Phí Nhã Ninh đồng ý hợp tác với tôi, trước khi rời đi, cô ấy hỏi tôi tại sao tôi lại chọn cô ấy làm đối tác.
Tôi mỉm cười, nói rằng một người sinh ra không phải là phụ nữ, mà cô ấy trở thành phụ nữ.
Trích dẫn này đến từ cuốn "The Second Sx - Giới tính thứ hai" của Simone de Beauvoir.
Đồng thời, tôi lấy ra mấy tấm ảnh trang sức đưa cho cô ấy, tôi giúp cô, đổi lại cô cũng giúp tôi.
Tôi đã tìm kiếm tung tích của những viên ngọc này, dù sao thì mối quan hệ của nhà họ Phí trong giới trang sức cũng lớn mạnh hơn tôi rất nhiều.
Tôi đã thu thập những viên ngọc này trong một thời gian dài, nhưng không tìm thấy chúng trong đống đổ nát của trận hỏa hoạn năm đó.
Giờ đây, hướng dư luận trên mạngđã thay đổi mạnh mẽ, chủ đề về sự độc lập của phụ nữ đang dần trỗi dậy.
Những lời trước Nguyễn Nguyễn đã không còn được tung hô như trước, ngược lại còn bị cư dân mạng ném đá.
"Khó trách người ta coi thường cô, đúng là đồ đã vô dụng còn lười biếng!"
"Tôi chê, mỗi ngày bắt đàn ông vất vả mua quà cho mình, lại còn vênh mặt khoe khoang, quả thật vô liêm sỉ!"
"Miễn là cô chăm chỉ làm việc để xây dựng mái ấm, giúp đỡ chồng mình, tôi vẫn có thể tôn trọng cô. Nhưng như thế này thì đúng thật là rác rưởi!"
Nguyễn Nguyễn ngày nào cũng đi mua sắm, những bức ảnh cả người đều mặc đồ hiệu xa xỉ mới nhất của cô ta cũng được tung lên mạng.
Ôn Dương thì ở bên ngoài, trời nắng như thiêu như đốt.
Một video cậu ta ăn bát mì nhỏ giá vài tệ ở quầy hàng bên đường bị tung lên mạng.
Cư dân mạng càng bênh vực tôi dữ dội hơn, trả lại hết cho Nguyễn Nguyễn thái độ bắt nạt trên mạng trước đó.
Nguyễn Nguyễn suy sụp và bắt đầu gọi điện cho tôi mỗi ngày, cầu xin tôi hãy để cô ta yên.
Tôi chẳng nói gì ngoài việc cười "hehe".
Tôi là một người phụ nữ, nhưng cũng không phải gái nhà lành.
Một số cư dân mạng cũng bắt đầu xin lỗi tôi, nói rằng họ đã quá đáng với tôi vào thời điểm đó, hy vọng tôi tha thứ cho họ.
Tôi bỏ qua hết tất cả những điều này, vì tôi đang bận phát triển một dòng sản phẩm mới, tôi muốn tận dụng làn sóng lớn này để mang lại dòng chảy khổng lồ, thu hút nhiều phụ nữ hơn.
Rốt cục thì, việc thành lập một dòng sản phẩm mới sẽ xuất hiện thêm nhiều vị trị ứng tuyển cho phái nữ, giúp họ bước ra khỏi vùng giới hạn của mình, những khuôn khổ do gia đình họ vạch ra, tôi muốn họ đấu tranh mạnh mẽ, cho họ biết rằng việc nhà và con cái không chỉ là trách nhiệm của phụ nữ.
Tôi muốn họ biết rằng, việc tìm được một người đàn ông tốt, chiếm được trái tim của anh ta không phải là con đường duy nhất trong cuộc đời họ.
Tất nhiên, hàng loạt hành động này của tôi cũng vấp phải một số lời giễu cợt, cho rằng tôi đang mắc chứng "hoang tưởng bị ngược đãi".
Và những lời giễu cợt này thường đến từ đàn ông.
Tôi không quan tâm.
Trong thế giới tiểu thuyết này, tôi đang đi trên một con đường mạo hiểm, tôi đã vi phạm sắp xếp ban đầu của nó, tôi đã khiến cho lời thoại, thậm chí là hào quang của nhân vật chính thành ra một mớ hỗn độn.
Nhưng cốt truyện chính thì vẫn xảy ra.
Nguyễn Nguyễn có thai.
Tôi nghĩ về kết cục của mình trong cuốn tiểu thuyết này.
Tôi sẽ bị đứa con trai thiên tài ba tuổi của cô ta hack hệ thống của công ty, giá cổ phiếu giảm mạnh, và cuối cùng tay trắng mà chết.
Nguyễn Nguyễn gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng sau khi bị bắt nạt trên mạng, cô ta đã bị sang chấn tinh thần.
"Chị, em có thai rồi, đứa bé là con của anh Dương. Bây giờ, chị nên trả lại tài sản mình đã chiếm đoạt của anh ấy. Tốt nhất là chị nên dọn ra khỏi nhà, nếu không nhỡ em không vui, đến lúc đó có thể sẽ không sinh được em bé!”
Khi Ôn Dương đưa Nguyễn Nguyễn về nhà, Phí Nhã Ninh đang uống trà với tôi.
Gần đây mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi với cô ấy.
Việc hợp tác với tôi lúc đầu bị cha cô ấy phản đối kịch liệt, nói rằng hai người phụ nữ thì có thể tạo ra danh tiếng gì?
Cho đến khi Phí Nhã Ninh ném một bản báo cáo tài chính đầy khả quan lên bàn ông ta.
Cha cô ấy chỉ biết ngậm miệng, thậm chí đề nghị hủy hôn ước của cô ấy cũng được chấp nhận.
Rốt cục, một đứa con gái có ích không phải tốt hơn một đứa con rể chưa chắc đã làm mình hài lòng hay sao?
Sau khi trả lời cuộc gọi của bảo mẫu, tôi ném điện thoại lên bàn với khuôn mặt tức giận.
"Làm sao vậy, ai chọc giận cô?" Phí Nhã Ninh cười nhấp một ngụm trà.
"Nguyễn Nguyễn mang thai rồi"
"Phùuu!"
Tôi bình tĩnh lau nước trà trên mặt, Phí Nhã Ninh vội vàng lấy khăn giấy giúp tôi lau mặt.
"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi."
Tôi lườm cô ấy một cái, suy nghĩ một hồi hay là đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Phí Nhã Ninh hét lên sau lưng tôi: "À này, đã có tin tức những viên ngọc cô nhờ tôi điều tra rồi, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho cô!"
Tôi vẫy tay ra hiệu mình đã biết.
Vừa đến cửa nhà, tôi đã nghe thấy một tràng cười nói vui vẻ.
Tôi nghe tiếng Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nói: "Đứa trẻ này rất hay làm khó con, gần đây lại khiến con nôn nghén không ngừng, vì thế con rất muốn ăn món canh do chị nấu..."
Tôi cười khẩy và đẩy cửa bước vào.
"Canh tôi làm chỉ sợ cô uống không nổi!"
m thanh bên trong đột ngột dừng lại.
Người phản ứng đầu tiên là mẹ tôi: “Thư Thư, con, con đã về rồi.”
Tôi không nhìn bà ấy, sải bước đến gần Nguyễn Nguyễn, nhìn chằm chằm vào bụng cô ta không nói một lời.
Nguyễn Nguyễn có lẽ bị vẻ mặt của tôi hù dọa, ôm bụng dựa vào sofa.
"Chị, sao chị lại nhìn em như vậy, em sợ quá."
Tôi hừ nhẹ một tiếng: "Bà bầu còn cần tôi rửa chân, bóp chân cho cô sao? "
"Tôi nghĩ là mình đã nói rõ ràng, cô không được bước chân vào cửa nhà họ Ôn!"
Nói xong tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ của Nguyễn Nguyễn.
Tốt lắm, tôi không tìm bà, bà lại nhảy nhót trước mặt tôi.
“Là tôi đưa họ về đây, có gì thì cứ tìm tôi mà nói chuyện!” Ôn Dương tức giận mắng tôi.
Tôi tát em tôi một cái thật mạnh bằng tay trái, sau đó lại tát nó một cái nữa.
Im lặng bao trùm toàn bộ không gian.
Nguyễn Nguyễn đột nhiên hét lên: "Chị, chị làm gì vậy, sao chị lại tùy tiện đánh người!"
"Anh Dương, anh có đau không?"
"Cút đi, đừng tưởng rằng cô đang có thai mà tôi không dám làm gì cô!"
Tôi chửi Nguyễn Nguyễn không thương tiếc, Nguyễn Nguyễn rụt cổ lầm bầm, không dám trả lời.
Đối mặt với Ôn Dương đang tức giận, lần đầu tiên tôi tức đỏ mặt nói: “Em thực sự cho rằng chị không biết vì sao bố mất đúng không?"
Ôn Dương vẻ mặt hoảng hốt, môi run run không nói nên lời.
"Đồ bất hiếu!"
Mẹ tôi đứng đó với vẻ mặt bối rối, không nói gì cho đến khi nghe tôi nhắc đến bố.
“Cô đang nói về cái gì vậy?” Nguyễn Nguyễn thì thầm.
Mẹ Nguyễn Nguyễn cả kinh, lập tức chạy tới: “Bà chủ, đừng nghe Ôn Thư nói bậy, lúc ấy nó không ở trong nước thì biết gì chứ!"
"Chưa kể Nguyễn Nguyễn nhà tôi còn cứu sống Dương!"
Bà ta quay sang tôi, hống hách mà nói: "Cô Ôn, tôi lớn hơn cô vài chục tuổi, cũng coi như là bề trên, cô không kính trọng trưởng bối thì thôi, sao còn vu oan cho chúng tôi chứ?”
"Cô nói mẹ con chúng tôi có liên quan đến cái chết của bố cô, cô có chứng cứ không?"
Nhìn vẻ kiêu căng vô liêm sỉ của bà ta, tôi chỉ muốn nhào lên xé nát bộ mặt đáng ghét đó.
Bằng chứng? Bằng chứng đã bị em trai tốt của tôi tiêu hủy từ bảy đời rồi.
Thấy tôi không nói nên lời, mẹ Nguyễn Nguyễn đắc thắng kéo cô ta trở lại ghế sô pha.
“Có người ghen tị con gái tôi được gả vào nhà giàu có, còn chiếm hết tài sản của em trai mình. Trời đất ơi, sao trên đời lại có loại người như thế chứ?"
Nguyễn Nguyễn che bụng, gật đầu đồng ý.
Trước khi tôi lên cơn, mẹ tôi đã nổi giận, tôi nhìn mẹ hét lên một tiếng rồi lao vào đánh đấm mẹ Nguyễn Nguyễn.
Bà vừa giật tóc vừa chửi:
"Tôi cho bà nói về con gái tôi này, cho bà nói về con gái của tôi này, nó vừa xinh đẹp lại biết kiếm tiền. Bà nghĩ mình là ai chứ!”
"Cào bà! Cào bà!"
Thành thật mà nói, tôi đã bị sốc.
Dường như tôi chưa từng thấy mẹ mình như thế này bao giờ.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn và lộn xộn, nhưng phản ứng đầu tiên của Ôn Dương là bước tới và kéo Nguyễn Nguyễn ra, vì nó sợ cô ta sẽ bị thương.
Nó thực sự đã theo đúng chủ trương của cuốn tiểu thuyết ngôn lù này, sủng ngốc ngọt ngào.
Vẻ mặt tôi tối sầm lại, hét lớn.
“Dừng đánh nhau đi!"
Ai có thể cho tôi biết tại sao cảnh diễn của tôi luôn bị cướp hết lần này đến lần khác được không!
Tôi quay lại và thấy Phí Nhã Ninh đang đứng ở cửa thở hổn hển, tay cầm một túi hồ sơ.
"Chứng cứ, chứng cứ đến đây!"
Tôi bước nhanh về phía trước, tay cầm chặt túi hồ sơ vì sợ bị cướp mất.
Phí Nhã Ninh bắt gặp ánh mắt của tôi, gật đầu với tôi.
Đó là hồ sơ cầm đồ đá quý mà người môi giới cầm đồ đã sử dụng chứng minh thư thật.
Người đó là mẹ của Nguyễn Nguyễn, còn toàn bộ số tiền thì đã chảy vào tài khoản của cha cô ta.
Cuối cùng tôi cũng biết lý do có vụ hỏa hoạn đó.
"Bà là người dọn dẹp phòng tôi, thường xuyên nhân cơ hội trộm đi trang sức, vì tôi sắp về nước, lo sợ mình bị phát hiện nên dùng lửa thiêu hủy toàn bộ chứng cứ!”
Khuôn mặt của Nguyễn Nguyễn và mẹ cô ta trở nên xám xịt.
Dấu vết của vụ hỏa hoạn đã bị Ôn Dương phá hủy, ngay cả khi tôi biết hung thủ là ai, tôi cũng không thể buộc tội bà ta đã ra tay phóng hỏa.
Tôi chỉ có thể bắt đầu từ những manh mối nhỏ nhất. Trong nhiều năm qua, tôi đã xem những bức ảnh chụp hiện trường không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng tôi cũng tìm ra chân tướng.
Tôi gọi cảnh sát, tố cáo mẹ của Nguyễn Nguyễn tội danh ăn cắp, khi cảnh sát tìm thấy bố cô ta, ông ta vừa mới đánh bạc và uống rượu xong.
Cảnh sát nói rằng hai người họ đã quay sang xâu xé, đổ tội cho nhau trong phòng thẩm vấn, từ đó nhiều sự thật cũng dần được hé lộ.
Người đã bắt cóc Ôn Dương chính là cha của Nguyễn Nguyễn, ông ta nợ tiền đánh bạc rất nhiều nên bí quá hóa liều.
Khi cần tiền, bọn vô lại sẽ nghĩ đến việc bắt cóc học sinh ở các trường quý tộc giàu có.
Ôn Dương chính là con chuột xui xẻo đó, nhưng nó đã tự mình chạy ra ngoài.
Tình cờ lại gặp phải mẹ con Nguyễn Nguyễn.
Những gì xảy ra tiếp theo giống như phát triển của cốt truyện, Ôn Dương và Nguyễn Nguyễn yêu nhau.
Nói tóm lại, cặp đôi này vẫn không chịu xa nhau.
Ôn Dương và Nguyễn Nguyễn lại bị đuổi ra ngoài, vẫn không một xu dính túi.
Nguyễn Nguyễn che bụng và hét vào mặt tôi: "Tôi đang mang thai con của nhà họ Ôn, sao cô dám làm thế với tôi!"
Tôi đập thẳng giữa mặt cô ta những bức ảnh cư dân mạng gửi cho tôi, tất cả đều là cảnh Nguyễn Nguyễn và Tống Mặc gặp riêng, ôm hôn nhau nồng nhiệt.
Hai người họ hôn nhau, quần áo cũng đã cởi xuống một nửa.
Lúc này em trai si tình của tôi đang giao đồ ăn trên phố!
"Đứa bé này có phải là của Ôn Dương hay không còn chưa biết."
Tôi không nói nhảm với cô ta nữa, cũng lười để ý sắc mặt tái nhợt của Ôn Dương, quay người đi vào nhà.
Nghe nói hai người ngày nào cũng cãi nhau ở nhà, Nguyễn Nguyễn mắng Ôn Dương là đồ rác rưởi, tiền cũng không kiếm được.
Hai người hành hạ nhau mấy tháng, trời cho đến khi đứa trẻ ra đời, Ôn Dương lập tức đi xét nghiệm ADN, đứa trẻ thực sự không phải là con trai của nó!
Tống Mặc đến đón Nguyễn Nguyễn trên một chiếc ô tô sang trọng, cô ta nhẫn tâm bế đứa trẻ lên xe mà không thèm nhìn Ôn Dương lấy một cái.
Nhìn đi, đây chính là tình yêu.
Điều khiến tôi cảm thấy buồn cười là các trưởng lão nhà họ Tống cũng không cho Nguyễn Nguyễn vào cửa, nói thẳng rằng nhà họ Tống không thể chấp nhận loại con dâu này.
Cha Tống mắng cô ta là loại phụ nữ lẳng lơ đê tiện, khẳng định rằng nếu Tống Mặc nhất quyết cưới cô ta, ông sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh.
Tống Mặc cũng thật là một kẻ lạnh lùng, anh từ bỏ của cải và dứt khoát cắt đứt quan hệ với gia đình.
Nguyễn Nguyễn lại bắt đầu khoe những món đồ xa xỉ mà Tống Mặc mới tặng cô ta lên mạng.
Tôi và Phí Nhã Ninh ngồi thảo luận xem sẽ mất bao lâu để tiền của Tống Mặc bị cô ta tiêu sạch.
Kết quả là, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Ngày Tống Mặc bán nhà, anh ta còn chạy đến bên tôi: “Ôn Thư, anh bị mù rồi, em mới là người anh yêu nhất.”
“Anh biết em vẫn còn yêu anh mà, chúng ta cưới nhau nhé?"
Tôi: "Hehe, cút đi!"
Theo miêu tả của Phí Nhã Ninh, vẻ mặt của tôi lúc đó ghê tởm như nuốt phải một con ruồi chết.
Trong thời gian này, tôi và Phí Nhã Ninh đẩy mạnh hợp tác giữa hai công ty trong nhiều lĩnh vực kinh doanh hơn, cha cô ấy cuối cùng nhận ra tài năng kinh doanh của con gái, không bắt cô ấy phải kết hôn nữa. Thay vào đó là giao thêm cho cô ấy vài dự án mới của công ty.
Sau khi Nguyễn Nguyễn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ Tống Mặc, cô ném đứa trẻ cho anh ta rồi bỏ chạy.
Tôi chỉ nghe nói có vài người đàn ông phía sau cô ta, là một ông chủ đầu trọc với cái bụng to, hoặc một người đàn ông trung niên đã có gia đình.
Cô ta cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần họ chu cấp tiền cho mình.
Vào ngày tôi được vinh danh là Doanh nhân trẻ tiêu biểu, một số lãnh đạo trong ngành mà tôi biết đã kết giao và hợp tác với tôi.
Chúng tôi mời nhau dùng bữa, trò chuyện về thị trường mới, tham gia đầu tư,…
Không ngờ trái đất cũng thật tròn, Nguyễn Nguyễn lại là tình nhân của một ông chủ bụng bự.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, sự ghen tị thoáng xuất hiện trên mặt cô ta.
Tôi còn chưa kịp tỏ thái độ, cô ta đã bị người đàn ông bên cạnh tát một cái rất đau:
“Đây là cô Ôn, bao nhiêu người muốn gặp cũng không gặp được đấy.”
"Nào, cô Ôn, tôi mời cô một ly."
Ông chủ béo cúi đầu và rướn người cụng ly với tôi.
Tôi lấy tay bịt miệng cốc mà không cười, ý nghĩ từ chối đã rõ ràng.
"Xin lỗi, gần đây sức khỏe tôi không tốt, không uống được rượu."
Người đàn ông xoa mũi và tức giận bỏ đi, mắng Nguyễn Nguyễn không làm nên trò trống gì.
Bữa tiệc hôm đó kết thúc muộn, tôi đứng ở cửa sảnh khách sạn đợi tài xế lái xe qua, Nguyễn Nguyễn bước đến bên cạnh tôi.
Cô ta nghiến răng mắng tôi: “Mày kiêu ngạo cái gì chứ, ngồi nhậu với bao nhiêu đàn ông thì cũng chỉ đang bán thân thôi."
Lần này tôi không nhịn nữa nên vươn tay tát cô ta một cái.
Sau đó, tôi nói: "Anh Vương, cô tình nhân anh tìm lần này đúng là cá tính, miệng lưỡi cũng rất sắc bén."
Nói rồi tôi bước lên xe.
Khi tôi quay đầu nhìn lại, Nguyễn Nguyễn đang bị ông ta nắm tóc tát lấy tát để.
Kết cục sau này của Nguyễn Nguyễn cũng không mấy tốt đẹp, cô ta qua lại với quá nhiều đàn ông, mắc bệnh không sạch sẽ và rồi không còn ai muốn cô ta nữa.
Về phần Ôn Dương, sau khi biết Nguyễn Nguyễn lừa dối mình, ngày nào nó cũng quỳ trước cửa nhà, cầu xin tôi tha thứ.
Lúc đầu tôi mặc kệ nó, nhưng sau đó tôi chỉ bảo nó đi quỳ trước mộ bố tôi, đỡ chướng mắt tôi.
Sau khi nó quỳ đủ, tôi gói ghém và gửi nó đến chi nhánh công ty.
Tôi nói với nó: “Leo lên từng bước đi!"
Ôn Dương chấp nhận, chỉ cầu xin tôi đừng phớt lờ nó nữa.
Còn mẹ tôi thì vẫn thèm thuồng cái bánh triệu mà tôi đã vẽ cho mẹ.
Tôi mỉm cười và vui vẻ đưa tiền cho bà.
Tôi ném bà ấy đi giúp đỡ người nghèo ở miền núi,nói với bà rằng nếu một xu trong triệu không được tiêu tử tế, bà cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa.
Vì vậy, tôi bắt đầu nhận được cuộc gọi từ trợ lý của mẹ tôi hàng ngày.
“Cô Ôn, phu nhân khóc cả ngày, bà ấy muốn quay về”
"Ồ, cứ để bà ấy khóc, khóc xong thì làm việc."
"Cô Ôn, hôm nay phu nhân nhịn ăn, muốn cô đích thân đến đón."
"Nói với bà ấy là tôi đang bận."
“Cô Ôn, hôm nay phu nhân nói mấy đứa nhỏ trên núi rất dễ thương."
Tôi nhướng mày: "Ừm, nhớ dặn bà ấy ăn đúng giờ."
Sau đó, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch đầu tư thiên thần dưới tên của chính mình.
Nhìn những cô gái với khuôn mặt tự tin, tích cực quảng cáo sản phẩm, vui vẻ nói về kế hoạch kinh doanh của họ với tôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã rất thành công.
Tôi đã thay đổi hướng đi của toàn bộ câu chuyện, thậm chí còn đạt được ý nguyện của bản thân.
Sau bao nỗ lực chiến đấu, không còn kịch bản tiểu thuyết nào nữa, chỉ có tôi, tự mình viết nên câu chuyện của cuộc đời tôi.
Mong rằng tất cả mọi người, nhất là các cô gái trẻ, hãy tin tưởng bản thân và tự tạo nên hạnh phúc của mình.