Chu Mộ Nhiên một thân nữ trang cùng An Mặc Trì ra khỏi tiểu viện, ngoài cửa đã có một cái kiệu nhỏ đang đợi, điều này làm cho Chu Mộ Nhiên mừng rỡ.
Có thể không phải cưỡi ngựa đi đường, hóa trang thành nữ nhân cũng nhận.
Một đường ngồi kiệu đi vào phủ Trấn quốc công, đám sai vặt ở trước cửa thấy liền thỉnh an, “Tam gia, ngài trở lại? Ngày hôm nay lại dẫn theo tân mỹ nhân?”
“Ít nói nhảm.” An Mặc Trì cười mắng một tiếng, thế nhưng Chu Mộ Nhiên nghe ra thanh âm kia của hắn có chút bất đồng.
Kiệu nhỏ vào cửa, đi được một lúc, An Mặc Trì đột nhiên mở miệng, “Kiệu đặt trong viện, các ngươi đi đi.”
Kiệu phu không dám nói lời nào, nhẹ tay nhẹ chân buông kiệu xuống.
“Đi ra đi.” An Mặc Trì mở miệng.
Chu Mộ Nhiên vội vã vén mành đi ra, nhìn khu nhà nhỏ này, có chút mờ mịt, “Nơi này là nhà ngươi?”
“Đúng, thế nhưng đây không phải là sân nhà ta.” An Mặc Trì đi lên vài bước đạp bay cửa, “Lão tam mau ra đây.”
“Tên khốn nạn nào.” Người ở bên trong hô một tiếng, vội vã đi ra
Người này Chu Mộ Nhiên ngược lại nhận thức, chính là nam nhân mà An Mặc Trì hóa trang thành
“Ngươi... Tiểu Trì?”
“Đúng, chính là ta!” An Mặc Trì mang khuôn mặt người khác, mũi vểnh lên trời ngạo nghễ nói.
“Cuồng cái gì cuồng, nhiều năm không về nhà như vậy, vừa về liền mang mặt của ta, một câu ca ca không gọi, ngươi vểnh cái gì vểnh, có tin ta đánh ngươi một trận không? Ngươi rốt cục trở về làm gì? Đột nhiên như thế, không phải nói là không về sao? Lần này trở về ở lại mấy ngày, không đi tốt nhất. Ồ, nữ tử này là ai đây? Tiểu Trì ngươi muốn kết hôn? Ai nha thiên hạ này cư nhiên lại có người có thể nhốt lại ngươi, không phải ngươi nói muốn kết hôn với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao? Còn nói mỹ nhân kia đang ở nơi nào đó chờ ngươi, hiện tại cư nhiên tìm một người bình thường như thế ha ha ha ha ha ha ha...”
“Cho ngươi tức chết.” Mặt An Mặc Trì tối sầm lại, kéo Chu Mộ Nhiên trực tiếp vào phòng.
Chu Mộ Nhiên hoàn toàn nghe choáng váng, y gặp qua có thể nói, còn không gặp qua người nào có thể một hơi nói nhiều như vậy. Quá khó được, nói lao trong truyền thuyết.
Vị tam ca này cư nhiên cũng đi theo vào phòng.
An Mặc Trì không phản ứng đối phương, cầm lấy bình rượu trên bàn bắt đầu lau chùi lớp dịch dung cho Chu Mộ Nhiên.
“Chuyện này...” Nhìn hình dáng Chu Mộ Nhiên dần dần lộ ra, vị Tam ca này ngây ngẩn cả người.
Dung mạo kia tuy thanh tú dễ nhìn, thế nhưng nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng là nam a.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha a ha ha ha ha ha...”
Gân xanh trên đầu An Mặc Trì này ra một cước đạp đối phương ra ngoài.”Đừng phản ứng hắn, đầu óc của hắn có bệnh.”
“Đi, ngươi nói cái gì đó, ta chính là ca của ngươi!” Tam ca đỡ eo một lần nữa vào nhà. Tuy rằng thấy người mà đệ đệ nhà mình mang về là nam hài, thế nhưng nhìn ánh mắt triền miên của đệ đệ nhà mình khi nhìn ngươi kia a, sợ rằng chính hắn đều không phát hiện. Xem ra hai người này đúng là một đôi. Thật đúng là cười chết người, tiểu tử ngông cuồng tự đại kia lại cũng có ngày ngã xuống, lại còn ngã trong tay một nam nhân! Ha ha ha ha ha...
“Có đói bụng hay không?” Sau khi An Mặc Trì lau rớt lớp dịch dung trên người Chu Mộ Nhiên, ôn nhu mà hỏi.
“Ừm.” Chu Mộ Nhiên gật đầu.
“Lão Tam, nhanh chuẩn bị cơm nước đi.”
“... Ta tốt xấu... Lập tức đi.” Thanh chủy thủ trong tay An Mặc Trì làm cho tam ca nuốt những lời chưa nói vào miệng, ngoan ngoãn ra ngoài chuẩn bị cơm nước.
“Nghỉ ngơi một chút đi. Trong viện của lão Tam này còn có mấy gian phòng trống... Nên...” An Mặc Trì nói xong, nghĩ đến tính tình phong lưu đa tình kia của tam ca nhà mình, bỗng nhiên trở nên không xác định.
Nhiều năm không về nhà như vậy, ai biết tam ca nhà mình lại nhiều thêm bao nhiêu tiểu thiếp.
Trước khi cơm nước tới, thì có thêm hai nam nhân nữa xuất hiện. Đều mang dáng người cao lớn cường tráng, khuôn mặt giống An Mặc Trì mấy phần.
“Tiểu Trì!”
“Đại ca Nhị ca, kinh động các ngươi.” An Mặc Trì vội vàng đứng lên.
“Trở về là tốt.”
“Ngươi vội vội vàng vàng trở về, chỉ sợ là có việc gì?”
“Đúng vậy.” Thần sắc An Mặc Trì nghiêm túc.
“Chúng ta đến thư phòng nói đi. Phụ thân còn chờ ngươi đó.” Hai người nói xong mới nhìn đến Chu Mộ Nhiên bên cạnh, thế nhưng lúc này Chu Mộ Nhiên vẫn mang một thân váy ngắn, thế nhưng khuôn mặt lại là của nam nhân, làm cho lão đại lão nhì An gia xanh mặt.
“Tiểu Trì này, đây là ngươi... ngươi mang đến?” lão nhị An gia nhịn nửa ngày cũng không nói ra nổi chữ vị hôn thê.
“”Ừm. Tiểu Minh ngươi đi ăn trước đi, ta đi làm việc.”
“Hảo ”
Nghe được Chu Mộ Nhiên nói chuyện, một điểm ảo tưởng cuối cùng của lão đại An gia rốt cục tan thành mây khói.
Đây thực sự là nam nhân. Chẳng trách lão tam kia vui thành như thế.
“Bọn họ đi rồi?” Lão tam An gia tự mình mang theo cơm hộp đến, lấy rượu và thức ăn đặt ngay trong thư phòng mình.”Tới, đệ muội đừng khách khí.”
Chu Mộ Nhiên đã lười cùng tên không đứng đắn này tính toán, y đã sớm đói meo cả bụng, gật đầu cầm đũa ăn.
Ăn xong cơm, Chu Mộ Nhiên không có chuyện gì liền đi dạo trong viện. Gian phòng để ở lại đã được lão tam an bài xong, đệm chăn đều là mới tinh, nước trà điểm tâm cũng đều có, lão tam tự mình đưa tới một chuyến rồi đảo mắt lại không thấy bóng dáng, đoán chừng là đi bàn chuyện với đám người An Mặc Trì
Thỉnh thoảng Đậu Xanh cũng tỉnh táo, Chu Mộ Nhiên vội vã bảo nó tuần tra nơi này.
Phủ An quốc công cha truyền con nối Huân quý, Quốc công gia đời này có bốn nhi tử, Chu Mộ Nhiên bây giờ đã gặp qua toàn bộ. Thế nhưng lúc này những người khác đã không được lực lượng bản thân của An Mặc Trì bảo vệ, cho nên Đậu Xanh có thể điều tra được.
Nguyên lai ấu tử của An gia An Mặc Trì này dĩ nhiên là cốt nhục của đương kim hoàng thượng, là do tiểu thư An gia Vân phi năm đó vào cung sinh ra.
An gia không muốn bị quấn vào tranh đấu đoạt vị, Vân phi hậu sản bệnh nặng, tự hiểu mệnh không lâu dài, chỉ lo nhi tử chết trong cung đấu, liền thu mua tiểu thái giám bên cạnh, cùng với ca ca là An quốc công bây giờ liên thủ đổi hài nhi ra ngoài, nói dối hài tử vừa sinh đã chết.
Hoàng thượng từ bên ngoài vẫn luôn lạnh nhạt với Vân phi thế nhưng trong lòng vẫn tính là có nàng, biết tin tức này thì giận tím mặt. Nữ nhân của mình không tin mình có thể bảo vệ nhi tử của hai người, điều này đặt ở trên người nam nhân nào cũng không thể chấp nhận được, huống chi còn là vua của một nước.
Thế nhưng hài tử đã đưa đi, Vân phi lại là tần tử, Hoàng thượng cũng chỉ có thể coi như thôi, ngầm thừa nhận cốt nhục của bản thân nuôi ở trong nhà người khác.
Thế nhưng An quốc công cũng bởi vì chuyện này mà bị liên lụy, một đạo thánh chỉ làm cho bọn họ giữ đạo hiếu cho Vân phi, sau đó không đề cập tới nữa, mãi đến tận sau khi An Mặc Trì mười tuổi mới một lần nữa khởi phục.
Sau khi An Mặc Trì mười tuổi mới biết hóa ra phụ thân của mình lại là cữu cữu, được cữu cữu đưa vào trong cung nhìn thân sinh phụ thân.
Hoàng thượng đương nhiên yêu mến nhi tử từ nhỏ không được nuôi dưỡng ở bên người này vô cùng, đáng tiếc An Mặc Trì từ nhỏ đã được nuôi thành thói quen cố tình làm bậy, dù cho biết người trên long ỷ (ghế của vua) kia là thân sinh phụ thân thì cũng không có ý thu liễm một chút nào.
Hoàng thượng muốn bồi thường cho đứa con này, đem hắn nhận về Hoàng gia rất khó, thế nhưng muốn cho hắn tay cầm trọng binh thì không khó. An quốc công vốn là Võ tướng thế gia, lòng trung tâm được thiên địa chứng giám.
An Mặc Trì do Quốc công đương nhiệm nuôi dưỡng thông tuệ dị thường thường, đã sớm vượt qua mấy biểu huynh của hắn, thậm chí thủ đoạn so An quốc công còn cay độc.
Thế nhưng Hoàng thượng nghĩ quá tốt đẹp, lại khong nghĩ đến người như An Mặc Trì trời sinh liền kiêu căng khó thuần. Sau đó bởi vì một chuyện mà phụ tử làm rộn lên, người này trực tiếp treo ấn mà đi, chạy đến giang hồ chiếm đất làm vua làm đạo tặc của một phương.
Cũng may thân phận của hắn không có quá nhiều người biết, bằng không mặt của Hoàng thượng đều muốn ném sang nước láng giềng.
An Mặc Trì này vừa đi liền là bảy năm, thiếu niên năm đó , tuổi, bây giờ cũng đã là người trưởng thành rồi.
Chu Mộ Nhiên cảm thấy tính tình bây giờ của An Mặc Trì tuy rằng còn kiêu căng khó thuần phóng đãng ngang ngạnh, nhưng dù gì cũng có thể kiên trì nghe người ngoài nói cái gì, cũng có thể đi cân nhắc chuyện lâu dài.
Chí ít lần này, tuy rằng nói rõ không cần liên luỵ bất luận một chuyện nào liên quan đến triều đình, thế nhưng nghe Lạc Hồng Du nói vị này ở Kinh thành gặp nguy hiểm thì vẫn lập tức bắt tay sắp xếp, trở về để bảo vệ phụ thân của hắn.
Chu Mộ Nhiên nằm trên ghế nằm chậm rãi nghĩ lại mọi việc. Trong bóng tối hình như có người tác động đến chuyện này.
An Mặc Trì ghiền rượu như mạng, hơn nữa còn vô cùng yêu thích Túy Hồng Nhan. Túy Hồng Nhan lại là đáng giá ngàn vàng, một lần lấy ra năm bình, cũng là đại thủ bút.
Nếu không phải rượu này liên lụy trong đó, sợ rằng tiêu này sẽ không bị trộm, bản thân sẽ không cùng An Mặc Trì chạm mặt.
Thế nhưng nếu như An Mặc Trì không tới trộm ám tiêu, thì Hổ phù này lại không đến được tay hắn.
Giống như Hổ phù này có người cố ý đặt ở trong rượu, chuyên chờ An Mặc Trì tới trộm.
Nghĩ tới đây, Chu Mộ Nhiên nghiêng người ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, đã là một đầu mồ hôi lạnh.
Lúc này sẽ không là cái bẫy, mà mục tiêu của người đó chính là An Mặc Trì, muốn dẫn hắn bắt ba ba trong rọ?
Chu Mộ Nhiên ngồi không yên, dặn dò Đậu Xanh đi xem xem An Mặc Trì ở nơi nào, chính mình thì mở ra bao quần áo nhỏ mà An Mặc Trì đưa tới, lấy ra một bộ nam trang trốn đến phòng của hắn bắt đầu đổi.
“Sớm như vậy liền cởi quần áo, muốn cùng ta...” Chu Mộ Nhiên quay lưng về phía sau cởi áo, trên thân chỉ còn dư lại khố y, so với không mặc còn muốn càng mê hoặc.
An Mặc Trì vừa đến liền thấy hình ảnh dụ người như vậy, tiện tay đóng cửa, ôm lấy người.
Chu Mộ Nhiên sợ hết hồn, cảm giác cái mông của mình chạm vào vải dệt trên người người khác thực sự khó thể diễn tả.
“Ta đang muốn đi tìm ngươi.” Chu Mộ Nhiên vỗ bỏ tay của đối phương, nhanh chóng mặc quần dài.
“Làm sao?” An Mặc Trì thấy Chu Mộ Nhiên thần sắc nghiêm túc, cũng không nhịn được thu hồi nụ cười, cau mày hỏi.
“Là như vậy...” Chu Mộ Nhiên dồn dập giải thích suy đoán của mình, thế nhưng tránh đi phần thân thể của An Mặc Trì, dù sao chuyện này trên nguyên tắc là y không biết.
“Ngươi là lo lắng ta bị người hãm hại?” An Mặc Trì cười nói.
“Ngươi không cần xem thường. Việc này quả thực quỷ dị, rốt cục là ai muốn dẫn ngươi đi ra, dẫn ngươi đi ra muốn đạt tới mục đích gì, chúng ta đều là không biết. Ngươi phải cẩn thận.” Chu Mộ Nhiên thấy An Mặc Trì nghe xong trái lại lại thả lỏng thì lại càng căng thẳng hơn.
“Được, được, nương tử ta biết rồi.” An Mặc Trì cười nói, “Trên đời này người có thể tính kế ta vốn không nhiều. Ngươi có biết, ta cùng với đương kim thánh thượng có quan hệ gì?”
“Không biết.” Chu Mộ Nhiên làm bộ lắc đầu một cái.
“Đó là lão tử nhà ta.” An Mặc Trì một mặt ngạo nghễ, “Ta nếu như muốn vị trí kia, lão nhân đó có khi sẽ vui vẻ thoái vị mà nhường cho ta. Điểm ấy hai người chúng ta đều rõ ràng trong lòng. Chỉ là, cái kia không là ta muốn.”
“Vậy nếu như người khác hãm hại...”
” vạn đại quân Biên thành, vạn lính phòng vệ Kinh thành ta đều có thể khống chế, ta sao sợ người khác.”
“Nhưng là...”
“Không cần nhưng là, ngươi cái tên tiểu tiêu sư này luôn lo nghĩ quá mức.” An Mặc Trì ấn lại Chu Mộ Nhiên rồi hôn một cái lên môi đối phương, “Người dẫn ta ra là ai, ta đã đoán được.”