Đời này thực sự là quá xui rồi.
Không có được ký ức của nguyên chủ, Đậu Xanh cũng không biết chạy đến nơi nào, nguyên chủ còn có một hình dáng thê thảm như thế.
Nam hài không chú ý đến biểu tình của Chu Mộ Nhiên, nói tiếp những chuyện mình biết “Thế nhưng trước khi ngươi sinh ra, Vương quốc xảy ra chuyện, nguyên lai gia tộc của vị tộc trưởng phu nhân kia tham dự phản loạn, sau bị tru diệt cả nhà, trước khi tộc trưởng phu nhân lâm bồn đã bị giam cầm. Chuyện sau đó như thế nào ai cũng không biết, chỉ biết sau này ngươi bị giam cầm ở trong này. Mọi người đều đoán ngươi là hài tử do tiền nhiệm phu nhân sinh.”
Chu Mộ Nhiên cau mày. Phản loạn? Diệt môn? Giam cầm? Xem ra vẫn phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước tiên
Nam hài đi rồi, bên trong phòng chứa củi chỉ còn lại một mình Chu Mộ Nhiên.
Kiếp trước y đi theo An Mặc Trì luyện võ, tuy rằng thay đổi một bộ thân thể, thế nhưng ký ức vẫn còn, phương thức tu luyện cũng nhớ được, dùng linh hồn lực cải tạo một chút có lẽ sẽ khôi phục được mấy phần công lực kiếp trước.
Chu Mộ Nhiên dựa theo truyền thừa mà sứ giả đời trước lưu lại cho y, tìm được phương pháp liên quan đến việc cải tạo thể chất.
Cải tạo thể chất sử dụng nhiều linh hồn lực hơn cải tạo khí chất bên ngoài nhiều. Nhưng đến lúc này cũng không có biện pháp khác, Chu Mộ Nhiên cắn răng dùng một phần, chợt cảm thấy trong đan điền ấm áp dễ chịu, giống như khi tu luyện ra nội công đời trước vậy.
Thế nhưng thể chất của nguyên chủ hiển nhiên quá kém, cho dù có Chu Mộ Nhiên thay đổi thể chất, sau khi vận hành nội công một vòng, người của y cũng đầy đồ môi nhưng khí lực vẫn không đáng kể.
Nhắm chặt hai mắt thở hồng hộc, Chu Mộ Nhiên âm thầm tính toán. Nếu như dựa theo tốc độ hiện nay, chờ đến khi y khôi phục được mấy phần nội lực lúc trước thì mấy năm cũng đã qua.
Thể chất này không được, đồ ăn cũng quá kém, Chu Mộ Nhiên bắt đầu cân nhắc phương thức đào tẩu.
Cơ hội hiển nhiên đến rất nhanh, mấy ngày sau khi mọi người chất củi vào trong phòng, không biết là ai sơ ý bất cẩn, làm rơi lưỡi rìu ở cách Chu Mộ Nhiên không xa.
Nhìn mọi người không nhìn về phía của y, Chu Mộ Nhiên lặng lẽ đưa chân, đá một ít rơm rạ để lên trên rìu, che đậy kín mít
Mọi người quả nhiên không phát hiện, sau khi người rời khỏi, Chu Mộ Nhiên nghe động tĩnh một lúc rồi mới lặng lẽ cầm lưỡi rìu lên.
Còn không tệ lắm, bởi vì mỗi ngày đều đốn củi cho nên lưỡi rìu rất sắc bén. Chu Mộ Nhiên đổi nơi giấu rìu.
Một lúc lâu sau đột nhiên có một người đàn ông trung niên quay về, sau khi mở cửa liền tìm tòi dưới đất một lúc, không tìm thấy mới hùng hùng hổ hổ rời đi, trước khi đi còn đá Chu Mộ Nhiên một cái.
Chu Mộ Nhiên đau co rụt lại chân, đối phương cuối cùng cũng coi như hài lòng ly khai.
Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng. Đá ta một cước, lão tử làm cho ngươi lột một tầng da.
Bóng đêm hạ xuống, bên này triệt để yên tĩnh lại. Căn cứ vào suy đoán cùng quan sát của Chu Mộ Nhiên, nơi này cách chỗ ở của những người khác phi thường xa. Đại khái là vì bảo mật thân phận của y, nếu như nam hài kia không nói sai
Địa phương rời xa mọi người như vậy, một khi vào đêm thì sẽ không có người nào đến cả. Hơn nữa bây giờ còn không quá muộn, đợi đến nửa đêm thì chính là thời cơ tuyệt hảo.
Lúc này công lực của Chu Mộ Nhiên vẫn chưa khôi phục quá nhiều, nhiều lắm là một phần của kiếp trước, nhưng y không có cách nào đợi thêm.
Một búa đi xuống, xích sắt bị đập ra một lỗ thủng, đáng tiếc trước mặt còn để lại một đoạn ngắn, làm thế nào cũng không thể bỏ xuống được, chỉ có thể chờ đợi công lực của y khôi phục rồi nghĩ biện pháp sau.
Chu Mộ Nhiên chuyển tay bổ cửa ra rồi vứt rìu sang một bên, ngày mai mọi người tới để củi nhìn một cái là biết.
Nếu như y không đoán sai, khắc văn ở trên tay nắm này nhất định là văn tự ở nơi này, khắc chính là danh tự của nam nhân ngày đó mất rìu kia.
Nhét đoạn dây xích còn lại vào trong áo, Chu Mộ Nhiên thầm cảm tạ nam hài mang quần áo đến cho y, đáng tiếc y không biết tên của đối phương, tương lai nhất định phải hảo hảo báo đáp hắn.
Thế nhưng Chu Mộ Nhiên cũng từng chần chờ một chút, bởi vì ngoại trừ thế giới đầu tiên ra thì ái nhân đều gần như đến trước mặt y đầu tiên, thế nhưng y đã cẩn thận cảm thụ qua, người này không phải.
Chu Mộ Nhiên vận dụng khinh công hơi sứt sẹo, chạy ra khỏi phòng chứa củi.
Sau khi đi ra Chu Mộ Nhiên mới cảm giác được nơi mình ở lớn đến chừng nào, ngoại trừ phòng chứa củi mà y ở ra thì những phòng xá khác đều xa ngoài mấy ngàn mét, cũng nhờ ánh mắt được rèn luyện trong bóng tối của y mới có thể nhìn xem xa đến mức nào.
Nơi này giống như một thôn trang lớn, nhưng Chu Mộ Nhiên biết, nơi này chỉ là một góc của gia tộc kia.
Nghe hương vị, Chu Mộ Nhiên thuận lợi tìm đến nhà bếp. Nơi này chỉ có một phu nhân trung niên ở, đang ngồi xổm bên giếng nước cạnh nhà bếp để cọ rửa bát đĩa tích lũy cả ngày.
Chu Mộ Nhiên lặng lẽ tiến vào từ phía sau, lật tìm trong nhà bếp một phen, cuối cùng cũng coi như tìm tới được một bát cháo lạnh và một cái lạp xưởng.
Tạm được, bưng cái bát cháo gần như chỉ là nước cơm kia uống hơn phân nửa, cắn một cái lạp xưởng tinh tế nhai. Nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng coi như là ăn đến thịt.
Đời trước không buồn không lo du sơn ngoạn thủy đã đem Chu Mộ Nhiên dưỡng thành một tên tham ăn, nhiều ngày đều ăn canh loãng như vậy thực sự khiến y chịu đủ lắm rồi
Vốn định thuận tay tìm chút tiền bạc, đáng tiếc là tiền ở thế giới này trông như thế nào y cũng chưa được nhìn thấy nên đành thôi. Ngược lại có người treo quần áo đã được giặt sạch ở bên ngoài, Chu Mộ Nhiên liền tiện tay cầm mấy bộ có chất liệu tốt
Đống quần áo này vừa nhìn là biết không phải đám nông phu nông phụ mặc, phỏng chừng đều là của những người được gọi là quý tộc trong trang viên kia. Đều là kẻ thù, không cần khách khí.
Thế nhưng nơi này đến cùng cũng quá lớn, Chu Mộ Nhiên không cẩn thận liền lạc đường.
Chưa bao giờ căm hận bản thân kế thừa đến thuộc tính lộ si như bây giờ, tại sao y không kế thừa thuộc tính rada tự nhiên?
Cũng may cuối cùng vẫn là chạy thoát, Chu Mộ Nhiên nhìn cái bóng của trang viên xa xa phía sau, quả thực thở phào nhẹ nhõm.
Người ở đây nói chuyện ít ra y vẫn nghe hiểu, vừa nãy trốn khắp nơi tìm đường vậy mà biết được tên của nơi này: Triệu viên.
Cái này thật thuận tiện, đỡ khỏi sau này y lại không tìm được.
Sau khi chạy ra trăm dặm, Chu Mộ Nhiên thở hổn hển chạy theo đường nhỏ, đồ ăn trong bụng đã sớm không có gì. Nơi này tuy rằng không dễ đi thế nhưng lại luôn có một ít trái cây dại, tránh ở nơi này một thời gian để khôi phục một ít công lực cũng tốt.
Đêm hôm khuya khoắt, Chu Mộ Nhiên cũng không chú ý đường, chờ đến khi y phát hiện không thích hợp thì đã bị người vây quanh
“Người nào? Bắt xuống!”
Chu Mộ Nhiên lúc đầu tưởng người của Triệu viên đuổi theo, sau lại nghĩ không thể, tốc độ của y không nhanh nhưng cũng không có khả năng bị người vượt qua nhiều như vậy. Huống hồ y đến nơi này cũng chỉ là trùng hợp, đối phương làm sao có thể mai phục trước ở nơi này.
Nghĩ tới đây Chu Mộ Nhiên đấu tranh hai lần, thuận thế bị bắt xuống.
“Điện hạ, bắt được một tên gian tế.” Chu Mộ Nhiên bị trói tay chân ném tới trước mặt một người
Người kia ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, “Làm sao, bây giờ gian tế lại xanh xao vàng vọt như vậy sao?”
“Ách...” Đại hán bắt Chu Mộ Nhiên vào lúng túng gãi đầu một cái, kỳ thực khi mang theo Chu Mộ Nhiên tới, dựa vào ánh nến hắn đã cảm thấy được có lẽ mình đã nhầm.
Gian tế nên là một thân y phục dạ hành, thuận tiện che giấu hành tung, mà trên thân người này lại mặc một thân quần áo rộng không hợp thân, hơn nữa cũng không giấu mặt.
Còn nữa, người này thực sự quá nhỏ gầy, khi hắn vác trên người cũng không thấy nặng một chút nào.
“Ngẩng đầu lên?”
Chu Mộ Nhiên nghe lời mà ngẩng đầu, chỉ là trên mặt bẩn thỉu, y cũng không có nơi để tắm rửa một chút, căn bản không nhìn ra đến cùng có bộ dáng như thế nào, chỉ là tất cả mọi người ở đây đều đoán đây có lẽ là một hài tử, một hài tử chừng mười một tuổi.
“Cực kỳ đáng thương.” Một cô gái bên cạnh lộ ra biểu tình đau lòng, “Có lẽ là đánh bậy đánh bạ đi tới nơi này, tìm chút gì ăn với cho hắn tắm đi.”
“Chuyện này... An Chủ Nhi điện hạ, người này không rõ lai lịch.” Bên cạnh có người phản bác.
“Chỉ là một tiểu hài tử, nếu như ngay cả một tiểu hài tử cũng không phòng được thì triệt để từ bỏ phục quốc đi!” Nữ tử cười lạnh một tiếng.
“Nghe em!.” Nam nhân đứng đầu cũng trầm ổn mở miệng.
“Tiểu đệ đệ, em tên là gì?” An Chủ Nhi đứng dậy đi tới, tự mình cởi trói cho Chu Mộ Nhiên
Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái.
“Tại sao không nói chuyện?” An Chủ Nhi hiếu kỳ kéo Chu Mộ Nhiên, “Em có đói bụng hay không? Ta bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ ăn cho ngươi, em trước tiên tắm một chút.”
Chu Mộ Nhiên gật đầu, đi theo một người thị vệ ra ngoài. Nhiều ngày như vậy, có thể tắm một chút chính là điều mà y vẫn luôn muốn.
Lại một lần nữa tiến vào trong nước nóng, toàn thân tóc gáy của Chu Mộ Nhiên đều nở ra, thoái mái đến nỗi suýt chút ngủ mất.
“Tiểu tử, tôi giúp cậu xoa xoa lưng?” Cửa lều có người nói chuyện, nghe thanh âm là nam nhân vừa nãy trói y. “Nếu như cậu không phản đối thì tôi vào đó!”
Chu Mộ Nhiên mở mồm. Ai dạy dạy y nên phản đối như thế nào?
“U, nước đều bẩn, cậu đã bao lâu không tắm rồi?” Nam nhân tiến vào lều vải, trêu ghẹo một câu.
Một câu nói này lại làm cho Chu Mộ Nhiên ngại ngùng dị thường. Trời mới biết bao lâu, đại khái bắt đầu từ khi cỗ thân thể này sinh ra?
Thân thể được ngâm trong nước nóng rất dễ tắm, lúc mới đầu Chu Mộ Nhiên phản kháng kịch liệt, sau đó cũng liền theo đối phương.
“Này, đây là cái gì?” Sau khi nam nhân vén tóc của Chu Mộ Nhiên lên mới nhìn đến xích sắt trên cổ đối phương, cùng với thiết hoàn khóa lại cổ của y.
Chu Mộ Nhiên lắc đầu một cái.
“Cậu đừng khóc, tí nữa tôi sẽ cầu điện hạ lấy xuống cho cậu.” Nam nhân vành mắt đỏ bừng của Chu Mộ Nhiên, nhất thời mềm lòng thành một bãi thủy, vội vã động viên, ngay cả cường độ chà lưng cũng nhẹ mấy phần.
“Được, cuối cùng cũng coi như là tắm xong, tôi lại lấy cho ngươi một thùng nước sạch, cậu gội đầu rửa mặt một chút.”
Tóc dài của Chu Mộ Nhiên đã ẩm ướt, sau khi đổi một thùng nước khác thì bắt đầu rửa mặt.
Dầu gội đầu rất thơm, so với mùi vị trên thân lúc trước thì mùi vị này thực sự quá dễ ngửi.
Nam nhân ra ngoài báo cáo với chủ nhân mình một phen, khi trở về thì nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân tắm rửa.
Đừng xem cỗ thân thể này từ nhỏ đã bữa đói bữa no dinh dưỡng không đầy đủ, thế nhưng xương cốt rất cân xứng, da dẻ vô cùng tốt
Nam nhân nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, quần áo sạch sẽ trong tay nhất thời rơi xuống đất.
Trời ạ, đây là tinh linh từ nơi nào đến, dung mạo này làm sao có khả năng là người!
Nhìn đến biểu hiện của nam nhân, Chu Mộ Nhiên sửng sốt một chút, y ngay cả cơ hội tắm rửa rửa mặt cũng không có nên không thể biết dung mạo của khuôn mặt này ra sao. Nhìn dáng vẻ của đối phương, chẳng lẽ trông như quỷ?
Chu Mộ Nhiên nhanh khóc. Nguyên chủ làm sao thảm như vậy!
Quay đầu nhìn thùng nước tắm một cái, Chu Mộ Nhiên cũng sửng sốt. Dung mạo này, quả thực xinh đẹp hơn bất kỳ nguyên chủ nào trước đây của y, xinh đẹp đến mức không giống người, tuy rằng quá gầy yếu.
“Quá, quá đẹp. Nhanh mặc quần áo tử tế, máu mũi của ta đều chảy xuống rồi!” Nam nhân một tay đưa qua quần áo, một tay bóp mũi lại nghiêng đầu không dám nhìn nữa.
Chu Mộ Nhiên yên lặng, vị này ngược lại là chân quân tử, đổi thành những tên bại hoại kia, nhìn thấy dung mạo này sợ rằng đã sớm nhào lên.
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này chỉ là một thế giới qua độ, rất ngắn, rất ngắn, đại khái mười chương... Tiết lộ một vài bí mật, tiếp đó sẽ đến thế giới tiếp.
Beta: Ở thế giới này sẽ thay đổi xưng hô nhé.