Trong Dịch quán, Mặc Mạch Nhi vẻ mặt suy yếu nằm trên giường.
Hai mắt nhắm chặt, hơi thở mỏng manh lúc có lúc không.
Lão đại phu và ngự y từ Dao quốc thay phiên nhau bắt mạch.
Mạch đập tán loạn không theo bất cứ quy luật nào.
Được một lúc sau, cả hai đồng loạt lắc đầu.
“Lão phu vô dụng, mạch của Cửu công chúa rất kì lạ.
Chỉ biết là người bị trúng độc.
Ngoài ra không có thông tin gì thêm.”
Lão đại phu cũng khẽ gật đầu với Điềm Tư Tư.
Chứng tỏ những điều bên kia nói là chính xác.
“Đây chính là trà công chúa uống.
Vương gia Vương phi còn gì giải thích nữa không? Bây giờ muội muội ta trúng độc không rõ là loại gì, sống chết ra sao cũng không biết.
Các ngươi… các ngươi chính là khinh người quá đáng.”
“Mặc A Bảo hoàng tử cần gì phải vội vàng.
Nếu cả hai bên đều không tra ra được công chúa trúng độc gì thì để ta bắt mạch thử xem.”
Điềm Tư Tư nói khiến mọi người ngạc nhiên.
Triệu Bình nhíu mày suy tính.
Hắn biết rõ phu nhân mình nửa viên thuốc đó cũng không biết là gì chứ đừng nói bắt mạch.
Chẳng lẽ….?
“Ai biết Vương phi có dở trò gì hay không? Dù sao bây giờ người cũng chính là kẻ tình nghi lớn nhất.”
Mặc A Bảo hằm hè không cho Điềm Tư Tư lại gần.
Hắn nghe giọng điệu tự tin của nàng ta liền sợ nàng ta thật sự bắt mạch ra cái gì đó.
“Trước mắt các người thì ta có thể dở trò gì cơ chứ? Ngũ hoàng tử, bây giờ muội muội ngài bị trúng độc không rõ sống chết.
Chỉ có ta may ra có thể cứu sống.
Ngài không muốn thử, chẳng lẽ không muốn cứu sống Cửu công chúa?”
Mặc A Bảo đuối lý.
Dù sao độc dược này chỉ có ở Dao quốc, chính là bí mật trong Hoàng cung.
Hắn cũng không tin nàng ta có thể giải được.
Lão đại phu đặt một chiếc khăn tay vuông vức lên tay Mặc Mạch Nhi.
Điềm Tư Tư rất ra dáng mà đặt hai ngón tay lên đó.
Vẻ mặt nàng lúc thì nhíu mày khổ tâm, lúc thì giãn ra khiến Triệu Bình cố lắm mới nén được cười.
Vương phi nhà hắn không đi diễn kịch đúng là uổng phí quá mà.
Tầm một khắc hơn, Điềm Tư Tư mới mang vẻ mặt nghiêm trọng đối với Mặc A Bảo nói.
“Nếu ta đoán không lầm, cửu công chúa chính là bị hạ một loại độc lạ tên Thiên Huyết độc.
Loại độc này được chế từ nọc độc của hơn mười loại nhện độc ở rừng rậm Cách Vực.
Haizzz”
Mặc A Bảo á khẩu.
Thiên Huyết Độc cái gì ở đây.
Cơ bản là các triệu chứng của Mặc Mạch Nhi chỉ là giả vờ do dùng thuốc bí truyền thôi có được không.
Sao Điềm Tư Tư chẩn một hồi lại ra bệnh vậy.
Nhìn thấy sắc mặt hết xanh lại trắng của Mặc A Bảo, Điềm Tư Tư biết mình “chẩn đúng bệnh” rồi.
“Khụ, nhưng Ngũ hoàng tử đừng lo.
Ta biết cách giải lại độc tố này.
Sức khỏe của công chúa cứ để ta lo.
Chuyện công chúa bị ai hạ độc cứ để Vương gia chúng ta cho quý quốc một câu trả lời thoả đáng.”
“Ai biết… ai biết cô có nói dối không cơ chứ?”
“Tuyệt đối không nói dối.
Nếu hoàng tử không tin thì cho ta thời gian năm ngày.
Trong năm ngày ta sẽ khiến cho công chúa tỉnh dậy.
Đến lúc đó mọi chuyện có lẽ cũng rõ ràng rồi.”
“Ta….
Ta…”
“Chẳng lẽ người không muốn cứu công chúa.
Dao quốc binh lực hùng mạng, người sợ cái gì cơ chứ?”
Điềm Tư Tư càng ngày càng ép sát.
Mặc A Bảo không dám ngăn cản, cũng làm gì có gan nói ra bọn họ tự biên tự diễn cơ chứ.
Triệu Bình lúc này dứt khoát phán quyết luôn.
“Nếu Tư Tư đã biết cách giải độc thì chi bằng cứ để nàng ấy làm.
Ngũ hoàng tử yên tâm, mọi loại thuốc hay cách trị của Vương phi nhà ta sẽ được thực hiện dưới sự giám sát của ngự y hai nước.
Như vậy thì không cần sợ bóng sợ gió nữa rồi.”
Mặc A Bảo đâm lao đành phải theo lao, chỉ đành cắn răng nghe theo.
Hắn cũng dặn dò Ngự y của Dao quốc phải trăm lần cẩn thận.
Đối phó với Điềm Tư Tư thật sự không phải chuyện đùa.
————————————————————
Trong Bình Nhạc Vương Phủ, Triệu Bình lúc này đã không nén nổi tò mò, kéo tay Điềm Tư Tư hỏi nàng:
“Nàng nói ta nghe với.
Chuyện lúc nãy là sao?”
“Còn sao nữa.
Thiếp chả bắt mạch ra được cái gì khác.
Nãy giờ chỉ là nói bậy nói bạ thôi.”
Lão đại phu nghe như thế thì cảm thấy mệt trong người thật sự.
Ông còn tưởng Vương phi nhà mình là cao thủ ẩn danh chốn nào.
Ai ngờ người lại giở trò.
Xem ra hai vị hoàng tử công chúa kia lành ít dữ nhiều rồi.
“Lão đại phu, lần trước ông có nói với ta có vài loại thuốc kết hợp với nhau sẽ gây nóng trong người mà vị cực kì đắng đúng không?”
Lão đại phu vuốt chòm râu trắng dài, cuối cùng cũng hiểu được chủ ý xấu của Vương phi rồi.
Thời tiết dạo này vô cùng nóng nực, người bình thường còn chịu không nổi nữa huống chi là nằm một chỗ trên giường.
Tính cách của Mặc Mạch Nhi ngang bướng, được chiều chuộng từ nhỏ.
Nếu lão đoán không lầm chỉ vài thang thuốc là sẽ lộ mặt ngay.
“Ha ha ha.
Lão phu đã hiểu ý của Vương phi.
Ta lập tức đi kê đơn đây.”
“Phiền đại phu.”
Đợi người trong sảnh lui hết, Triệu Bình mới ôm eo Điềm Tư Tư cùng nàng ngồi xuống ghế.
“Phu nhân của ta đúng là cao thủ.
Có nàng rồi, ta còn sợ không đạt được thiên hạ hay sao?”
Điềm Tư Tư ngồi trên đùi Vương gia nhà nàng, hai tay nàng tròng qua cổ hắn.
“Ngài học đâu mấy lời đường mật đấy thế.
Nghe lọt tai lắm.
Với lại thiếp chẳng phải cao thủ gì đâu.
Chẳng qua, nữ nhân hiểu nữ nhân thôi.”
“Nàng không chỉ hiểu nữ nhân mà còn hiểu nam nhân nữa.
Đặc biệt là ta đây, nàng hiểu ta đến từng chân tơ kẽ tóc.”
Điềm Tư Tư nghe Triệu Bình nịnh nọt mà êm cả tai.
Nàng biết dạo này mệt mỏi, hắn chỉ có thể dùng cách này để làm nàng vui.
Haiz từ khi bọn người Dao quốc đó đến gây chuyện, đã không dành được nhiều thời gian cho Duệ Nhi rồi.
Không biết bảo bối có giận bọn họ không nữa.
“Vương phi, thuốc đã bốc xong rồi ạ.”
Tiểu Lệ từ ngoài cửa đi vào sảnh chỉ nghe tiếng rầm một phát.
Sau đó cô phát hiện Vương gia đang nằm ra đất còn Vương phi thì ngồi trên ghế.
Ngượng ngùng a..