuống và vỗ vỗ nhẹ vào người dưới tấm chăn: “Ngủ chưa?”
Đổi lại, cô vặn vẹo một cách rất bực bội và còn hung hăng lắc vai hai lần, như thể là muốn đẩy tay anh ra vậy.
Lục Hi đứng dậy đi ra phía cửa, rồi giơ tay tắt đèn phòng ngủ, sau đó anh cong người lại đi tới và ngồi xuống bên cạnh cô, lòng bàn tay to lớn của anh lặng lẽ chui vào chăn, rồi bất ngờ nắm lấy eo cô và véo một cái.
Thẩm Dĩnh giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, cô ngay lập tức lăn qua một bên, mái tóc thì rối bù, đôi mắt thì tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào anh: “Anh làm gì vậy!”
“Không phải không chịu dậy sao, cách này đúng là hữu hiệu nhất nhỉ.” Thần sắc anh nhàn nhạt, giống như là đang dạy dỗ một tiểu bối không nghe lời vậy, ngữ khí vừa mang phút bất lực vừa lẽ thẳng khí hùng.
Bây giờ Thẩm Dĩnh đang phiền lòng, không có tâm trạng đùa với anh, ‘soạt’ một tiếng, cô định kéo lấy tấm chăn trùm lên người mình lại lần nữa, nhưng vừa trùm được một nửa thì Lục Hi lại đưa tay kéo ra.
Ngữ khí của cô đầy bực bội: “Bỏ tay ra!”
Đôi con ngươi sâu thẳm của người đàn ông lia tới, ít ít nhiều nhiều cũng vẫn mang theo sự áp bức khiến người ta lạnh gáy: “Không buông.”
Ngoài việc trừng mắt, chính là nhìn chằm chằm, cô trừng cả nửa ngày khiến mắt cũng bị đau, nhưng còn người này thì lại bình tĩnh như Thái sơn, từ đầu đến cuối không có chút thay đổi sắc mặt nào cả.
Cô vừa bực bội vừa tủi thân, sau khi yên lặng một lúc cô đành ngồi lên giường một cách đáng thương, không thèm giãy dụa nữa: “Anh làm em tức chết rồi!”
Thấy cô không còn chống cự được nữa, Lục Hi cũng buông tay ra rồi vác chăn sang một bên, anh chống tay ra trước người mình, khuôn mặt ngừng lại ở vị trí cách cô chưa tới hai nắm tay: “Giận anh hay là giận Giang Sở Tinh, hửm?”
Thông minh như anh ấy, làm sao mà không nhìn ra tâm tư phụ nữ của cô được chứ.
Khuôn mặt Thẩm Dĩnh xị xuống, cô vô thức né tránh ánh mắt của anh: “Em đâu có giận, ai nói em giận chứ...”
“Miệng trề ra sắp móc quần áo được luôn rồi kìa, còn nói là không giận?” Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ nhếch lên, ý cười trong đáy mắt bị anh che giấu.
Cô ấy đang ghen, anh không những không cảm thấy ghét, mà ngược lại còn thấy đáng yêu nữa.
Trong mắt người tình là Tây Thi, có lẽ bây giờ anh đang trong trạng thái này a.
Thẩm Dĩnh bị anh ép đến đường cùng nên cũng dứt khoác không giả vờ nữa, cô đưa mắt nhìn qua nơi khác rồi nói cho anh nghe toàn bộ đầu đuôi gốc ngọn: “Em không giận mà được à, cô em gái đó của anh thật sự là nói chuyện khiêu khích người ta quá đi, cô ta vốn hay nói chuyện như vậy, hay là chỉ với em mới như vậy thôi?”
Thẩm Dĩnh cân nhắc từng lời phê bình, cô không muốn nói quá nặng, vì dù cô ta có như thế nào đi nữa thì ba mẹ cô ta đối với Lục Hi mà nói cũng vô cùng quan trọng.
“Em ấy đã lâu chưa ở với người khác rồi nên có thể là có vài chỗ hơi kỳ lạ thôi, nhưng mà Dĩnh Dĩnh này, năm năm, thậm chí một người bình thường bị dày vò bởi bệnh tật trong năm năm, không có ai xung quanh, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thì cũng sẽ trở nên bất thường thôi.”
Thẩm Dĩnh rũ tầm mắt xuống, cô hạ giọng nói: “Cũng không phải là em không hiểu, trong lòng em cũng chỉ là ít ít nhiều nhiều có hơi trở ngại thôi, hơn nữa cũng không biết có phải là ảo giác của em hay không, nhưng em luôn cảm thấy cô ta có địch ý với em.”
Những gì cô ấy nói, Lục Hi làm sao mà không nghĩ tới cho được, Giang Sở Tinh đã từng bày tỏ tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông với anh, nhưng đã bị anh trực tiếp cắt đứt, nhưng nó không có nghĩa là cô ta sẽ hoàn toàn từ bỏ.
Bây giờ lại nhìn thấy anh và Thẩm Dĩnh thân mật với nhau như vậy, cô ta nhất định sẽ không thể tâm lặng như nước được.
Hy vọng duy nhất của anh chính là cô ta có thể nhìn thấy thực tế và từ từ thay đổi loại tình cảm biến thái này.
Nếu Giang Sở Tinh là một người bình thường, không phải là bệnh nhân, thì anh đã nói với cô ta tất cả các mối quan hệ có lợi có hại từ lâu rồi, chứ không phải cứ tránh né như vậy đâu.
“Em ấy lớn lên cùng anh nhiều năm rồi, ba mẹ em ấy cũng qua đời vì anh nữa, cho nên em ấy luôn có tính sở hữu với anh, vì dù sao anh cũng là người mà ba mẹ em ấy đã dùng cả tính mạng để bảo vệ mà, cho nên khó trách em ấy sẽ có phần kích động.” Lục Hi chỉ có thể cố gắng giải thích như vậy cho cô hiểu mà thôi.
Thẩm Dĩnh thở dài một hơi, nghĩ về mối quan hệ giữa họ ôi sao mà phức tạp: “Em không biết rốt cuộc hai người đã trải qua những gì, em cũng không có tham dự, chỉ là trong lòng em có chút buồn phiền mà thôi, anh cứ mặc kệ em, cứ để em từ từ xoa dịu là được.”
Nói xong, cô liền ngã người thẳng xuống giường, rồi giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ xuất thần.
Lục Hi cầm lấy tay cô rồi đặt nó lên môi mình, sau đó anh hôn vào chiếc ngón tay mà cô đang mang nhẫn, đôi môi mỏng của anh chạm vào mặt cắt sắc nhọn của viên kim cương: “Sợ gì chứ, anh đã đặt trước nửa đời còn lại của em rồi mà.”
Lời tình yêu đột ngột này khiến Thẩm Dĩnh chợt tỉnh thần, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ lên vì ngượng ngịu, ngón tay cô bất giác động đậy một chút: “Em còn chưa nói là để cho anh nha.”
Nghe vậy, đôi mắt người đàn ông khẽ híp lại, anh dùng sức nắm chặt năm ngón tay của cô: “Sao, còn có ứng cử viên tốt hơn anh sao?”
Thẩm Dĩnh giả vờ ngu ngốc: “Ai biết được, đời người đâu ai lường trước được điều gì...”
“Em nói lại lần nữa xem.”
“Em nói... này này này, anh nhẹ chút đi, đau~! Thẩm Dĩnh vội vàng rút tay mình lại, cô cảm thấy như xương tay mình sắp bị bóp gãy làm hai rồi a.
Lục Hi chỉ mới dùng được hai phần công lực, nghe thấy cô kêu đau nên cũng không tiếp tục nữa: “Nếu như có, anh sẽ giết người đàn ông đó.”
Những lời này từ chính miệng anh thốt ra thật khiến Thẩm Dĩnh không thể tin được: “Anh là luật sư đó.”
“Luật sư thì sao, anh giết hắn rồi cũng thoát tội được, em có tin không?” Ánh sáng sắc bén trong mắt anh phản chiếu ánh sáng của đèn tường, đem đến cho người ta một cảm giác không rét mà run.
Cả người Thẩm Dĩnh co quắp lại: “Em tin, vậy anh định làm gì em?”
“Em?” Anh cười một cái, sau đó ra vẻ như đang suy nghĩ thật, rồi nói: “Hiếp xong giết.”
“...” WTF? Quá tàn nhẫn?
Thẩm Dĩnh tưởng tượng tới bức tranh đó, quả thật là quá mất nhân tính rồi a...
Trong phút chốc, bầu không khí giữa hai người dịu lại đi không ít, Lục Hi cũng không chần chừ nữa mà nhân lúc cô đang dạo chơi trong suy nghĩ, anh liền khom người xuống sáp tới cắn lấy môi cô.
“Ối!” Thẩm Dĩnh giật bắn mình, cô theo bản năng lùi về sau, nhưng ngay sau ót của cô đã bị một bàn tay to lớn giữ lấy, kìm cô lại thật chặt, không thể trốn được.
….……
Truyện convert hay : Trọng Sinh Thịnh Sủng: Tổng Tài Độc Nhất Vô Nhị Bảo Bối