CHƯƠNG 67: CÓ ANH ĐÂY KHÔNG AI DÁM NÓI GÌ EM ĐÂU
Thẩm Dĩnh không buồn suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức: "Em không muốn thế đâu, luật sự Dư đối xử với em tốt lắm, anh ấy cũng giúp đỡ em nhiều, dạy dỗ em nhiều điều, anh không thể..."
Cô nói đến đây chợt khựng lại, thấp giọng phản bác tựa như đang sợ hãi điều gì vậy: "Anh không thể chỉ dựa vào suy đoán của mình mà không cho anh ấy dạy em nữa."
"Để anh làm luật sư hướng dẫn cho em không tốt hay sao?"
Gì chứ?!
Anh ấy muốn đích thân làm luật sư hướng dẫn cho cô à? Anh là người lập nên Hình Yên, là tổng giám đốc, là cây đa cây đề trong giới luật sư, anh ấy lại...
Thẩm Dĩnh vui phấp phới, nhưng chẳng bao lâu sau cô lại nhanh chóng đáp đất: "Làm vậy không được đâu, em sẽ bị người ta xử mất."
Mỗi Dư Quyết Đông thôi mà người khác đã bàn tán sau lưng cô rồi, nếu đổi thành Lục Hi sợ là cô chết không có đất chôn thây.
"Đổi thành anh thì không ai dám nói gì em đâu."
Câu nói của anh ngầu không gì bì được, anh không hề đặt bất cứ kẻ nào vào tầm mắt nhưng không phải anh tự cao tự đại, mà là vì quả thật người đàn ông này có vốn liếng đó.
"Thật sự không cần đâu." Thẩm Dĩnh quen biết anh lâu đến như vậy nên cũng hiểu tính cách anh ít nhiều, cô nói ngon nói ngọt: "Mặc dù em rất muốn anh dạy cho em, nhưng dù sao cũng đã sắp xếp xong hết rồi, lúc này mà thay đổi chỉ sợ mang lại ảnh hưởng không tốt, không chỉ với em mà còn đối với anh nữa."
Quả nhiên Lục Hi thấy cô hiểu lòng mình như vậy, sắc mặt anh mới không u ám như thế nữa, cho dù anh biết có yếu tố lấy lòng lẫn trong đó nhưng vẫn vui vẻ hưởng thụ.
Anh biết Thẩm Dĩnh là một người rất có quy tắc, thật ra anh cũng như vậy, chỉ có điều mỗi khi đụng phải chuyện có liên quan đến cô thì anh không giữ nổi những quy tắc đó nữa.
Với Lục Hi, Thẩm Dĩnh là một trong những nhân tố không thể khống chế được, tất nhiên anh cũng không muốn khống chế.
Lục Hi ngẫm nghĩ chốc lát, nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của cô vẫn mang vẻ kiên trì mới đành thôi: "Sau em đi ra ngoài làm bất cứ chuyện gì với anh ta đều phải báo trước với anh."
Anh đâu có rộng lượng đến mức có thể cho người phụ nữ của mình ra ngoài với gã đàn ông có ý với cô ấy kia chứ.
Anh đã nhượnng bộ rồi, Thẩm Dĩnh là một người có chừng mực, cô nhanh chóng đồng ý rồi hứa hẹn dứt khoát với anh: "Nhất định mà."
Còn Đoàn Trí Thiên sống không yên ổn tí nào.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn chuyện này đánh úp cho Lục Hi trở tay không kịp, nhưng không ngờ rằng người đàn ông ấy lại kín đáo đến như vậy, không chỉ chuẩn bị hết đường lui cho tất cả mọi chuyện mà còn giao vụ án tử lại cho tên luật sư họ Nghiêm ấy nữa.
Đoàn Trí Thiên nhếch môi mở nụ cười lạnh: "Lục Hi à Lục Hi, mày lại dám chơi tao một vố!"
Hiện giờ thậm chí anh ta còn nghĩ có phải Lục Hi đã biết hết chuyện anh ta bám đuôi Thẩm Dĩnh để điều tra hay không, có thể những hành động mà anh ta nghĩ rất chi là thông minh đấy chỉ giống như gã hề nhảy nhót trong mắt Lục Hi mà thôi.
Reng reng reng reng…
Đột nhiên điện thoại trong phòng khách chợt đổ chuông, người hầu bắt máy rồi gọi anh ta sang nghe: "Chào anh Đoàn, đây là cuộc gọi của ông Đoàn..."
Đoàn Quý Phương à?
Đoàn Trí Thiên nhíu chặt mày, anh ta có thể từ chối bất cứ kẻ nào nhưng không dám đối nghịch với Đoàn Quý Phương.
Anh ta bực dọc thở hắt ra, cho dù có không bằng lòng đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ đành nhổm người đứng dậy đi tiếp điện thoại mà thôi.
"Alo, cha ạ."
"Mày còn biết đến người cha như tao hay sao?" Giọng nói phẫn nộ của Đoàn Quý phương rít lên làm anh ta đau buốt cả tai.
Đoàn Trí Thiên nhíu mày, gương mặt trông có vẻ độc ác, ánh mắt mất kiên nhẫn: "Cha bớt giận đi ạ, con cũng không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy, cái tên Lục Hi ấy thủ đoạn đáng gờm lắm..."
"Mày im miệng cho tao!" Đoàn Quý Phương cắt ngang lời anh ta, dường như ông ta không nghe lọt tai câu nào vậy: "Mày cũng biết cậu ta là Lục Hi à? Tao cứ tưởng mày tức giận đến choáng váng đầu óc không hay biết gì nữa rồi cơ chứ!"
"Cha ạ! Cái đôi nam nữ Lục Hi và Thẩm Dĩnh chó chết ấy tằng tịu với nhau, cha rống lên với con làm gì!"
Đoàn Quý Phương hừ lạnh: "Đoàn Trí Thiên, mày đã quên hết những chuyện trước kia rồi hay sao mà bây giờ lại mạnh dạn nói năng như vậy!"
Nói đến thì, cho dù không ai nhắc đến một câu nào nhưng bọn họ đều ngầm hiểu nguyên nhân thật tại sao Thẩm Dĩnh muốn ly hôn, nếu phải tính toán đến cùng thì bọn họ đuối lý là chắc.
Đoàn Trí Thiên xanh mặt im thin thít.
Đoàn Quý Phương lại nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng có đi gây chuyện tiếp nữa, không thể làm suy suyễn địa vị của cậu ta trong giới luật sư này được đâu, mày không biết quan hệ xã hội của cậu ta rộng đến cỡ nào, đến công ty khoa học kỹ thuật Bác Vũ nhà ta cũng chỉ là con cờ trong tay cậu ta mà thôi! Nếu đụng đến cậu ta mày có chết cũng không biết tại sao!"
"Ý của cha là bỏ qua hết ư?!" Làm sao Đoàn Trí Thiên nuốt trôi cơn tức này xuống được: "Vậy chẳng phải hợp ý anh ta quá à, cha muốn làm con trai cha uất ức đến chết hay sao?"
Trong mắt Đoàn Trí Thiên, anh ta không nhìn thấy bản thân mình ngoại tình, không nhìn thấy tất cả những thứ mình và Thiệu Mộc Giai đã làm, càng không thấy được sự hung tợn của La Linh Phân, anh ta chỉ nhìn thấy Thẩm Dĩnh "phản bội", bọn họ chỉ mới ra tòa mà thôi chứ vẫn còn chưa chính thức ly hôn, cô ta làm vậy là sai trái!
Nếu đối phương là người bình thường thì thôi đi, anh ta cũng không tính toán làm chi, nhưng người đó lại là Lục Hi, người đàn ông đó lắm tiền hơn anh ta, có quyền thế hơn anh ta, thậm chí địa vị cao hơn anh ta. Bọn họ sáp vào nhau có khác gì giễu võ giương oai với anh ta kia chứ, làm sao anh ta nhẫn nhịn cho được!
Đoàn Quý Phương giận dữ nói nặng lời: "Nếu mày cố chấp muốn làm vậy thì đừng rớ vào công ty nữa, mày muốn làm gì thì làm!"
Đoàn Trí Thiên không ngờ kết quả lại như vậy, trong lòng chợt thấy hốt hoảng: "Cha không thể..."
Tút tút tút tút...
Anh ta vẫn còn muốn nói thêm nhưng điện thoại đã bị dập máy, chỉ còn lại những tiếng báo máy bận cứng nhắc đó mà thôi.
Ngọn lửa giận bị kiềm chế dưới đáy lòng anh ta bùng lên trong phút chốc, anh ta giơ tay ném cái điện thoại bàn xuống đất, mạnh tay đến mức điện thoại vỡ ra thành bốn năm mảnh, nút bấm rơi vãi cả ra.
"Đệch!"
Anh ta chửi bậy ầm lên nhưng dường như vẫn chưa nguôi giận, bèn đi đến kế bên cái điện thoại vỡ nát ấy, mạnh chân giẫm đạp, người hầu trong nhà nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Hoàn cảnh như vậy, đến người làm như cô ta mà còn cảm thấy sợ hãi, xem ra phải lựa lúc thích hợp chủ động xin nghỉ việc thôi.
Đoàn Trí Thiên nhìn những mảnh nhựa rơi vãi đầy đất tựa như trừng mắt nhìn Thẩm Dĩnh và Lục Hi vậy, nhất định hắn phải bắt đôi chó chết đấy trả cái giá thật đắt, nhất định hắn không để cho Thẩm Dĩnh sống yên thân đâu!
Đoàn Trí Thiên nghĩ thế rồi điên cuồng chạy lên lầu hai, anh ta bấm số gọi điện cho thám tử tư của mình: "Tiếp tục theo dõi Thẩm Dĩnh, cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện, chỉ cần chụp ảnh thân mật của cô ta với Lục Hi là được.
Giọng của người nọ khàn khàn, nghe là biết rõ có dùng máy biến âm: "Anh Đoàn, bây giờ lớn chuyện như vậy rồi, lúc này vụ án đang đến đỉnh điểm, có thể tôi không thể đồng ý với anh được..."
"Tôi cho cậu thêm 60 triệu nữa thì sao?"
Đối phương không nói gì, rõ ràng vẫn còn hơi do dự, nếu đối phương là người bình thường thì không sao, nhưng đối phương là Lục Hi nên gã phải kiêng kỵ nhiều điều, chỉ sợ bất cẩn một chút thôi sẽ chôn vui bản thân mình mất.
Đoàn Trí Phương thấy gã do dự, cũng biết rằng mình không còn cách nào khác nữa, bèn cắn răng nói: "150 triệu, có làm hay không nói một câu thôi."
Gã ta mở miệng: "Thành giao."
Sau khi tắt điện thoại, Đoàn Trí Phương nở nụ cười, có điều trông nụ cười này có vẻ đáng sợ lắm, hiện giờ trong đầu anh ta chỉ sót lại hai chữ Thẩm Dĩnh mà thôi.
Thẩm Dĩnh, Thẩm Dĩnh...Nhất định anh phải khiến cô ta hối hận.
Truyện convert hay : Muôn Đời Đại Đế