CHƯƠNG 87: TƯƠNG TƯ THÀNH BỆNH
Lục Hi đưa cô ta tới trước cửa phòng kiểm tra, chỉ tay vào màn hình quan sát trong căn phòng bên cạnh: “Đừng sợ, tôi ở đây nhìn em.”
Giang Sở Tinh dùng sức gật đầu, đi theo y tá vào trong.
Lục Hi, Gym và La Quyết Trình đi tới trước màn hình quan sát, nhìn đủ các loại máy móc chữa bệnh ra ra vào vào trong người Giang Sở Tinh , dường như là ngay lập tức, kết quả kiểm tra của cô ta được in ra thông qua máy móc bên này, rất cụ thể rõ ràng.
Thiết bị tân tiến như này trong nước gần như không có, nếu không phải La Quyết Trình cung cấp dược liệu đặc biệt tự mình phát minh tới trung tâm điều trị này, có lẽ anh đến giờ cũng không biết đến.
Căn bệnh liên quan đến huyết dịch này của Giang Sở Tinh vô cùng đặc thù, đặc thù đến mức độ trên thế giới cũng không có. Cô ta ban đầu chỉ là dị ứng với tia tử ngoại, dần dần phát triển thành không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không sẽ bị thiêu đốt và lở loét, đến bây giờ đã xuất hiện hiện tượng vết thương rất khó tự lành, các chỉ số máu dưới tình huống hỗn loạn trong thời gian dài, những cơ chế chướng ngại này với Giang Sở Tinh mà nói, mỗi một chỉ số cũng đủ trí mạng, mà với Lục Hi mà nói không thể nghi ngờ là sự dày vò nhất.
Sau khi chờ đợi một thời gian dài, kết quả kiểm tra và các số liệu đều đã cầm trong tay, Lục Hi không phải người trong nghề, rất nhiều số liệu phức tạp không hiểu, mà vẻ mặt La Quyết Trình và Gym lại xuất hiện một tia nhẹ nhõm.
La Quyết Trình thở phào nhẹ nhõm nói: “Lạc quan hơn so với tưởng tượng của chúng ta.”
“Đúng thế, xem ra chúng ta lo lắng vô ích rồi.” Bác sĩ Gym nói xong còn cười một cái, nhìn Lục Hi: “Hi, lần này cậu có thể yên tâm rồi, sức khoẻ Song Thường không có vấn đề quá lớn, cậu xem ngoài chỉ số tiểu cầu có chút sai lệch ra, những chỉ số khác đều rất ổn.”
Lục Hi nhắm mắt lại thở một hơi dài nhẹ nhõm, giống như người chìm sâu dưới đáy biển một lần nữa được vớt lên bờ, cảm giác bị ngàn vạn tấn nước biển tích tụ rồi đè ép cũng biến mất.
La Quyết Trình thấy dáng vẻ này thì đưa tay vỗ vai anh, giữa bạn bè cũ không cần phải nói gì, chỉ cần một động tác như vậy là đủ rồi.
Bao năm nay vì bệnh tình của Giang Sở Tinh mà anh đã lo lắng rất nhiều, tốn bao nhiêu tinh lực và tiền bạc, anh ta đều biết.
Hiển nhiên, Giang Sở Tinh cũng biết tin này, Lục Hi vừa mới ra ngoài cửa đã bị cô ta xà vào lòng, giọng người con gái hơi nghẹn ngào: “Hi, tốt quá rồi.”
Trong lòng Lục Hi cũng khó nén nổi kích động, vỗ lưng cô ta trấn an, người phụ nữ này trở thành như hiện tại cũng có trách nhiệm của anh, nếu như năm đó không phải mình, có lẽ cô ta cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy.
Người con gái trong ngực run rẩy lợi hại, nhưng trước mắt anh lại dần hiện lên một gương mắt, đó là cô gái vừa mới hai mươi tuổi khôn khéo động lòng người, cô gái đó như đã được chủ định đưa đến bên anh trong cuộc đời.
Cán cân vận mệnh đang xét hỏi lương tâm anh, anh muốn duy trì sự cân bằng như này nhưng lại không biết có thể làm được hay không.
Giang Sở Tinh là tâm ma của anh và cũng là bí mật mà Thẩm Dĩnh không thể biết.
Đến khi hai người buông nhau ra, La Quyết Trình mới bước lên: “Gym nói sau đây sẽ tiến hành một lần điều trị tập trung, cần chúng ta đến trung tâm nghiên cứu người chết của anh ấy, có lẽ thông tin sẽ không tiện lắm, điện thoại có thể không liên lạc được, cậu gọi về báo trước đi.”
Anh ấy chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Lục Hi cười nhẹ, đi qua người anh ấy: “Tôi còn không bằng không nói.”
…
Ở bên kia, thời gian Thẩm Dĩnh ở nhà chỉ còn lại một ngày rưỡi cuối tuần, cả căn biệt thự vắng vẻ lạnh lùng như vậy chỉ có một mình cô ở, cũng không biết những năm trước đây Lục Hi chịu đựng kiểu gì.
Một mình sống trong căn nhà lớn như vậy, không sợ sao?
Tối đến cô đều phải bật đèn mới có thể ngủ được.
Khi xem phim có thể nhớ đến anh, khi ăn gì đó có thể nhớ đến anh, đến cả khi nằm trên sô pha cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh nằm ở đây.
Thẩm Dĩnh cảm thấy mình đã mắc phải một căn bệnh tên là bệnh tương tư, không những vậy lại còn là giai đoạn cuối.
Cô mua một đống đồ ăn vặt chất đầy trong nhà, vừa ôm snack vừa nghĩ, rốt cuộc mình nảy sinh hảo cảm với Lục Hi từ khi nào?
Là từ khi anh không nói lời nào trá hình bức bách cô ở lại đây sao?
Hay là khi anh nghiêm túc, tỉ mỉ giúp cô sắp xếp công việc nhỉ?
Hoặc là khi anh thay cô lộ diện giáo huấn La Linh Phân?
Suy nghĩ kỹ một chút, thực ra ngay từ đầu Thẩm Dĩnh không có ý nghĩ này với anh, nói chính xác hơn là không dám có, mọi chuyện khác thường đều bắt nguồn từ lúc anh phát hiện Đoàn Trí Thiên đưa cho cô bản thoả thuận ly hôn kia.
Khi đó anh nói sẽ giúp cô kiện thắng vụ này, giành lại mọi thứ để cô có một tia cảm giác có thể dựa vào, cho nên cái ngày họ làm chuyện đó, lần đầu tiên cô không bài xích.
Rồi mỗi lần sau đó, cô đều bắt đầu từ từ chấp nhận, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cho cô rất nhiều thứ Đoàn Trí Thiên chưa từng cho, thờ gian hôn nhân hữu danh vô thực kia thậm chí cũng không bằng thời gian cô và Lục Hi chung sống với nhau chưa tới nửa năm.
Vốn dĩ anh đẹp trai cao lớn như vậy, trên nền tảng này lại còn có tiền, thông minh, trên người không tìm ra một chút khuyết điểm, người đàn ông như này vốn chính là một cái bẫy, dụ người trầm mê.
Chỉ là bây giờ anh đi rồi, trong nhà chỉ còn mình cô, lần đầu tiên Thẩm Dĩnh mong chờ tới ngày đi làm.
Nếu như bận rộn thì sẽ không có thời gian rảnh rỗi nghĩ tới những chuyện này nữa.
Thẩm Dĩnh thu dọn đồ ăn, trở về phòng ngủ, trước khi đi ngủ cô gửi cho Lục Hi một tin nhắn, chờ mãi đợi mãi cũng không thấy hồi âm, ngược lại cô chờ được cơn ngủ gật, liền cầm điện thoại ngủ thiếp đi.
…
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Dĩnh liền cầm điện thoại lên xem, tiếc là vẫn chỉ có một tin nhắn cô gửi đi, không có hồi âm.
Lẽ nào đang bận sao?
Thẩm Dĩnh có chút mất mát rời giường, đi vào buồng tắm đánh răng rửa mặt, chỉ là cảm giác mất mát này không duy trì được lâu đã biến thành sợ hãi.
Từ tám giờ, điện thoại cô không ngừng có người gọi tới, đầu tiên là Phùng Tuyết Du, sau đó là Trần Thuý Nhiên, cuối cùng thậm chí đến cả Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch cũng đã gọi tới.
Mà tất cả mọi người chỉ đều nói đúng một câu: Xem tin tức đầu đề hôm nay.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh ‘lộp bộp’, trực giác nói rằng đã xảy ra chuyện lớn liên quan tới mình, dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt nhưng đến khi mở giao diện vẫn hoàn toàn ngây người.
Mặt báo bắt mắt nhất trên trang đầu chiếm hơn nửa vị trí, không phải ai khác, chính là ảnh chụp cô và Lục Hi đang thân mật với nhau.
Bối cảnh bức ảnh là ở sân bay, là mấy hôm trước khi tiễn anh đi đã bị người khác chụp lại, cô và Lục Hi ôm nhau thâm tình, thậm chí Lục Hi sờ mặt cô cũng đều hết sức rõ ràng.
Mà tiêu đề không thể nghi ngờ đã móc nối với vụ ly hôn lần trước.
Cô lướt xuống cuối cùng đọc bình luận, dân mạng hận không thể dùng lời nói độc ác nhất đâm chết cô…
Dân mạng A: Trước đây không phải nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi sao, bây giờ thế nào lại bị vả mặt rồi? Chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, để xem lần này công ty luật Hình Yên còn có thể tốt đẹp thế nào.
Dân mạng B: Đúng đấy, Thẩm Dĩnh này cũng quá mức không biết xấu hổ đi, còn chưa ly hôn đã ra ngoài câu dẫn người khác, gặp phải người phụ nữ này đúng là đen đủi tám đời mà…
Dân mạng C: Tôi nhớ trước đây có bài báo nói người phụ nữ này còn muốn tài sản sau khi ly hôn, thật sự là quá ghê tởm mà, sao cô ta không chết luôn đi? Là ai cho cô ta dũng khí sống trên đời này, Lương Tĩnh Như sao?
…
Nhìn những dòng bình luận này, sắc mặt Thẩm Dĩnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô lùi lại hai bước, thân người dựa vào học tủ mới miễn cưỡng đứng vững.
Truyện convert hay : Thê Không Nề Trá: Lâu Gia, Ta Sai Rồi!