CHƯƠNG 82: CHỦ ĐỘNG HIẾN HÔN
Ngoài ba chữ này, anh không nói thêm gì khác nữa, không ôm cô quá lâu, chỉ chốc lát đã buông cô ra.
Lúc này cảnh sát ở một bên mới đi tới đây: “Này, anh là ai, đây không phải là nơi có thể cho anh tùy tiện ra vào, anh. . . . . .”
“Tiểu Lưu!”
Còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói vang dội mà có chút khàn khàn, vị cảnh sát kia sửng sốt, sau khi thấy rõ người tới, khó mà tin được đi lên nghênh đón: “Cục, Cục trưởng Lý? Sao ngài lại đến đây ạ!”
“Tôi không đến chẳng phải cậu sẽ đuổi Tổng Giám đốc Lục ra ngoài sao?” Cục trưởng Lý nhìn như nói đùa, thật ra trong giọng nói còn có ý quở trách.
Vị cảnh sát kia lập tức hiểu ra, người đàn ông trước mắt này không phải nhân vật đơn giản: “Xin lỗi, tôi không biết là Tổng Giám đốc Lục, xem ánh mắt này của tôi đi! Lỗi của tôi lỗi của tôi!”
Lục Hi không hề quan tâm, chỉ nhìn về phía Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai, sự sắc bén nơi đáy mắt khiến người ta không chịu nổi, mang theo áp lực vô cùng lớn rơi xuống trên người hai người.
Thiệu Mộc Giai hoàn toàn nhìn đến ngây người, cô ta nhìn thấy người đàn ông khí thế phi phàm này đi vào, nhìn thấy anh thân thiết kéo Thẩm Dĩnh vào lòng, nhìn thấy Cục trưởng đi theo phía sau anh cúi đầu khom lưng, đây là có chuyện gì?”
Đợi đã. . . . . . khi nãy người kia gọi anh là gì? Tổng Giám đốc Lục! Chẳng lẽ người đàn ông này chính là Lục Hi thân phận địa vị vô cùng tôn quý trong miệng Đoàn Trí Thiên? !
Thiệu Mộc Giai bị suy nghĩ của mình dọa sợ, người đàn ông này chẳng những không phải một ông già, còn cực kỳ trẻ tuổi nữa, mỗi một tấc trên người đều là tỉ lệ hoàn mỹ vừa vặn, đặc biệt là khuôn mặt kia, mặc dù lạnh lùng hờ hững không có cảm xúc gì như vậy, lại vẫn có thể dễ dàng quấy rối nội tâm.
Nhưng sao loại đàn ông này lại vừa ý Thẩm Dĩnh chứ?
Không đợi cô ngạc nhiên xong, Lục Hi đã mở miệng: “Tổng Giám đốc Đoàn, lại gặp mặt rồi.”
Đoàn Trí Thiên nheo mắt, đè nén hoảng loạn nơi đáy lòng: “Đúng vậy, hạnh ngộ.”
Ai ngờ, Lục Hi lại cười: “Hạnh ngộ thì khỏi đi, con người tôi không thích chạm mặt với người khác ở nơi kiểu này cho lắm.”
Bị làm bẻ mặt tại chỗ, còn ở trước mặt Thẩm Dĩnh và Thiệu Mộc Gia, Đoàn Trí Thiên làm thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn tức này được: “Tổng Giám đốc Lục làm luật sư, có lẽ đã ứng đối thành thạo nơi kiểu này rồi mới đúng.”
Lục Hi siết chặt Thẩm Dĩnh trong lòng, tay còn lại nhét vào túi, khí thế liên tiếp: “Tôi khá bao che khuyết điểm, không muốn người phụ nữ của mình cũng bị ảnh hưởng, chỉ một lần này thôi, lần sau còn gặp mặt, e rằng tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Đoàn Trí Thiên bị Lục Hi làm nghẹn đến không nói ra lời, Phùng Tuyết Du đắc ý giơ ngón giữa với anh ta, dù sao bây giờ Cục trưởng cũng bên phía bọn họ, sợ gì chứ.
Nhìn ba người đi ra cục cảnh sát, sắc mặt Đoàn Trí Thiên xanh mét siết chặt hai tay, mãi đến khi Lục Hi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Thiệu Mộc Giai mới lưu luyến thu lại tầm mắt.
Nhìn Đoàn Trí Thiên bên cạnh, đột nhiên cô ta cảm thấy mình giống như một trò cười, lúc trước khoe khoang trước mặt Thẩm Dĩnh, bây giờ nghĩ lại đều buồn cười như thế, cô ly hôn không bao lâu bên người đã có người đàn ông xuất sắc hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn không để Đoàn Trí Thiên vào mắt.
Lúc Thẩm Dĩnh mới ở bên Đoàn Trí Thiên, cô ta rất hâm mộ, hoàn cảnh gia đình của cô ta không tốt, chỉ muốn tìm một người thành thật sống chung quãng đời còn lại, nhưng nhìn thấy Đoàn Trí Thiên lái xe đua ở biệt thự, cô ta động lòng, cho nên phản bội tình bạn, nhưng cô ta không hề cảm thấy mình đã sai, mỗi người đều có quyền tranh thủ, ai bảo Thẩm Dĩnh đấu không lại cô ta chứ?
Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Lục Hi, cô ta mới biết mình sai rồi, cho dù không có Đoàn Trí Thiên, vẫn sẽ có người đàn ông tốt hơn đến bên cạnh Thẩm Dĩnh.
Vì sao?
Vì sao tất cả đàn ông đều thích cô? Cuối cùng cô có chỗ nào tốt, bản thân cô ta cũng không kém mà!
Sự ghen tị nơi đáy mắt Thiệu Mộc Giai biến thành oán hận, tràn đầy đầu óc đều là dáng vẻ của Lục Hi, Thẩm Dĩnh không xứng, chỉ có cô ta mới xứng có được sự cưng chiều của đàn ông!
. . . . . .
Một bên khác, sau khi Thẩm Dĩ và Lục Hi ra khỏi cục cảnh sát, trực tiếp trở về Ngự Cảnh viên, dọc đường hai người đều không nói chuyện, không khí có chút nặng nề áp lực.
Khó khăn lắm mới vào nhà, còn không đợi Thẩm Dĩnh thở phào một hơi, Lục Hi đột nhiên đè cô lên trên ván cửa, chỗ huyền quan chỉ có một cái đèn cảm ứng, hai người trở nên yên tĩnh, chẳng mấy chốc ánh sáng trên đỉnh đầu cũng biết mất không còn nữa.
Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào bên trong, đồng hồ trên tường chạy đến tám giờ rưỡi.
“Không phải nói đi ra ngoài dạo phố với Phùng Tuyết Du sao, sao lại ở cùng với Đường Trí Thiển, hả?” Anh nâng cằm cô lên, sức lực có chút mạnh.
Thẩm Dĩnh sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Bọn tôi ăn cơm gặp phải, sau đó Du Du bênh vực kẻ yếu thay tôi, rồi đánh nhau với Thiệu Mộc Giai, tôi sợ cậu ấy chịu thiệt nên cũng ra tay. . . . . . .”
Ba chữ cuối cùng, trong ánh mắt nghiêm khắc áp bức của người đàn ông nhẹ đến không thể nghe thấy.
Sắc mặt Lục Hi cũng không vì lời giải thích của cô mà dịu đi, ánh mắt dừng trên vết móng tay không tính là rõ ràng nhưng lại rất chói mắt ở cằm cô, ngón tay dời qua, dùng sức đè xuống, đau đến cô hít sâu một hơi khí lạnh, nghiêng đầu muốn tránh đi.
“Đau!”
Lục Hi không buông ra: “Không đau không nhớ lâu, đã nói bao nhiêu lần đừng tiếp xúc quá nhiều với Đoàn Trí Thiên, vì sao không nghe?”
“Tôi nói là trùng hợp gặp phải, tôi cũng không biết bọn họ sẽ ở đó mà!” Hơn nữa chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn thoát khỏi phạm vi khống chế của cô, cô có thể làm thế nào chứ?
Thẩm Dĩnh càng nghĩ càng uất ức: “Anh chỉ biết nói tôi, tôi cũng không muốn mà. . . . . .”
“Nếu không muốn, nên biết tránh xa.”
“Được! Là tôi sai rồi, tôi đáng đời, được rồi chứ?”
Lục Hi không nói chuyện, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, trong mắt mang theo vài phần dò xét, khiến lồng ngực của Thẩm Dĩnh bị đè nén đến hoảng loạn.
Ánh mắt này của anh là gì?
Không tin cô?
Không biết cọng gân nào bị gắn sai, cô kiễng mũi chân, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ của người đàn ông, bất chấp dùng sức kéo đầu anh xuống, nhắm chặt hai mắt hôn bừa lên.
Thân thể của Lục Hi rõ ràng cứng đờ trong chớp mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã đảo khách thành chủ, chủ động đón lấy nụ hôn này.
Trong phòng khách yên tĩnh đều là tiếng hôn môi nhau của bọn họ, Thẩm Dĩnh bị hôn đến mấy lần không thở nổi, một giây trước khi cô ngạt thở, Lục Hi mới buông cô ra.
Cô kịch liệt thở dốc, anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, hô hấp đều rối loạn.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ của cô, người đàn ông khàn giọng mở miệng: “Bao nhiêu lần rồi, kỹ thuật hôn vẫn kém như vậy.”
Thẩm Dĩnh bị anh nói đến mặt đỏ tim đập, lướt qua anh muốn đi lên lầu, mới bước ra một bước cổ tay đã bị kéo lại: “Một nụ hôn đã tống cổ tôi rồi sao?”
Điển hình mắc lỗi rồi là giả vờ vô tội trốn thoát, lần này nếu cho cô qua cửa dễ dàng như vậy, chắc chắn lần sau còn có thể như vậy nữa.
Môi của Thẩm Dĩnh vẫn còn sưng: “Tôi không sai.”
“Vậy vì sao hôn tôi?” Không phải vì lấy lòng anh à?
Thẩm Dĩnh học theo dáng vẻ của anh híp híp mắt: “Tôi chỉ là cảm ơn anh đến cục cảnh sát đón tôi.”
Thật ra anh không biết, khi cô chịu uất ức đứng ở đó, nhìn thấy anh đi tới ôm lấy cô vào lòng, cô có bao nhiêu cảm động đâu. Nếu không phải Đoàn Trí Thiên và Thiệu Mộc Giai ở đó, Thẩm Dĩnh cảm thấy mình có thể sẽ khóc ra.
Lục Hi không nói chuyện, đợi cô tiếp tục nói hết.
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi, hơi hơi cúi đầu, nhìn cúc áo sơ mi trước ngực anh: “Đã rất lâu không có ai đón tôi về nhà rồi, cho nên, cảm ơn anh.”
Những thứ mà cô khát khao đều là những chuyện nhỏ không quan trọng nhất, lại có thể khiến người ta cảm động nhất.
Cơn giận của Lục Hi bị đè xuống một chút, trong lòng đã mềm thành một đoàn rồi, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Sau này gọi điện thoại đừng không nghe máy, không tìm thấy em tôi rất lo lắng, nhìn định vị của em ở cục cảnh sát tôi rất lo lắng, đặc biệt là còn ở cùng Đoàn Trí Thiên.”
“Anh cũng rất lo lắng?” Thẩm Dĩnh theo bản năng nói tiếp.
Lục Hi hơi mím môi, lại mở miệng nói: “Không, tôi rất không thích.”
Truyện convert hay : Cực Phẩm Tới Cửa Con Rể