CHƯƠNG 94: CÒN KHÓC NỮA THÌ SẼ HÔN EM
Thẩm Dĩnh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi thơm gỗ tùng trầm tĩnh chính là mùi hơi thở đặc trưng của anh khiến người khác yên tâm, làm cho phần lạnh lùng trong thân thể kia được giảm bớt vài phần.
Thẩm Dĩnh muốn đẩy anh ra, nghĩ là tốt nhất vẫn nên hỏi tại sao bây giờ mới xuất hiện, tại sao không liên lạc với cô, tại sao biến mất, nhưng mà đụng vào người đàn ông này thì một chữ cô cũng không nói ra được, chui vào ngực anh khóc thành tiếng.
Tâm trạng đè nén liên tục mấy ngày nay rốt cuộc cũng được thoát ra, lẫn trong nước mắt mà rơi xuống.
Áo sơ mi của Lục Hi nhanh chóng ướt một mảng lớn, dòng nước ấm áp thấm vào trong da thịt anh làm anh bị bỏng đến tận đáy lòng, làm từng ngóc ngách trong trái tim anh nóng lên.
Thẩm Dĩnh khóc rất lâu, lâu đến nỗi hai mắt có hơi đau mới lấy lại tinh thần, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy lồng ngực kiên cố, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt quen thuộc kia: "Sao bỗng nhiên anh lại về?"
Lục Hi không nói gì, ánh mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, có thể dùng ba chữ chỗ dơ bẩn để khái quát, lông mày nhíu nhíu, cầm lấy bàn tay nhỏ bé nặng như năng: "Lên xe trước rồi nói."
Trong lòng Thẩm Dĩnh không tình nguyện, đến một câu giải thích cũng khong nói mà muốn cô rời đi, nhưng... đúng là chỗ này cũng không tiện để nói.
Thẩm Dĩnh bị anh đưa lên xe, ngồi cạnh ghế tài xế, ánh mắt không tự chủ nhìn người đàn ông hơi thở mạnh mẽ bên cạnh, cô không nói gì nhưng tim đập nhanh hành hạ chính mình.
Tay đặt trên chân dần dần siết chặt, ánh mắt nhìn tùy ý về phía trước, thật ra cái gì cũng không nhìn, cô đang chờ một lời giải thích và câu trả lời của anh.
Lục Hi không vội lái xe mà là lấy ra một hộp thuốc, ngón tay rút ra một điếu, hơi nghiêng nghiêng đầu, chỉ là hút thuốc cũng có thể mị hoặc người khác.
Dù sao anh cũng kiêng dè cô nên mở cửa sổ xe ra để mùi thuốc bay ra ngoài.
Trầm mặc khá lâu sau, anh rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói rõ ràng truyền tới: "Thắt dây an toàn vào."
Thẩm Dĩnh chớp mắt, sau đó mở to mắt nhìn, không nhúc nhích.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, cái cảm giác chèn ép này khiến cho tư thế ngồi của cô có chút cứng ngắc.
Bầu không khí bên trong buồng xe đông cứng lại trong nháy mắt, cảm giác tủi thân ngập trời lại lần nữa cuốn đến, cổ họng nhanh chóng chua xót, cô nhắm mắt một cái, tay phải khẽ nhúc nhích muốn kéo cửa xe ra.
Mùi vị quen thuộc dễ chịu đắc trưng bên cạnh lập tức ập về phía cô, lúc tay cô đụng vào chốt cửa thì một giọt nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay của người đàn ông.
Thẩm Dĩnh không thể ngẩng đầu đối diện với anh, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở xen lẫn chung một chỗ, nhìn ngũ quan thâm thúy của anh, môi giật giật, như là muốn nói gì đó, bàn tau to bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô, khẽ nhếch môi hôn lên môi cô.
Đại não Thẫm Dĩnh ong một cái, cả người ý thức trốn về sau, động tác của người đàn ông nhanh hơn, tay kia kéo eo của cô lại, cách lớp áo lông mạnh mẽ ôm lấy cô.
Xảy ra vấn đề trong chuyện tình cảm nhưng thân thể vẫn không chống cự tiếp xúc quen thuộc của anh.
Anh hôn rất quyết liệt, Thẩm Dĩnh muốn cự tuyệt nhưng hai tay lại không nghe lời siết chặt lấy cổ áo sơ mi của anh.
Trong hơi thở đều tràn ngập mùi hương trên người anh, cánh môi nóng bỏng đốt nóng cơ thể cô hơi run, cơn sóng trong lòng và của thân thể hành hạ khiến cho khóe mắt cô trở nên ướt át.
Tay của người đàn ông vuốt ve trên lưng cô hai cái, nhanh chóng buông cô ra, cũng thở gấp gáp, trán đỡ lấy trán cô: "Thấy tôi là muốn chạy, hử?"
Trong lòng Thẩm Dĩnh căng cứng, cố nén lại nước mắt ẩm ướt, ngang ngạnh: "Rốt cuộc sao anh đến tìm tôi?"
Cô cũng không muốn không hiểu sao anh lại quay về như vậy, trong lòng người này một khi có khúc mắc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Lục Hi biết cô để ý điều gì, vốn định về trước rồi sẽ giải thích với cô, không ngờ cô lại kiên trì như vậy.
Không lay chuyển được đành phải chịu thua.
"Tại sao tôi lại tìm em?" Giọng nói của anh có chút hơi kiềm nén, bàn tay nâng mặt của cô lên, để cô thấy được sự bình tĩnh và nghiêm túc lúc này: "Bởi vì trước khi về biết được tin tức trong nước, bởi vì trước khi máy bay hạ cánh không liên lạc được với em, bởi về sau khi về nhà không tìm thấy em mà chỉ tìm được một chiếc vòng chân lạnh lẽo."
Thẩm Dĩnh dùng sức mím chặt môi để khống chế mình không phát ra âm thanh kỳ quái, bỗng nhiên cô bị ôm vào lòng.
Tay anh đè cô vào ngực anh: "Bởi vì tôi rất lo cho em, rất nhớ em, vì tôi muốn ôm em giống như bây giờ."
Thẩm Dĩnh nghe được mỗi từng câu từng chữ rất rõ ràng của anh, trái tim thình thịch nhảy dựng lên, dần dần bên tai chỉ còn nghe được tiếng tim đập của anh.
Mạnh mẽ như vậy dần dần trấn an nỗi sợ của cô.
"Vậy vì sao anh không nghe điện thoại, vì sao lại biến mất?"
Lục Hi nghĩ đến chuyện xảy ra ở Mỹ, nhíu chặt mày, suy nghĩ chốc lát vẫn không thể nói sự thật cho cô biết: "Cuộc họp kín, tất cả mọi người không thể liên lạc với bên ngoài, liên quan đến vấn đề bảo mật của công ty."
Thì ra là vậy...
Cái gai trong lòng từ từ được gỡ bỏ, cô thật là không có khí phách, rõ ràng là trong lòng thề là không muốn để ý đến anh nhưng mà anh chỉ mới nói mấy câu cô đã nhịn không được muốn tha thứ cho anh.
Ở trước tình yêu, cô vẫn luôn nhỏ bé như vậy, chỉ cần đối phương chịu đáp lại một chút, cô bè có thể đổi cả thế giới để giữ lấy.
Nước mắt ở khóe mắt dần ngưng tụ chảy xuống gương mặt trắng nõn, cuối cùng chảy xuống cổ áo cô.
Cô khóc như vậy, khổ sở như vậy làm cho Lục Hi nhìn đến đau lòng, không nhìn cũng đau lòng, ngón cái sượt qua khóe mắt cô, anh nói: "Nếu như tôi biết chuyện xảy ra trong nước sẽ không bỏ lại em một mình, là tôi không đúng để em ở lại đây một mình chịu đựng hết tất cả.
Đây là lời xin lỗi của anh?
Thẩm Dĩnh khóc đến mơ màng, giọng nói run rẩy đến nỗi câu chữ ngắt quãng: "Vậy, sau này, đừng để, đừng khiến, khiến tôi không tìm được anh, được không?"
Cô thật sự rất sợ, sợ mọi thứ cô đều là sự giả dối do cô tưởng tượng ra, sợ giống như một đoạn tình cảm, tất cả mọi thứ bỏ ra đều bị đánh trở về nguyên hình.
Lục Hi thấy sau khi mình giải thích xong, cô gái này còn không yên tâm mà càng khóc dữ dội hơn, nhíu mày một cái, giọng nói nghe như không kiên nhẫn nhưng thật ra lại là đau lòng và lo lắng: "Sao lại khóc rồi?"
"Không có khóc mà..." Thẩm Dĩnh lừa mình dối người, đưa tay lên qua quýt lau mặt: "Nó không nghe lời, không nên chảy ra..."
"Còn khóc nữa tôi sẽ hôn em đó."
Thẩm Dĩnh đỏ mặt, mở mắt ra không nhìn anh, hai tay che lấy khuôn mặt bé nhỏ, rất sợ anh sẽ thật sự hôn xuống, không phải là không muốn gần gũi anh, mà là sợ anh không để ý tình tình, vẫn đang ở trong xe mà...
Chia xa mấy ngày đều có ham muốn, một ánh mắt cũng có thể sẽ châm lửa.
Lục Hi lại đốt một điếu thuốc: "Nói suýt nữa không gặp được anh là ý gì?"
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi thì ngẩn ra, vài giây sau mới nhớ đến lời nói của mình, không ngờ là anh vẫn còn nhớ, trong đầu hiện lên gương mặt kia của Mã Thiên Xích , cô rũ mắt che đậy sự hoảng loạn: "Không có gì, tôi chỉ là cố ý nói nghiêm trọng chút, muốn khiến anh đau lòng..."
Lý do này cũng không phải là không thể tin.
Lục Hi cũng không tiếp tục hỏi kỹ, dù sao anh cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra.
Anh mở cửa xe, đưa mắt nhìn Thẩm Dĩnh: "Ra ngồi phía sau."
Không đợi cô từ chối, anh đã tự mình xuống xe, tài xế bên ngoài lập tức đi tới ngồi vào chỗ ngồi của tài xế.
Thẩm Dĩnh quay đầu lại liếc trộm ghế ngồi rộng rãi phía sau, không nhịn được đỏ mặt, tất nhiên là biết anh có ý gì, cắn răng chui vào sau xe.
Truyện convert hay : Hào Tế Hàn 3000