Đợt ân ái qua đi, Hà Y Mễ nằm sấp trên bàn bếp, cơ thể cô sau một màn kích tình kịch liệt liền trở nên phiếm hồng, đôi mắt kia mơ màng tựa hồ không nhìn rõ, sức lực như bị rút cạn.
Âu Dương Nguỵ hiện tại giống như trút bỏ được cỗ nặng nhọc trong cơ thể, không khỏi thoái mái, cúi người ôm lấy cơ thể cô mà bế lên, âu yếm hôn nhẹ lên mái tóc cùng lời nói đầy sự yêu thương.
" Cục cưng, đi, để anh tắm cho em. "
Hà Y Mễ không quan tâm đến xung quanh cho lắm, cơ thể cô bị hắn ép đến sức lực cạn kiệt nói càng không muốn nói, tuỳ ý để hắn muốn làm gì thì làm.
Đặt cô xuống bồn, đưa tay vặn nhẹ khoá vòi. Hà Y Mễ bây giờ mới cảm nhận được dòng nước ấm chạy dọc cơ thể mình, cơ thể liền thoải mái hẳn ra mà tựa đầu lên thành bồn.
" Mệt lắm sao? "
" Lại còn do ai gây ra nữa? " giọng điệu có chút giận dỗi.
" Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Tối nay cùng anh dự tiệc, được không? "
" Em không đồng ý thì được với anh chắc? "
" Tốt, coi như hiểu ý anh đó. "
" Anh đi ra ngoài đi, em tự tắm được mà. " Hà Y Mễ không kiêng dè mà đẩy hắn ra, trước khi tống ra khỏi cửa phòng, Âu Dương Nguỵ không quên để lại câu nói đầy ý trêu chọc: " Có chỗ nào trên cơ thể em mà anh chưa từng nhìn qua, ngại ngùng cái gì? " Nghe đến đây, gương mặt cô càng đỏ rực lên, nhất quyết không nương tay nữa mà đẩy mạnh hắn ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa lại, thiếu điều chưa quát thẳng hắn thôi.
Ra khỏi phòng tắm, nhìn trên giường đã thấy sẵn một bộ y phục hắn chọn cho cô, là kiểu váy sườn xám xanh đen dài đến đầu gối, tà váy xẻ không quá sâu, điểm lên thân váy là một dãy ngọc trai nhỏ xếp sát nhau như dãy thiên hà. Mặc nó lên người, làn da trắng như tuyết càng nổi bật trên nền xanh đen của váy và cả dãy hạt ngọc châu lấp lánh ánh đèn phòng, thiết nghĩ dãy hạt này mà gặp trăng đêm phản chiếu sẽ sáng đến nhường nào nữa.
Hà Y Mễ tự tay búi mớ tóc dài của cô lên đỉnh đầu, khẽ đánh tơi phần đỉnh một chút, rồi đem dây ngọc trai ở trên bàn, quấn quanh phần tóc đã búi, cùng một cây trâm hoa đính hạt cườm lấp lánh, vài sợi tóc xoăn nhẹ vô tình rũ xuống gương mặt kiều diễm của Hà Y Mễ, đã đẹp lại thêm thập phần đẹp.
So với vẻ đơn thuần thường ngày, Hà Y Mễ hôm nay cố tình cho mình một chút phong cách cổ điển cùng cầu kì, như thế với xứng đôi với Âu Dương Nguỵ.
Chậm rãi bước xuống sảnh dưới, đã thấy bóng dáng cao lớn của hắn ngồi chéo chân trên ghế sofa, mái tóc đen được cẩn thận vuốt gel gọn gàng, gương mặt hắn thường ngày đã khí thế kinh người, tối nay trông hắn lại càng hoàn mỹ hơn, cả đôi mắt xanh lục kia càng nhìn càng đẹp lạ thường. Cài cúc tay áo xong, Âu Dương Nguỵ vô tình ngước lên cầu thang chợt bóng dáng của cô đập vào mắt, trên tay cô cầm một cây quạt vải, nhìn sơ thôi cũng biết chất liệu không phải hạng soàn.
Hà Y Mễ chầm chậm bước xuống.
Âu Dương Nguỵ cũng phải ngẩn người một lúc mới định tâm lại, con mèo nhỏ này, hôm nay lại biết cách ăn mặc mê hoặc lòng người.
" Phu nhân của tôi, đã khởi hành được chưa? "
Hắn vờ cúi người xuống một chút, đưa tay ra trước mặt cô, hàm ý muốn dắt cô đi, trông hắn giống như một hoàng tử đang ngỏ ý muốn mời nàng công chúa vậy. Hà Y Mễ không nhịn được cười, cũng cao hứng phối hợp với hắn, tay nhỏ đặt lên bàn tay hắn, tuỳ ý để hắn dắt đi.
Qua một lúc chạy xe, chiếc Maybach cuối cùng cũng dừng lại trước một buổi tiệc ven biển, trăng hôm nay sáng lạ thường, óng ánh trên mặt biển càng thêm xinh đẹp. Vừa dìu tay cô xuống xe, đã thấy hai vị trung niên chạy tới, vô cùng cung kính.
" Âu Dương tiên sinh, Âu Dương phu nhân, quả là niềm vinh hạnh, xin mời hai vị. "
Hà Y Mễ từ lúc xuống xe đến giờ trên tay vẫn cầm cây quạt vải màu trắng che hờ đi khuôn mặt của mình, chỉ để lộ đôi mắt đẹp như trăng đêm, so với khung cảnh bây giờ, đôi mắt cô giống như là trời đêm thu nhỏ.
Không cần phải để quạt xuống, nhìn cũng đã biết Âu Dương phu nhân đẹp đến độ nào.
Biết sự hiện diện của hắn, vị chủ trì buổi tiệc đích thân đi tới, hai tay xoa vào nhau, gương mặt nét cười lộ rõ.
" Âu Dương tiên sinh cùng phu nhân, quả thật rất cảm ơn vì giành thời gian đến đây dự tiệc mừng thọ của cha tôi. "
Bây giờ Hà Y Mễ mới đem quạt để xuống, gương mặt nàng trong mắt người đời phải nói là tiên nữ giáng trần. Vị chủ trì kia không kìm lời được liền xuýt soa một tiếng.
" Âu Dương phu nhân thật là xinh đẹp tuyệt trần, tiên sinh, ngài quả thật có phúc. "
" Cảm ơn Lãm Tổng. " Âu Dương Nguỵ cũng chỉ cong môi lấy lệ một lần, khí thế của hắn thật sự áp bức cả buổi tiệc này.
Đợi hắn rời đi, trên gương mặt họ Lãm kia mới lộ ra một tia đầy quỷ di.
Từ xa, một vị tiên sinh giữa đám đông, ánh mắt hướng đến Hà Y Mễ, vừa giống như gặp được người muốn gặp: " Là cô ấy. "
Không ngần ngại bước đến.
" Vị tiểu thư này, liệu còn nhớ đến tôi không? "
Hà Y Mễ nghe thấy mới dời mắt về phía hắn, một bóng dáng liền hiện ra trong tâm trí cô.
" A, là anh à. Sáng hôm qua thật xin lỗi. "
" Lời xin lỗi phải là tôi mới đúng chứ, nhưng mà, gặp được người đẹp là phúc phần của tôi. "
Tiêu Phong Hàn nhẹ nắm lấy tay của cô, hôn lên mu bàn tay một cái. Ngay lập tức hắn cảm nhận được sát khí của người bên cạnh.
" Tiêu Tổng, cảm ơn vì đã tặng cho vợ tôi vài vết trầy xước. "
Hà tất hắn biết trong ý nói của Âu Dương Nguỵ bảy phần là châm chọc. Mặc dù gia thế của hắn so với Âu Dương gia cũng được coi là tương đương, nhưng thực chất vẫn phải nhường Âu Dương Nguỵ một bước.
" Vậy thì mạo phạm rồi. "
Âu Dương Nguỵ hướng về phía hắn, ánh nhìn sắc như dao, lại lạnh lùng như băng đá, còn người kia, vẫn cứ điềm nhiên cười nhàn nhạt như thế.
Trông hai người giống như là hình dung của loài sói và loài rắn đối chiến với nhau.
Hà Y Mễ vội kéo tay Âu Dương Nguỵ rời đi trước khi xảy ra án mạng. Không quên để lại cho Tiêu Phong Hàn một nụ cười tạ lỗi. Tiêu Phong Hàn cũng không nói gì, chỉ có trong lòng hắn hụt hẫng đôi chút, hắn lại đến chậm một bước.
Nhưng ở đâu đó trong đám đông, vẫn tồn tại một ánh mắt đầy nguy hiểm vẫn trực chờ theo dõi Hà Y Mễ, đợi cô đi đến gần, bóng đen đó vụt lao ra, hất lên người cô ly rượu vang đỏ, rồi lẫn trong đám đông trốn đi.
Hà Y Mễ cũng lấy làm bất ngờ, trên đời này lại có người bất lịch sự đến vậy. Hà Y Mễ đành phải vào nhà vệ sinh một chuyến, nói lại với Âu Dương Nguỵ rồi một mình rời đi.
Vô tình như thế, Hà Y Mễ đã lọt vào bẫy của đám người kia.
Vòi nước ấm xả ra, tay cô hứng lấy một ít nước rồi chà nhẹ lên vết rượu đỏ trên áo. Bất chợt một tấm khăn trắng bịt mũi cô lại, trông phút chốc, các giác quan của Hà Y Mễ như ù đi, tầm nhìn dần dần mờ căm, chỉ vội " ưm " lên một tiếng rồi ngất lịm.
" Đã tóm được mục tiêu. "
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên.
" Giao cho Trạch Thừa Phong, bảo hắn, thủ tiêu cô ta đi. "
" Vâng thưa bà. "
Trông phút chốc, hai tên kia đem Hà Y Mễ rời khỏi buổi tiệc, ném cô lên xe rồi chạy mất.
Truyện convert hay : Một Thai Hai Bảo, Lão Bà Đại Nhân Đừng Nghĩ Trốn