Khi Thái sư bị giải xuống, Chu Mộ Nhiên đang đứng trong tẩm cung của Thái hậu.
“Không nghĩ tới ngươi lại không có chuyện gì? Ngay cả người của ta cũng bị lừa gạt.” Thái hậu ngay cả người cũng không đứng dậy, càng không nhìn Chu Mộ Nhiên một tí gì.
“Không lừa gạt người của ngươi thì làm sao có thể để Thái sư biết việc này mà thuận tiện đến bức cung đây?” Chu Mộ Nhiên cười cợt, “Hiện tại thái sư đại khái đã bị bắt đi.”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ khổ sở? Sẽ sợ?” Thái hậu hừ một tiếng, dĩ nhiên là không quan tâm chút nào.
“Thực sự là đau lòng Thái sư. Tình nhân nhiều năm như vậy, ngay cả chết rồi cũng không chiếm được một giọt nước mắt của người ta.”
“Ngươi, ngươi dĩ nhiên biết?” Thái hậu rốt cục ngẩng đầu, chỉ có điều trên mặt vẫn như cũ không phải sợ sệt, mà là hiếu kỳ.
“Chút chuyện này có thể che giấu ta sao? Ta không chỉ biết ngươi cùng Thái sư thông dâm, ta còn biết ngươi là cố ý câu dẫn Tô Cấm Khê cho ta xem.” Chu Mộ Nhiên mặt lạnh, đây mới là mục đích y tới nơi này “Đã có dược, liền giao ra đây đi, ta sẽ xem như nể mặt dược, cho ngươi chết sảng khoái.”
“Không nghĩ tới ngươi, dĩ nhiên thật sự biết. Đặc điểm đời này là Thuận phong nhĩ sao?”
“Ngươi, ngươi có ý gì?” Tâm Chu Mộ Nhiên đột nhiên co rút lại, không nhịn được rút lui một bước.
“Ha ha, sợ cái gì.” Thái hậu đứng dậy, ép sát Chu Mộ Nhiên, “Ta, nếu biết những thứ này, tự nhiên cũng biết những cái khác mà ngươi không biết. Ngươi có muốn biết những thứ kia hay không? Ví dụ như…”
“Ví dụ như cái gì?”
“Ví dụ như ngươi tại sao lại tới nơi này, là ai đưa ngươi tới, tương lai có thể trở lại thực tế hay không.”
“Những thứ này ngươi biết?” Chu Mộ Nhiên đã khôi phục bình tĩnh, mắt lạnh nhìn Thái hậu, “Ta lại dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi.”
“Ngươi tự nhiên cũng có thể lựa chọn không tin ta, thế nhưng có một việc, ngươi đại khái là không biết …”
“Chuyện gì?”
“Đó chính là ở trên thế giới này ngươi đã chết rồi, cũng giống như ở trên thực tế vậy!” Cánh tay ẩn giấu trong ống tay áo rộng của Thái hậu bỗng nhiên đâm ra, trong tay nắm một cây chủy thủ sắc nhọn.
Chu Mộ Nhiên cũng không phải đến một mình, y còn dẫn theo tất cả cấm vệ mà Tô Cấm Khê cho y.
Tô Cấm Khê đêm nay muốn làm đại sự, rất nguy hiểm, Chu Mộ Nhiên vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng Tô Cấm Khê có sự kiêu ngạo của chính mình, công phu của hắn cao thâm khó dò, tự nhiên mặt lạnh để Chu Mộ Nhiên nghe lời.
Chu Mộ Nhiên biết bản lĩnh của lão công nhà mình, nếu hắn nói không có chuyện gì, vậy dĩ nhiên là không có chuyện gì, liền mang theo mấy tên ám vệ đến tẩm cung của Thái hậu.
Bên người Thái hậu cũng có người, chỉ có điều nếu như so sánh với người của Thái hậu thì cường hãn hơn nhiều, căn bản không ai phát hiện mấy người này.
Khi mà Thái hậu dùng chủy thủ đâm tới, Chu Mộ Nhiên đã lùi về sau một bước. Từ khi Thái hậu đứng dậy đi về phía y thì y đã luôn đề phòng, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với ả, thối lui về phía cấm vệ ẩn giấu.
Nhưng y nhanh hơn nữa cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nhanh như thế, thanh chủy thủ kia phong mang hàn ý hầu như là trong nháy mắt liền đến trước ngực của y.
Cảm giác tim bị xé ra kia làm cho y khó chịu không nói ra lời.
Nhóm ám vệ trong nháy mắt liền ra tay, nhưng đáng tiếc vẫn là không ngăn trở được thanh chủy thủ kia, mọi người kinh hãi, hoảng sợ nhìn chủy thủ đâm vào. Khung cảnh này quá kinh người, dù cho Thái hậu bị đánh chết tại chỗ cũng không thể khôi phục vết thương của Chu Mộ Nhiên.
Tô Cấm Khê mới vừa thu thập xong Thái sư, liền cảm thấy một luồng dị thường bị đè nén kéo tới, trong lòng cả kinh vội vã chạy về phía hậu cung.
Một mảnh vết máu trước ngực Chu Mộ Nhiên làm cho Tô Cấm Khê lần đầu tiên biết cái gì gọi là run chân.
Ở thế giới trước tuy rằng Chu Mộ Nhiên tiêu tan trước mặt hắn thì tình cảnh vẫn không mang tính trùng kích lớn như bây giờ.
“Nhiên… Chu Mộ Nhiên, ngươi…” Tô Cấm Khê ôm Chu Mộ Nhiên, cẩn thận từng li từng tí một không dám dùng sức.
Đậu Xanh bên cạnh đã trong suốt đến nỗi gần như tiêu tan.
“Cảm tạ ngươi cứu y.” Thứ ngăn ngực Chu Mộ Nhiên chảy máu chính là linh hồn lực của Đậu Xanh, cái này cũng là nguyên nhân Đậu Xanh gần như muốn tiêu tan
Nó rốt cục chỉ là thể linh hồn cấp thấp, linh hồn lực có thể chứa đựng vốn không nhiều.
Tô Cấm Khê lần đầu tiên cảm kích đồ chơi nhỏ này như thế. Hắn cũng vui mừng chính mình không có bởi vì nhất thời nhìn khó chịu mà đập chết Đậu Xanh.
“Không, không khách khí…” Đậu Xanh thụ sủng nhược kinh.
Vị đại nhân này dĩ nhiên cảm tạ nó, chuyện này quả thật làm người ta vô cùng cao hứng nha.
“Mộ Nhiên, ngươi thế nào?”
“Thanh chủy thủ kia…” Chu Mộ Nhiên cau mày, tuy rằng không chảy máu nữa, cũng không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng vết thương vẫn đau đớn vô cùng.
Nơi này, căn bản không chịu nổi bất kỳ thương tổn.
Tô Cấm Khê đã biết thanh chủy thủ tất nhiên có vấn đề.
Có thể phá liên thủ của đám ám vệ, cũng có thể phá tan nhuyễn giáp mà Chu Mộ Nhiên giấu trong quần áo, chủy thủ này tuyệt đối không tầm thường.
“Làm ngươi chấn kinh rồi, ta thật sự không nghĩ đến sẽ có chủy thủ như vậy.” Chu Mộ Nhiên cười khổ nói. Sắc mặt Tô Cấm Khê đến bây giờ vẫn đều là trắng xám. Y không bỏ qua cặp mắt đột nhiên trợn to cùng với bước chân lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống của hắn khi hắn chạy đến đây.
Thế nhưng y đúng là làm tốt tất cả chuẩn bị, ám vệ, nhuyễn giáp!
Cá nhuyễn giáp kia là được tìm tới từ trong kho riêng của Hoàng đế, có người nói có thể phòng cháy không thấm nước phòng trúng tà, hơn nữa đao thương bất nhập.
Cái điểm đao thương bất nhập này đã đánh sâu vào Chu Mộ Nhiên, y cũng đã từng làm thí nghiệm qua với Tô Cấm Khê, xác thực không thành vấn đề.
Nó được dệt thành từ một loại kim loại hiếm thấy trộn với tàm ti, đao kiếm khảm tới cũng không có vết thương gì.
Dưới tầng tầng phòng hộ như thế này, Chu Mộ Nhiên mới được Tô Cấm Khê đồng ý tới, không nghĩ tới vẫn là ra chuyện như vậy.
“Là ta không tốt.” Hốc mắt Tô Cấm Khê có chút ướt át, “Chuyện như vậy liền không nên đáp ứng ngươi, sau này nguy hiểm gì đều không cho ngươi đặt chân!”
“…” Đây là ngươi định chơi giam cầm play sao? “Ngươi không thể đối xử với ta như thế?!”
“Không được. Sau này ngươi thành thật nghe lời cho ta, cũng không tiếp tục cho phép ngươi xằng bậy, không nghe lời cẩn thận ta trừng trị ngươi.” Tô Cấm Khê đỏ mắt chửi ầm lên.
Chu Mộ Nhiên rụt cổ lại, không dám lên tiếng. Đậu Xanh bên cạnh trừng lớn mắt nhìn Tô Cấm Khê: đại đại thật là lợi hại!
Vết thương Chu Mộ Nhiên chậm rãi khép lại, Tô Cấm Khê liên hợp những lão thần trong triều kí nhanh chóng giải quyết sự vụ.
Một loạt tội chứng tung ra, vây cánh của Thái sư chỉ có thể nhận mệnh.
Hạ độc tiên đế, thông dâm với hậu phi, bức cung mưu phản… Mỗi một chuyện đều là mười phần mười xét nhà diệt cửu tộc.
Những vây cánh kia làm sao có thời gian giải oan cho Thái sư, vội vội vã vã dọn sạch chính mình, miễn cho đồng thời làm quỷ hồ đồ.
Chu Mộ Nhiên thuận lợi thân chính, tuy rằng quét sạch triều chính thế nhưng vấn đề thân chính không phải diệt trừ vây cánh của Thái sư là có thể giải quyết.
Triều chính cần nhân tài, càng cần một Hoàng đế anh minh.
Mấy ngày nay Quách Thái phó nỗ lực giáo dục cuối cùng cũng coi như là có chút tác dụng. Chu Mộ Nhiên bắt đầu ra tay đốt lửa dọn dẹp triều đình, thiêu đến tất cả văn võ trong triều. Trong lòng thầm nói chẳng trách Thái sư chết thảm như vậy, tiểu hoàng đế này thực sự lợi hại, Thái sư chết không oan!
Triều chính trên dưới, đáng chết giết, nên thả thả, nên thưởng thưởng, tiến thoái có độ, làm cho Quách Thái phó khen không dứt miệng.
Thế nhưng Chu Mộ Nhiên hết sức lưu lại mấy tên gian thần, làm cho Quách Thái phó kinh ngạc khó hiểu.
Nước quá trong ắt không có cá, lưu lại mấy tên tham quan, cũng coi như cho mình một cái cảnh giác.
Những tham quan cũng không phải sinh ra chính là tham quan, tất nhiên có một quá trình lên men, chẳng bằng lưu lại mấy người, tương lai còn có thể giết gà dọa khỉ.
Chu Mộ Nhiên cần cù liêm chính năm năm, rốt cục làm cho quốc lực của cả đất nước tăng lên, thành đại quốc số một, các nước nhỏ xung quanh dồn dập dâng sớ đồng ý trở thành nước phụ thuộc, phòng ngừa hoạ chiến tranh
Kỳ thực Chu Mộ Nhiên làm sao có thể đồng ý đánh trận, yêu đánh trận chính là lão công nhà y.
Từ khi Chu Mộ Nhiên chính thức thân chính, đối phương cũng tự động xin đánh giặc, thành một vị đại tướng quân, mấy năm qua đã bò đến vị trí Nguyên soái. Mấy vị tướng quân lúc trước hiệp trợ hắn trấn áp Thái sư đều thành chiến tướng đắc lực của hắn.
Nhìn như đây là một vị thân tàn chí kiên thật thanh niên, thật tướng lĩnh, kỳ thực chỉ có Chu Mộ Nhiên biết nguyên do.
Thái hậu tìm thấy nước thuốc chỉ là một lần, còn bị ả đập nát. Loại dược thủy này là một loại cỏ nhỏ. Không quý giá, nhưng mà khó tìm. Tô Cấm Khê liên tiếp ra đi đánh giặc chính là vì cái này.
Đến các quốc gia, xới ba tấc đất, như cá diếc sang sông. Đối với những kim ngân tài bảo kia trái lại cũng không để ý, các quốc gia đều lan truyền vị Nguyên soái xuất thân từ Thái giám này có gì cổ quái.
Trong hoàng cung Chu Mộ Nhiên một người một mình trông phòng, quả thực cô quạnh khó nhịn. Mặc dù đối phương cách mấy tháng sẽ khải hoàn mà về, thế nhưng dù sao ở giữa cũng cách mấy tháng.
Phi tử trong hậu cung, đã sớm toàn bộ thanh không. Chỉ còn dư lại mấy người Thái giám Cung nữ phải dùng, những người khác tuổi tác lớn cũng đều cho ra bên ngoài.
Chuyện thanh không phi tử, các đại thần nguyên bản không vui, thế nhưng nghĩ đến chuyện cánh chim đài đàn Thái sư kia, mọi người đều ngậm miệng không nói chuyện,
Ngày hôm đó Tô Cấm Khê rốt cục lại chiến thắng trở về, cái này cũng là quốc gia cuối cùng.
Chu Mộ Nhiên nhìn thấy Tô Cấm Khê nửa nằm trên long sàng, tức giận đến ném bỏ ngọc quan trên đầu, “Ngươi, lại dám đi nữa, có tin ta cách chức ngươi?”
“Cách chức chức vị lão công sao?” Tô Cấm Khê lười biếng lại tiện vô cùng cười.
Cái nụ cười này, rất giống nụ cười của Cố Văn Hi đời thứ nhất, làm cho Chu Mộ Nhiên không nhịn được trở nên hoảng hốt.
“Ta chính là lão công do ngươi cưới hỏi đàng hoàng, ngươi lại dám hét với ta như thế? Có tin ta hưu ngươi hay không?”
Chu Mộ Nhiên trợn mắt ngoác mồm.
Không sai, nửa năm trước, y chính thức đem Tô Cấm Khê nhét vào hậu cung, tuy rằng hậu cung chỉ có một người này.
Tô Cấm Khê bây giờ là thần tượng của văn võ cả triều.
Văn có thể lên giường an bệ hạ, võ có thể vượt mã định Càn khôn. Nói chính là trước Ti lễ giám chủ, sau là trấn quốc Đại tướng quân, hiện tại là Văn Tuệ hoàng hậu.
Đặc biệt là nghe nói vị này đã từng có một chân với Thái hậu, mọi người thì càng thêm bội phục.
Này thật đúng là nam nữ thông sát!
“Ngươi lại dám hưu ta?” Chu Mộ Nhiên nghiến răng nghiến lợi. Cả triều văn võ đều cảm thấy Đại tướng quân là thụ, bởi vì hắn là tên Thái giám chết bầm.”Hưu hưu hưu! Mau mau! Ngày hôm nay ngươi không hưu ta, liền đàng hoàng rửa sạch sẽ cái mông chờ ta!”
Tiểu hoàng đế tuy rằng nhỏ, nhưng rốt cục vẫn là toàn cần toàn vĩ, thế nào cũng không nên là Đại tướng quân công.
( toàn thân đều khỏe mạnh)
Thế nhưng trên thực tế, Đại tướng quân tuy rằng không có cái kia, nhưng còn có ngón tay, còn có một nhóm món đồ chơi trợ công…
“Suỵt!” Tô Cấm Khê cười bỉ ổi vươn ngón tay, sờ soạng mặt Chu Mộ Nhiên. “Ngươi!”
“… Hỏi quân sao không thừa phong, xông thẳng thượng cửu trùng thiên?”
“Có ý gì?” Tô Cấm Khê sững sờ, không rõ ràng tiểu nương tử làm sao đột nhiên phun ra một câu như vậy.
“Bệ hạ là nói, Đại tướng quân ngài trâu như thế, sao không thượng thiên!” Tiểu Phúc bên cạnh hầu hạ Chu Mộ Nhiên năm năm này, đã thành con giun trong bụng Chu Mộ Nhiên. Nhìn thấy Tô Cấm Khê không rõ, nhẫn nhục chịu khó giải thích.
( lên trời, ý là đè em nó:)
“Ha ha ha, hóa ra là ý này.” Tô Cấm Khê cười to, từ trên giường ngồi dậy, “Nhiên Nhiên, ngươi đoán ta lần này tìm được cái gì?”
“Cái gì?” Chu Mộ Nhiên tức giận trừng đối phương một chút, nhìn thấy nụ cười vô sỉ kia, đột nhiên sững sờ, trên mặt lóe qua kinh hỉ, “Lẽ nào là, tìm được loại hoa kia?”