Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, người của Bình Nhạc Vương gia không biết tự lúc nào đã bao phủ toàn bộ Dịch quán.
“Các ngươi làm gì? Ta chính là Hoàng tử Dao quốc.
Các ngươi dám không biết lễ nghĩa đến như vậy, không sợ chúng ta đem quân thảo phạt sao?”
Mặc A Bảo đang ngủ thì bị thị vệ xông vào lôi đến viện của muội muội mình.
Quần áo xộc xệch, hai mắt cũng nhập nhẹm, không hiểu chuyện gì cả.
Đến sân sau Mặc A Bảo thấy muội muội mình bị người của Điềm Tư Tư bao vây, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngũ Hoàng Tử vẫn bảo là công chúa trúng kịch độc hôn mê bất tỉnh sao? Nhưng theo ta thấy, công chúa sức khoẻ cường tráng mạnh mẽ, nào có dấu hiệu trúng độc nào đâu? Người thấy đúng không?”
Mặc A Bảo lúc này tức điên người, nhìn muội muội của mình run run khiếp sợ mà cảm thấy ghét bỏ vô cùng.
“Các người chính là dùng bùa ngải gì đó đúng không? Công chúa bị trúng độc là sự thật.
Đại phu các ngươi bắt mạch cũng thấy vậy.
Các người đừng hòng lừa dối cho qua chuyện.”
Triệu Bình nhìn tên này đang cố cãi cùn thì buồn cười vô cùng.
Hắn cũng không thèm giấu nụ cười mỉa mai làm Mặc A Bảo càng thêm nhục nhã.
“Chuyện đến nước này mà ngươi còn cố chống chế nữa.
Người có mắt nhìn đều hiểu được.
Mặc A Bảo, ai ở đây mới là kẻ nói dối?”
Mặc Mạch Nhi lúc này càng thêm sợ hãi.
Vì mình mà chuyện tốt của phụ hoàng đổ vỡ, ở đây cũng chết mà về Dao quốc cũng chết.
Đầu nàng ta tính toán một hồ, sau đó bỗng nhiên quỳ xuống chân Triệu Bình dập đầu liên tục.
“Bình Nhạc Vương gia, ta nói sự thật.
Người tha mạng cho ta được không? Về Dao quốc chắc chắn ta sẽ chết mất.”
Mặc A Bảo tức giận đến mức thổ huyết.
Ả muội muội ngu ngốc này của hắn thành sự thì ít mà bại sự có thừa, đã hoàn toàn lọt vào bẫy của Triệu Bình rồi.
“Mặc Mạch Nhi, ngươi câm miệng cho ta.
Dao quốc nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn, ngươi dám phản bội hay sao?”
Mặc Mạch Nhi không hiểu sao hôm nay tâm thần thật sự sợ hãi đủ điều, trong mơ nàng còn thấy phụ hoàng biết chuyện liền cho người phanh thây nàng.
Nàng chỉ còn một con đường mà thôi.
“Triệu Bình Vương gia, ta sẽ nói hết.
Chỉ cần ngài đảm bảo mạng sống cho ta, ta sẽ khai ra hết.”
Điềm Tư Tư cười cười khinh bỉ cô ta.
Đúng là Dao quốc đã dạy ra một cô công chúa cực phẩm a.
Thông minh thì thiếu mà ngu ngốc thì có thừa.
Chuyện đã đến nước này mà còn nghĩ họ sẽ cần một kẻ phản bội sao.
“Mặc A Bảo, chuyện đã rành rành.
Ta nghĩ ngươi cũng nên tính chuyện thiệt hơn.
Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện các người ám hại ta đồng thời trả Mặc Mạch Nhi về cho các ngươi xử trí.
Các ngươi chỉ cần đem thư điệp của ta về Dao quốc.
Từ nay trở về sau, Dao quốc mỗi năm giao tế cống phẩm coi như trả giá cho việc này.”
“Không được, Vương phi.
Ta nguyện làm nô lệ của các người.
Đừng trả ta về Dao quốc.”
Mặc Mạch Nhi khóc lóc thảm thiết.
Nghĩ đến thảm cảnh chờ mình tại Dao quốc, nàng liền rùng mình lên.
Mặc A Bảo cúi đầu tính toán thiệt hơn.
Chuyện ám hại này coi như đã định thành tội.
Triệu Bình hoàn toàn có lý do phát binh tấn công Dao quốc, các nước láng giềng cũng sẽ không dại gì vì Dao quốc lên tiếng.
Nước hắn tuy binh lực mạnh mẽ nhưng thiếu hụt lương thảo nặng nề.
Nếu trong một trận đánh dài hơi, nắm chắc phần thua.
Cuối cùng, hắn đành cắn răng, quỳ xuống dâng hai tay lên đâu.
“Mặc A Bảo xin nhận Thư của Vương gia.
Thần chắc chắn quay về bẩm báo rõ ràng với Phụ Vương.”
Triệu Bình như đã biết tự trước, lấy từ trong tay Tiêu Đắc một chiếc hộp gỗ sau đó trịnh trọng giao vào trong tay người đang quỳ dưới đất.
“Được rồi.
Chuyện đêm nay đến đây.
Còn vị công chúa này, bổn vương giao lại cho Dao quốc xử lý.”
Nói rồi hắn nắm tay Điềm Tư Tư quay về Vương phủ.
Đã lâu hắn đã chưa ân ái với vợ của hắn, hết bảo bối chen ngang lại đụng phải chuyện này.
Thật đáng ghét mà.
Mặc Mạch Nhi vẫn còn cố chấp không bỏ cuộc, nàng ta cố gắng kéo tà váy của Điềm Tư Tư lại cầu xin.
“Vương phi, xin người giữ ta lại.
Ta sẽ ngoan ngoãn phục tùng các người.
Đừng trả ta về Dao quốc.”
Mặc Mạch Nhi nước mắt chảy dài, hai tay chắp lại quả thực có bộ dáng của mỹ nhân đáng thương.
Chỉ là Điềm Tư Tư không rung động với điều đó.
“Đến người thân của ngươi ngươi còn phản bội trong phút chốc thì lấy gì khiến ta tin ngươi.
Quan trọng là, ngươi không có năng lực gì cả.”
Mặc Mạch Nhi sững sờ trong chốc lát, cô ta bỗng dưng khóc thét lên.
Tiếng khóc trong đêm tối thêm phần não nùng, ghê rợn.
Điềm Tư Tư nói đúng, cô ta quả thực chính là một công chúa vô dụng.
Từ nhỏ đến lớn sống nhớ nhung lụa cao quý của Hoàng tộc nhưng đến ngay cả việc đi liên hôn nâng cao địa vị quốc gia cũng không làm được, chút gian khổ cũng không chịu được.
Quả là vô dụng cực kì mà.
“Ha ha ha ha….
ta đúng là vô dụng quá.
Ha ha ha ha.”
Đợi Triệu Bình dẫn quân rút khỏi Dịch Quán hết rồi, Mặc A Bảo mới lại gần muội muội của mình.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như rắn độc, không ngần ngại cho cô một cái tát.
“Đợi về Dao quốc, ta sẽ bẩm tấu với phụ hoàng xử tội ngươi.
Mặc Mạch Nhi lúc đó thì ngươi đừng hòng được sống yên thân.”
————————————————————
Bên này, sau khi xử lý được mối nguy hại thì hai vợ chồng Bình Nhạc Vương Gia ung dung ru con ngủ.
Nguyên Duệ sau khi tỉnh dậy không thấy bố mẹ mình đâu thì khóc một trận thật to, khiến Tiểu Lệ khiếp vía.
“Con đấy nha.
Còn khó đối phó hơn bọn người Dao quốc kia nữa.”.
||||| Truyện đề cử: Bầu Trời Sao Của Thiên Kim Thật |||||
Điềm Tư Tư đầu đầy hắc tuyến nghe Triệu Bình chê trách con mình.
“Duệ Nhi đáng yêu như thế.
Ta cấm chàng so sánh con với đám người không sạch sẽ đó.”
Triệu Bình thấy phu nhân mình nổi giận cũng không dám giỡn nhây.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn Điềm Tư Tư xoả mái tóc dài bế con ru ngủ, nét mặt dịu dàng hiếm có.
“Cũng nhờ nàng nhanh trí tẩm thuốc tạo ảo giác vào chiếc khăn tay cho Mặc Mạch Nhi, nếu không cô ta cũng không sớm lộ như vậy.”
“Tinh thần cô ta vốn yếu đuối.
Đã sớm bị bức điên rồi, thiếp chỉ châm một mồi lửa vào đống rơm khô thôi.”
“Ta may mắn có nàng.”
Điềm Tư Tư thấy Triệu Bình âu yếm nhìn mình, trái tim cũng mềm mại hẳn ra.
Nàng che mắt con lại, hôn nhẹ lên đôi môi của Triệu Bình rồi nhanh chóng tách ra.
“Ta cũng may mắn có chàng.”
Nguyên Duệ chẳng biết vừa xảy ra chuyện gì, tự dưng mẫu thân bịt mắt con a.
Con không chịu đâu..