Nghe câu nói ấy xong bản thân tôi cũng không quá bất ngờ vì tôi thật sự đã có chút dự đoán về điều này sẽ diễn ra nên lúc này gương mặt tôi vẫn không hề thay đổi. Nhìn chú ấy và mẹ tôi quả thật cả hai người đã độ tuổi 40 nhưng ở họ vẫn mang nét đẹp của năm tháng đôi mươi với khao khát hạnh phúc của mối tình đầu dang dỡ. Và có lẽ, tôi chẳng có lí do gì để từ chối cả.
- Thật ra chú có biết rằng mẹ con đã hằng mong câu nói ấy của chú rất lâu rồi không? Con biết chuyện tình cảm là điều gì đó rất khó để giải bày nhưng cháu hiểu được tình yêu mà hai người dành cho nhau lớn đến nhường nào. Ở hai mươi năm trước cả hai người không thuộc về nhau có lẽ là không duyên không nợ nhưng lần gặp lại này qua bao sóng gió cháu nghĩ cháu chẳng thể chia rẽ được sợi dây hồng mà ông tơ bà nguyệt đã gắn kết với hai người.
Những lời nói phát ra từ tận đáy lòng của tôi đã khiến chú Tuấn Anh bất ngờ và mẹ tôi đã rơi lệ. Tôi biết mẹ đã chịu khổ quá nhiều, đã hi sinh quá nhiều. Người phụ nữ ấy đánh mất mối tình trẻ vì hai từ “không xứng” với định kiến của xã hội, rồi lại vùi mình trong cuộc hôn nhân đầy đau thương, mệt nhọc. Hiện tại, là giây phút mẹ tôi Bảo Nghi xứng đáng có được hạnh phúc thật sự cho cuộc đời mình.
Tiệc kết hôn của mẹ tôi và chú ấy diễn ra đơn giản nhưng ấm áp vô cùng. Chỉ có tôi và hai người họ cùng nhau ăn và trò chuyện. Nhưng nhiêu đấy với mẹ tôi đã quá đủ rồi.
* Nhi. Ăn nhiều vào đi con.
Vừa nói mẹ tôi vừa gặp thức ăn vào bát tôi.
* Đúng rồi. Con phải ăn nhiều vào, ốm thế mẹ con lo lắng lắm. Với lại sống một mình bà ấy thấy con ốm lại còn lo hơn nữa.
Chú Tuấn Anh nhắc nhở và dặn dò tôi thêm.
* Được rồi ạ. Con tự lo được mà. Hai người giữ sức khỏe với đừng lo cho con nhiều. Con lớn lắm rồi. Với lại ngày nào con cũng qua ăn cơm với mọi người mà.
Tôi vui vẻ trấn an họ bằng lời nịnh nọt.
Kết thúc bữa ăn, chú ấy muốn đưa tôi về nhưng tôi từ chối:
* Không cần đâu ạ! Chút nữa cháu còn phải ghé qua nhà bạn chút nữa nên cháu bắt xe về với lại cũng gần nên chú đừng lo. Mà chú Tuấn Anh! Chú nhớ chăm sóc mẹ cháu thật tốt nha chú. Cháu tin chú sẽ làm được mà phải không ạ?
Nụ cười và lời nói của đứa trẻ như tôi đã khiến người đàn ông đứng hình hồi lâu rồi mỉm cười và lấy tay xoa tóc tôi:
* Chú hứa! Hãy tin chú nhé.
Ba năm sau
* Nhi! An Nhi! Đợi tớ với.
Đang đi vào lớp học nghe tiếng đằng sau kêu mình Nhi quay lại thì mới biết đó là Hà Trang. Đứng đợi hồi lâu thì cô bạn đó cũng đi lại:
* Cậu kêu tôi làm gì vậy? Nay không đi với Vũ à?
* Nay Vũ đi học trễ nên không đi cùng. Kêu để đi chung chứ làm gì nữa. Ngày nào mặt cậu cũng nghiêm nhìn đáng sợ quá.
Vừa nói Trang vừa chọc tôi.
* À phải rồi. Nghe bảo nay lớp mình có thầy giáo mới đó. Hình như đẹp lắm đó.
* Ừ!
* Này, con nhỏ này. Cậu lúc nào cũng thờ ơ vậy cả. Nói chuyện với cậu tớ tức chết.
Thật là, cậu ấy là người kêu tôi đợi vậy mà lại bỏ tôi đi trước.Thật nực cười.
……
* Chào các em. Tôi là giáo viên thực tập mới của trường – Ngô Hoàng Quân.
Giọng nói trầm ấm vang lên cả lớp tôi như bị hút hồn và bất ngờ trước nhan sắc của thầy mới này.
* Đẹp trai quá. Tớ sỉu mất.
* Trời ơi. Cái giọng ấm áp quá đi.
* Kiểu này chắc không cúp học nữa rồi.
.....
Rất nhiều lời bàn tán về thầy dạy Toán mới này. Khiến tôi cũng ngẩn đầu lên nhìn thử. Và tôi dường như đứng hình mất 5s khi thấy ngoại hình này.
* Đẹp mà phải không Nhi Nhi?
Lời nói từ Hà Trang chưa bao giờ là tốt đẹp cả. Cậu ấy đang cố ý chọc tôi ấy.
* Ừ! Cũng được.
* Cũng được?? Cái con nhỏ chết tiệt…
* Trật tự. Tuy tôi không phải người dạy các em hết năm học nhưng mong với những tháng sắp tới các em có thể hợp tác một cách tốt đẹp và tôi chỉ muốn nhấn mạnh “KÌ THI HỌC KÌ HAI CÁC EM PHẢI ĐẠT ĐIỂM TRÊN KHÁ HẾT CHO TÔI.”
Nghe câu đó xong những nụ cười vô tri và những mơ mong hảo huyễn về thầy đã vụt tắt hoàn toàn. Cả lớp chúng tôi cảm thấy được tương lai sắp tới sẽ thật khó vượt qua.
* Qủa thật, đừng bao giờ nhìn vẻ mặt ấy để rồi bị lừa. Đẹp thật nhưng thầy thật tệ.
Hà Trang ủ rủ nói. Tôi bên cạnh chỉ biết thở dài.