CHƯƠNG 24: TẮM RỬA GIÚP CÔ
Lục Hi dẫn người về Ngự Cảnh viên đã gần mười giờ, Thẩm Dĩnh ngủ ở trên xe, sợ cô thức dậy lại ầm ĩ, dứt khoát ôm người xuống xe.
Người nằm trên giường đệm thoải mái, cô gái nhỏ thỏa mãn than thở một tiếng, muốn tiếp tục ngủ say, một đôi tay cố tình quấy phá trên người cô, cô không thèm mở mắt đẩy: "Đừng. . . . . ."
"Đừng cái gì mà đừng, ông đây muốn làm em? !" Lục Hi mất kiên nhẫn, trực tiếp xé rách váy trên người cô, cúc áo cũng lười cởi.
Cởi quần áo sạch sẽ, làn da trắng nõn của người phụ nữ sáng đến chói mắt, máu huyết kiềm nén trong thân thể có chút nóng lên, Lục Hi không nhìn thêm nữa, kéo thẳng cô vào dưới vòi hoa sen trong phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy xuống từ đỉnh đầu, Thẩm Dĩnh khẽ giật mình, toàn bộ cảm giác buồn ngủ đều biến mất, không phối hợp hét ầm lên: “A! Anh làm gì vậy, buông tôi ra, buông ra!”
Lục Hi bị cô kêu đến đau đầu, vỗ một cái trên cái mông nhỏ vểnh lên: "Câm miệng cho ông đây! Trên giường không kêu ra sức như vậy, bây giờ biết kêu rồi sao?"
Thẩm Dĩnh hoàn toàn không nghe vào, không phải có anh đỡ cũng đứng không vững: "Anh là một lão lưu manh!"
". . . . . ."
Lưu manh thì chịu đi, dù sao thật sự trên người cô mình không có chút tự chủ nào, nhưng mà ‘lão’? Anh già chỗ nào chứ?
Lúc này Thẩm Dĩnh mới giật mình, không đợi anh hỏi đã giải thích trước: “Anh cũng ba mươi hai tuổi rồi, tôi mới hai mươi tư, trâu già gặm cỏ non, anh lời quá luôn ấy. . . . . .”
Lục Hi khẽ ngớ ra, sau đó phì một tiếng bật cười, cầm lấy vòi hoa sen không chút dịu dàng xối lên người cô, kéo áo choàng tắm qua quấn cô vào.
Không tắm nữa, tắm cô không thoải mái, cả người anh cũng đều là lửa.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dĩnh say rượu tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, chín giờ năm mươi phút, gần mười giờ rồi.
Ngủ đến khi mặt trời lên cao, sa đọa mà.
Thẩm Dĩnh nâng tay xoa xoa mặt, lý trí vẫn chưa tỉnh táo lại toàn bộ, điện thoại ở đầu giường mạnh mẽ rung lên, cô lấy qua nhìn một cái, là Phùng Tuyết Du .
Cô nghe máy, giọng điệu lười biếng: "A lô?"
"Thẩm Dĩnh ! ! Thẩm Dĩnh ! ! ! !"
Tiếng thét chói tai truyền đến từ ống nghe, Thẩm Dĩnh không nhịn được đưa điện thoại ra xa, đợi sau khi đối phương bình tĩnh lại mới kéo đến gần: “Cậu làm sao vậy?”
"A a a! Tớ muốn giết tên trứng thối kia!"
Thẩm Dĩnh co rút khóe mắt: "Tên trứng thối nào?"
"Lưu Sinh Yên !"
"Lưu Sinh Yên ?"
"Đêm qua anh ta mang tớ đi !"
Nghe thế, trong lòng Thẩm Dĩnh căng thẳng: "Anh ta làm gì cậu?"
"Anh ta. . . . . ." Phùng Tuyết Du dừng lại một lát, khó có thể mở miệng nói: "Anh ta đưa tớ đến khách sạn, cởi quần áo ngoài của tớ. . . . . ."
Thẩm Dĩnh vèo một cái ngồi dậy từ trên giường: "Hả?"
"Vậy, vậy anh ta có. . . . . ."
Phùng Tuyết Du hung hăng mắng một câu: "Không có, anh ta trói hai tay hai chân của tớ lên giường."
". . . . . ." Thẩm Dĩnh ngạc nhiên: "Trói. . . . . . cậu?"
"Chính là lão đàn ông không cứng được nhìn qua mặt người dạ thú kia đó! Vậy mà lúc trước tớ còn cảm thấy con người Lưu Sinh Yên này thật trâu bò, tớ khinh, trách lúc bà đây còn trẻ lông bông mắt bị mù!
Suy nghĩ của Thẩm Dĩnh có chút không theo kịp: “Lưu Sinh Yên ? Người cậu quen à?”
"Cậu không biết hả? Văn phòng luật sư Hình Yên là do hai người Lục Hi và Lưu Sinh Yên sáng lập, đoán chừng đêm qua Lục Hi không muốn quan tâm tớ nên ném tớ cho anh ta." Phùng Tuyết Du không muốn nói nữa, đây thật sự là một sự sỉ nhục: "Tối hôm qua Tổng Giám đốc Lục nhà cậu không hành hạ cậu chứ?"
Về chuyện đêm qua, Thẩm Dĩnh chỉ nhớ rõ một vài đoạn ngắn có chút vụn vặt, lẻ tẻ: "Hình như. . . . . . không có."
"Vậy thì được." Phùng Tuyết Du dừng một chút: "Tiểu Dĩnh, tớ cảm thấy Lục Hi đối xử với cậu cũng không tệ, đêm khuya đến tìm cậu, rất quan tâm đấy."
Tim Thẩm Dĩnh khẽ nhảy lên: "Cậu đừng nói lung tung."
Hai người lại nói lảm nhảm một lát, sau khi cúp máy, Thẩm Dĩnh quay về giường lần nữa, đoạn ngắn tối hôm qua hiện lên trong đầu, chính là câu nói cuối cùng của cô ở trên xe.
Thẩm Dĩnh lấy gối qua úp lên mặt, nhiệt độ của hai gò má cấp tốc nóng lên, nhất định là cô bị điên rồi, thế nhưng lại nói như vậy với Lục Hi .
Nhưng mà thế nhưng tối qua tên cầm thú Lục Hi kia không cưỡng ép cô, coi như anh còn có chút chút nhân tính.
Thẩm Dĩnh ôm suy nghĩ đêm nay mình sẽ chết rất thảm, vốn buổi chiều muốn chuẩn bị một chút, buổi tối nấu cơm lấy lòng Lục Hi , ai ngờ giữa trưa đã nhận được điện thoại của Hình Yên, bảo cô đi qua một chuyến, có liên quan đến tố tụng.
Thẩm Dĩnh vừa nghe là việc chính cũng không dám chậm trễ, trực tiếp bắt xe đi qua.
Người phụ trách vụ kiện của cô chính là Lục Hi, đương nhiên hai người phải chạm mặt nhau, nhưng lần này máy móc hơn rất nhiều, trong phòng khách VIP của Hình Yên .
Ngoài anh ra, còn có luật sư Nghiêm mà Phùng Tuyết Du dẫn đến lúc trước.
Cô mới vừa đẩy cửa đi vào, đã đối diện với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông, hô hấp của Thẩm Dĩnh cứng lại, giả vờ bình tĩnh ngồi trên ghế đối diện hai người.
"Cô Thẩm, hôm nay gọi cô đến đây, có vài chuyện liên quan đến án kiện cần cô phối hợp, hy vọng thảo luận với cô một chút.” Luật sư Nghiêm đẩy một túi hồ sơ da bò tới từ trên mặt bàn.
Thẩm Dĩnh mở ra xem, huyết sắc trên mặt dần rút đi, đôi nam nữ trên ảnh chụp dây dưa ở chỗ cô từng quen thuộc nhất, phòng khách, phòng, bếp, thậm chí là phòng ngủ.
Nhìn thấy động tác không chịu nổi bên trên, Thẩm Dĩnh buồn nôn một trận, cất ảnh chụp vào trong lần nữa, đầu ngón tay khẽ run: “Sao các anh lại có ảnh chụp này?”
Luật sư Nghiêm cười: “Sở dĩ tỉ lệ thắng kiện của Hình Yên cao như vậy, đương nhiên là có thủ đoạn của chúng tôi, nhưng mà cô yên tâm, những thứ này đều là thật.”
Thẩm Dĩnh miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng mà nụ cười này khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng: “Tôi biết.”
Nói là giả, cô cũng không tin.
Lục Hi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt không có sức lực của người phụ nữ, độ ấm trong mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Bây giờ hối hận kháng án vẫn còn kịp.”
Thẩm Dĩnh nhìn về phía anh: "Cái gì?"
"Còn lưu luyến à?"
Trong lòng cô hoảng sợ, hiểu anh đang nói cái gì, lập tức thu lại sắc mặt: "Không có, tôi chỉ tức giận mà thôi."
Nói xong, Lục Hi cũng không nhìn cô nữa, đưa một xấp bảng kê qua: “Đây là kết toán của công ty Đoàn Trí Thiên mấy năm gần đây, sau khi kiểm tra phát hiện là tài liệu giả.
Thẩm Dĩnh xem không hiểu: "Cần tôi làm gì?"
"Vì lần kiện cáo này cô Thẩm nói hy vọng giành được nhiều tài sản hơn, cho nên bây giờ chúng tôi hy vọng cô có thể phối hợp, tìm kiếm ngọn nguồn tài sản của chồng cô." Luật sư Nghiêm tiếp tục câu chuyện, rủ rỉ nói.
Thẩm Dĩnh nhíu mày, nhớ tới dáng vẻ mọi chuyện đều kiêng dè cô của Đoàn Trí Thiên sau khi kết hôn: "Tôi không tiếp xúc được phần tài sản này, sau khi kết hôn anh ta vẫn luôn cố ý giấu diếm tôi."
Luật sư Nghiêm gật gật đầu, nâng nâng gọng kính: “Thật ra tôi đề nghị cô Thẩm có thể tạm thời về nhà ở trước.
Thẩm Dĩnh sửng sốt: “Nhưng mà. . . . . ."
"Tôi hiểu nỗi khổ tâm của cô, nhưng vì án kiện, hy vọng cô có thể nhẫn nại, chúng tôi cũng sẽ bảo vệ quyền lợi hợp pháp của cô không bị xâm hại."
". . . . . ." Đôi tay đang đặt trên bàn của Thẩm Dĩnh thoáng siết chặt, theo bản năng nhìn về phía Lục Hi, người nọ cũng đang nhìn cô, trong con người đen nhánh bình tĩnh không tìm ra chút cảm xúc.
Truyện convert hay : Siêu Cấp Cuồng Tế