100 Ngày Giả Vờ Yêu

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôn lễ ở Thâm Thành kết thúc, Ôn Thiển và Cố Viêm tiếp tục hành trình đi đến Giang Thành tổ chức một bữa tiệc cho người thân, bạn bè và bạn học của Ôn Thiển. Hôn lễ này theo kiểu Trung Hoa, dập đầu dâng trà cho người lớn trong nhà. Cố Toàn Vinh không biết Cố Viêm tổ chức thêm một lần nữa, cho nên người lớn bên nhà trai là ông bà ngoại của Cố Viêm.

Sau khi cử hành hôn lễ ở Giang Thành, hai người vội vàng ra sân bay tỉnh X đáp chuyến bay đi San Francisco. Trước khi tổ chức hôn lễ, hai vợ chồng đã thu xếp hành lý rồi ký gửi sang trước, tính toán thời gian thì có lẽ bây giờ nó đã đến được nhà trọ rồi.

Ôn Thiển rất ít khi ra nước ngoài, năm ngoái, vì Thiển Thiển khai trương cửa hàng mới ở New York nên cô mới đến Mỹ một lần. Tuy nhiên, New York ở bờ Đông nước Mỹ còn San Francisco ở bên bờ phía Tây. Nghe nói mọi mặt đều khác biệt rất lớn, nhưng Ôn Thiển lại thật sự không hiểu rõ.

Hai người có kỳ nghỉ trăng mật hai tuần, bởi vì sau hôn lễ Ôn Thiển sẽ đi học cho nên Cố Viêm dành hai tuần nghỉ trăng mật ở bên đây với cô. Ôn Thiển không có kinh nghiệm đi chơi một mình, lần này có Cố Viêm đi cùng cô nên chuyện ở Mỹ đều do Cố Viêm sắp xếp. Vì thế sau khi xuống máy bay, Ôn Thiển có chút mất phương hướng, không biết mình sẽ đi đâu, về nhà trọ thế nào rồi đến trường ra sao, như một người mất trí khiến Cố Viêm không yên lòng.

Cố Viêm bắt một chiếc xe đi đến trường học điểm danh trước, vì hôm sau là đã bắt đầu vào học. Điểm danh xong, hai người đi bộ mười phút là đến nhà trọ. Lúc đến nhà trọ, bọn họ thấy cửa mở, bên ngoài cửa chất đống đồ mới vận chuyển đến, có một chàng trai châu Á đang chuyển những hàng hoá đó vào nhà.

Cố Viêm và Ôn Thiển đi vào nhà trọ, trong phòng có một người đàn ông Trung Quốc, nhìn thấy hai người họ thì nhiệt tình chào hỏi: “Cố tổng, thiết kế Ôn, tân hôn hạnh phúc, hai người đến sớm thế ạ?”

Người đàn ông Trung Quốc này là một nhân viên bên bộ phận ở nước ngoài của công ty, tên là Quách Hải, được cử đến San Francisco để chuẩn bị việc khai trương cửa hàng mới. Cố Viêm không có người quen ở đây nên đành phải nhờ Quách Hải giúp đỡ xử lý chuyện ở đây.

Cố Viêm hỏi: “Đồ vật đều đã chuyển đến rồi sao?”

Quách Hải trả lời: “Theo danh sách Cố tổng đưa ra thì công ty chuyển phát nhanh đã chuyển đồ đến, bây giờ đã chuyển hết toàn bộ rồi.”

Cố Viêm gật đầu nói: “Vậy thì tốt, cậu đi giải quyết những việc khác trước đi, còn lại để bọn tôi lo liệu.”

Quách Hải: “Vâng.” Nói xong, Quách Hải mang người thanh niên châu Á kia rời khỏi nhà trọ.

Cố Viêm chống nạnh nhìn cách trang trí trong nhà, thấy không tồi rồi nhìn mấy thùng đồ mới chuyển đến trên đất, cũng phải mất nhiều thời gian để sắp xếp. Nhưng mà anh rất rảnh nên có thể từ từ thu dọn. Sau đó anh nói với Ôn Thiển: “Em đói không, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi, sau đó anh cùng em đi dạo một vòng.”

Ôn Thiển đáp: “Được nha!”

Cố Viêm đưa Ôn Thiển đi ăn ở một nhà hàng phương Tây gần đó, đây là lần đầu tiên Ôn Thiển bước vào một nhà hàng Tây ở nước ngoài. Lần trước đến New York công tác lịch trình khá dày đặc nên cô chưa thử qua cơm Tây chính thống.

Ôn Thiển nhìn Cố Viêm cắt miếng bít tết thành từng miếng cho cô thì đột nhiên mỉm cười.

“Làm sao vậy?” Cố Viêm ngừng cắt bít tết, liếc nhìn Ôn Thiển, sau đó nhìn xuống áo sơ mi trắng của mình, trên đó không có hề dính nước thịt thì hỏi: “Anh bẩn chỗ nào à?”

Ôn Thiển lắc đầu nói: “Nhớ lại chuyện trước kia, anh có nhớ lúc chúng ta cùng đi học mấy lớp nghi thức kinh doanh kia không?”

Cố Viêm còn nhớ những ngày đầu thành lập công ty, để nâng cao hình ảnh cá nhân, Cố Viêm và Ôn Thiển đã tham gia lớp học nghi thức kinh doanh, trong đó có nghi thức ăn uống phương Tây đặc biệt rườm rà. Nhưng mà bọn họ kinh doanh trong nước, làm gì có khách hàng nước ngoài. Hơn nữa, hầu hết các nhà hàng phương Tây trong nước đều tuân theo phong tục địa phương nên không có quá nhiều quy tắc như vậy.

“Em nhớ trong lớp học nghi thức lúc trước có nói đến việc cắt bít tết khi ăn cơm Tây. Ăn miếng nào thì cắt miếng đó, không được cắt thành từng miếng.” Ôn Thiển nhớ lại.

Cố Viêm xem thường nhìn cô nói: “Còn không phải là vì em yếu ớt nên anh mới cắt miếng thành từng miếng cho em sao.” Cố Viêm cầm dao nĩa cắt miếng cuối cùng rồi nói: “Ăn đồ Tây có rất nhiều nghi thức, nhưng mà anh thấy làm gì miễn cho cảm thấy dễ chịu là được, em thấy anh nói đúng không?”

Ôn Thiển gật đầu: “Đúng vậy, chồng em nói gì cũng đúng.”

Còn một ngày nữa mới khai giảng, Cố Viêm đưa Ôn Thiển đi làm quen mọi thứ xung quanh nhà trọ và trường học, cuối cùng cô gái mù đường này cũng có thể phân biệt được bốn phía và đường về nhà.

Sau khi chỉ cho Ôn Thiển biết đường về nhà, Cố Viêm xoa huyệt thái dương đau đớn của mình rồi nói: “Em đó, Đông Tây Nam Bắc vẫn không phân biệt được. Sao em lại sống đến hay thế?”

Ôn Thiển bĩu môi nói: “Từ mẫu giáo đến cấp Ba em đều học trường ở trong phạm vi mét. Lên đại học em thường xuyên ở trường, không chạy lung tung. Sau khi đi làm rồi, công ty là nhà em nên em làm gì có cơ hội nào sống ở nơi khác đâu?”

Đã thế, Ôn Thiển luôn bận rộn, chưa bao giờ nghỉ ngơi và hiếm khi đi đâu chơi. Cố Viêm bỗng thấy áy náy, nếu không phải anh khiến cô chậm trễ thì có khi cô đã sớm ra nước ngoài du học rồi, không cần phải đợi đến lúc trưởng thành mới bắt đầu đi học, đến tuổi này rồi cầm bản đồ vẫn không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Nếu như ban đầu anh dũng cảm một chút, nhất định sẽ cho Ôn Thiển tương lai thì có lẽ đã khác. Nhưng mà bây giờ cũng chưa phải trễ, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian sau này để tạo ra những kỷ niệm khác nhau.

Anh nói: “Trong thời gian tới, anh sẽ cố gắng dành thời gian để cùng em đi chơi và ngắm nhìn thế giới bên ngoài”.

Ôn Thiển giơ ra một ngón tay nói: “Một ngày Cố tổng trăm công nghìn việc, nhưng cũng không nên quên lời mình đã nói nha!”

Cố Viêm cũng giơ lên một ngón tay, móc ngoéo với ngón tay cô rồi nói: “Anh nói được thì làm được.”

Ôn Thiển hỏi: “Nhỡ không làm được thì sao?”

Cố Viêm trả lời: “Em muốn anh làm gì thì làm cái đó.”

Ôn Thiển cười gian: “Phạt anh ở nhà một mình chăm con, còn em đi du lịch.”

“Nói đến chuyện chăm con, em sinh thì anh mới chăm được chứ!” Nói xong, Cố Viêm vòng lấy Ôn Thiển, ôm cô vào phòng ngủ, nhấc chân đóng cửa lại.

Trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh…

Ngày đầu tiên đi học, giờ bắt đầu học là giờ phút, Ôn Thiển dậy rất sớm nhưng Cố Viêm còn dậy sớm hơn cô. Lúc cô tỉnh dậy, Cố Viêm đang đi tắm. Anh cởi trần bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trên tóc trên người còn vương vài giọt nước. Anh thường xuyên tập luyện nên thân hình rất cân đối, vừa gầy lại vừa săn chắc, cơ bụng rõ ràng, trông rất đẹp và ngon.

Anh lấy khăn lau mái tóc ướt đẫm, thấy Ôn Thiển tỉnh dậy trong chiếc chăn che đi cơ thể trần truồng. Cô vò đầu bứt tóc, nheo mắt buồn ngủ hỏi: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Xác thật bây giờ rất sớm, mới sáu giờ rưỡi, hai giờ nữa mới đến giờ học, mà từ đây đi bộ đến chỉ mất mười phút. Ngay cả khi Ôn Thiển làm bữa sáng, thì chỉ cần dậy sớm hơn một giờ là được.

Cố Viêm tiếp tục lấy khăn lau khô tóc rồi nói: “Em ngủ tiếp đi, anh làm bữa sáng cho em.”

Món ăn Cố Viêm nấu hơi khó tả, có mấy lấn anh tự tin làm nước mật ong nhưng Ôn Thiển không thích ăn mấy món anh nấu, đa phần sẽ không cho anh mặt mũi, không muốn thử mà ở trước mặt anh trực tiếp cầm điện thoại đặt thức ăn giao đến.

“Không cần đâu anh, hôm nay là ngày đầu tiên em đi học, không cần thiết phải làm… long trọng như vậy.” Ôn Thiển suy nghĩ một chút, dùng “từ ‘long trọng’ để hình dung.

Nơi này khác với trong nước, ứng dụng đặt hàng không khả dụng. Cô không quen đến cửa hàng gần đây ăn sáng, cũng chưa hỏi vấn đề trường học có cung cấp bữa sáng hay không.

Hôm nay muốn ăn sáng thì chỉ có thể tự nấu ở nhà.

Nhưng đây là ngày đầu tiên đi học nên cô không muốn bị tiêu chảy rồi bỏ buổi học đâu.

Cố Viêm biện hộ cho mình: “Anh chỉ làm một cái sandwich đơn giản thôi, sẽ không có gì kỳ lạ.”

Ôn Thiển nhớ tới món cháo bí đỏ mè đen anh nấu lúc trước, một đống đen cùng một đống màu vàng, gọi mỹ miều thì là cháo bổ dưỡng. Giờ nghĩ lại cô vẫn thấy buồn nôn, ai biết được cái bánh sandwich lần này có nguyên liệu gì bất bình thường không…

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, Cố Viêm nói: “Anh cam đoan chỉ là cái sandwich đơn giản cùng bánh mì, trứng, thịt xông khói, còn lại không có gì khác.”

“Anh hứa chứ?”

“Anh hứa!”

“Nếu anh làm thêm cái gì kỳ lạ thì sau này anh không được phép vào bếp nữa!”

“Được.”

Cố Viêm bỗng cảm thấy lạnh người, anh định làm một chiếc bánh sandwich đơn giản và nấu một món cháo tốt cho sức khỏe theo công thức thời xưa. Nhưng Ôn Thiển lại không cho phép anh nấu ra những thứ kỳ quái nên đành phải dừng việc này lại. Công thức cổ xưa kia là do mẹ của Từ Hạo Kiệt chỉ cho, anh cũng chưa tự tay thử nó, xem nó có vị thế nào. Nếu không đợi Ôn Thiển đi học, anh sẽ ở đây nghiên cứu thử xem. Nếu ngon thì để cho Ôn Thiển ăn trưa.

Sau khi nghe Cố Viêm cam đoan rồi, Ôn Thiển mới yên tâm ngủ tiếp.

Ôn Thiển thức dậy chuẩn bị đi học, Cố Viêm thực sự chỉ làm bánh mì sandwich đơn giản và salad trái cây tươi cho cô mà thôi.

Ôn Thiển nghĩ vậy là ổn rồi, cô nói: “Việc nấu ăn, anh nên học từ từ. Đừng cố muốn một bước lên trời, làm món chính gì gì đó.”

Cố Viêm: “…”

Trường đại học nơi cô học rất lớn, Cố Viêm đưa Ôn Thiển đến lớp, anh đưa cô đến cửa phòng học. Giống như khi còn bé mẹ cô đưa cô đến lớp tự chọn, cũng là đưa cô đến cửa phòng học.

Ôn Thiển vẫy tay chào tạm biệt anh: “Được rồi, em vào lớp đây.”

Cố Viêm, giống như một phụ huynh luôn lo lắng căn dặn con mình: “Ừ, chú ý nghe giáo viên giảng bài

Ôn Thiển: “…”

Cũng may, người ra vào đều là người nước ngoài, nếu những người xung quanh đều là người Trung Quốc thì Ôn Thiển nhất định sẽ đoạn tuyệt với anh, chuyện này quá là mất mặt.

Ôn Thiển vào lớp, tuỳ ý tìm một chỗ trống ngồi xuống, nói chuyện phiếm với mọi người xung quanh bằng tiếng Anh. Dù sao đây là lần đầu tiên cô gặp phải cảnh tượng như vậy, các nhà thiết kế thời trang từ các quốc gia đã giao lưu kinh nghiệm thiết kế bằng tiếng Anh cho nhau. Mặc dù cô không thành thạo tiếng Anh, nhưng có rất nhiều người trình độ tiếng Anh cũng tương đương với cô, đôi khi họ không thể giải thích điều gì đó thì thể hiện bằng cử chỉ. Trong phòng học đều là tiếng cười, cho đến khi giáo viên đi vào thì mọi người mới bắt đầu yên lặng.

Ôn Thiển chăm chú nghe giáo viên bài giảng, hôm qua cô đã chuẩn bị bài, xem tài liệu qua hết một lần, những từ cô không hiểu đều được ký hiệu bằng tiếng Trung. Có lẽ khóa học tiếng Anh thuần túy hơi khó đối với cô, cô không hiểu một chút gì, như người mất trí. Lúc cô vô tình nhìn qua cửa sổ bên hành lang thì nhìn thấy Cố Viêm đang đứng ngoài hành lang nhìn cô học.

Người đàn ông này…

Ôn Thiển không thể hình dung được, bởi vì cô mới đến mấy ngày nay nên cô khá không quen thuộc với San Francisco, mơ màng biết bao nhiêu lần. Bây giờ bị Cố Viêm xem là yếu kém, anh đưa cô đến trước cửa lớp, trong giờ học vẫn đứng ngoài hành lang nhìn cô học. Cô nhớ lúc bé mẹ Ôn đưa cô đi học lớp tự chọn, bà cũng đứng bên ngoài hết một tiết. Lúc đi học bị nhìn chằm chằm như thế, không hề tự do chút nào.

Ôn Thiển vẫy tay với Cố Viêm, ra hiệu cho anh đi khỏi hành lang.

Cố Viêm lắc đầu.

Ôn Thiển giả bộ tức giận, xua tay ý bảo anh đi đi.

Đột nhiên giáo viên trên bục giảng dừng giảng bài, bất ngờ đặt câu hỏi: “Theo các em thế nào mới được gọi là thời thượng?”

“Cô gái mặc áo thun xanh, đứng dậy trả lời.”

Ôn Thiển đang đối phó với Cố Viêm nên không để ý đến lời giáo viên nói, một học sinh châu Á bên cạnh dùng tiếng Anh bập bẹ nói: “Ôn, giáo viên hỏi bạn kìa!”

“Hả?” Lần này cô lại mất mặt, cô cũng không biết giáo viên hỏi vấn đề gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio