Sau một đêm nghỉ ngơi, Điềm Tư Tư đã lấy lại được chút sức lực.
Cô lục tung nhà bếp của hậu viện nhưng chỉ kiếm được cái bánh bao đã nguội lạnh.
Nếu là trước kia, đừng nói thức ăn lạnh tanh như thế, chỉ cần đồ ăn hơi nguội một chút thôi đầu bếp Điềm gia đã vội vã hâm nóng lại cho cô rồi, thế nhưng bây giờ cô làm gì còn nhiều lựa chọn, cô nhét vội vã chiếc bánh bao vào miệng, coi như là có chút an ủi cho chiếc bụng trống của mình.
Ăn xong, Điềm Tư Tư lấy chút nước giếng, chỉnh trang lại dung nhan rồi đi thẳng tới hậu viện của Thiệu Phi Phi.
Cô vẫn còn sống trong Điềm phủ ngày nữa, trong ngày này, cô cần phải tranh thủ chút lợi ích cho mình.
Đám người hầu thấy Đại tiểu thư bình thường nhu nhược yếu đuối chỉ biết nấp trong phòng, bây giờ lại hùng hùng hổ hổ đi đến hậu viện của Đại phu nhân, xem ra là có chuyện hay để xem rồi.
Bất quá, tính tình Đại phu nhân không tốt nên dù cho có tò mò, nha hoàn gia đinh trong phủ vẫn không dám hóng hớt, tránh bị lấy ra làm bao cát trút giận.
Đến trước cửa hậu viện, Điềm Tư Tư cười thầm trong bụng.
Quả là hậu viện của chính thê, đền đài xa hoa, ngay cả hoa cỏ trong khuôn viên cũng được chăm sóc cẩn thận, chẳng bù cho cái phòng củi cô đang ở bây giờ.
Phương ma ma vừa thấy cô đến thì liền ra hiệu cho gia nô ngăn cô lại:
- Đại tiểu thư quả hiếm khi đến thăm, cũng sắp trở thành Bình Nhạc Vương Phi rồi sao Đại tiểu thư không ở trong phòng nghỉ ngơi, ra ngoài như vậy dễ lỡ gặp phải gió độc lại xảy ra chuyện không may thế thì lão nô biết nói thế nào với lão gia, phu nhân.
- Không cần giả vờ giả vịt, bổn tiểu thư đến đây là để gặp phu nhân chứ không phải đôi co với hạng điêu nô dám vượt mặt chủ như ngươi.
Mau vào bẩm báo phu nhân, đừng có đứng đây làm xấu mặt Điềm phủ.
"Ngươi..." Phương ma ma tức giận, không thể tin được, nhìn chằm chằm vào vị tiểu thư mà bà vốn dĩ coi khinh: "Đại tiểu thư đừng ăn không nói có, lão nô khi nào dám cả gan vượt mặt chủ, người đừng bức ép lão nô phải nhận tội không có."
- Vượt hay không, tự ngươi khắc biết.
Ta đường đường là Đích trưởng nữ, qua hai ngày nữa sẽ trở thành Bình Nhạc Vương Phi thế mà lão điêu nô ngươi ở đây dám chỉ đông chỉ tây trước mặt ta, ta tự hỏi, ngươi định vứt mặt mũi chủ tử ngươi ở đâu a?
"Ngươi...ngươi dám..." Phương ma ma suýt nữa thì ho ra một búng máu, bà không ngờ kẻ bà từng xem thưởng nay lại khiến bà bị chặn họng như thế.
"Mới sáng sớm sao các ngươi dám ồn ào ở đây, còn ra thể thống gì nữa." Thiệu Phi Phi vừa xuất hiện, đám nha hoàn vội vã quỳ xuống hành lễ.
Điềm Tư Tư chưa kịp lên tiếng, Phương ma ma đã vội vã quỳ xuống chân bà ta, vừa khóc lóc vừa kể lể: "Phu nhân, người phải đòi công bằng lại cho nô tỳ.
Đại tiểu thư, cô ấy...!cô ấy...!vu không lão nô a."
" Tư Tư, ngày thường tính tình con đã không được lòng ai, ngay đến cả nha hoàn hồi môn của ta mà con cũng bắt nạt, sau này vào Vương phủ, phải chăng con sẽ khắc nghiệt hơn, không xem ai ra gì.
Đến lúc đó, Vương phủ sẽ xem gia giáo Điềm phủ chúng ta như thế nào.
Xem ra hôm nay ta cần phải đích thân ra tay dạy dỗ con, để con bớt thói ngông cuồng tự đại"
Thiệu Phi Phi vừa mở miệng là chụp mũ cô không có gia giáo, đúng là cả vú lấp miệng em.
Nghe bà ta goi tên mình, Điềm Tư Tư chỉ thấy buồn nôn.
Ánh mắt cô nghiêm nghị, cương quyết nhìn thẳng vào lão điêu nô đang ăn vạ, mở miệng liền chặn họng hai chủ tử:
- Mẫu thân, con biết người lo lắng cho con, nhưng mà việc ác hôm nay con phải làm.
Điêu nô này to gan ỷ vào mẫu thân ngày thường hiền từ, nhân hậu mà dám cậy quyền lên mặt dạy đời chủ nhân.
Ngày hôm nay bà ta dám ở đây hô to gọi nhỏ, chỉ mặt Vương phi tương lai, há chẳng phải nay mai bà ta sẽ cả gan động chạm vào hoàng thất.
Con thấy nếu để điêu nô này ngông cuồng thêm nữa, sau này bà ta sẽ vứt cả mặt mũi Điềm phủ chúng ta xuống bùn, lúc đó, nhân gia sẽ chê cười Điềm phủ chúng ta có chủ như không, để một lão điêu nô trèo lên đầu.
Điềm Tư Tư nói xong một tràng liền cảm thấy sảng khoái vô cùng, nhìn xem, mặt Thiệu Phi Phi như ăn phải mật heo hết xanh rồi lại tím, lời nói nghẹn ở cổ không ra được.
Không để đối thủ phản bác, Điềm Tư Tư thừa thắng xông lên: "Mẫu thân con thấy bây giờ nên trách phạt bà ta thật nặng để làm gương, để các nô tài nhìn đấy mà biết kẻ cậy quyền cậy thế làm điều sai quấy sẽ phải chịu hậu quả như thế nào, cũng là thể hiện uy nghiêm của mẫu thân.
Sau này con về Vương phủ cũng sẽ khiến chúng nô tin phục, không coi thường Điềm phủ chúng ta." Không đợi tất cả hết khiếp sợ, cô tung con át chủ bài: "Hơn nữa, muội muội vẫn còn là khuê nữ đến tuổi cập kê, nếu để người bên ngoài đồn đại nàng dung túng ác nô làm xấu hay là bị ác nô trèo lên đầu, sau này về nhà chồng sẽ trăm bề khó.
Mẫu thân, người thấy đúng không?"
Thiệu Phi Phi nghe đến đây con mắt trừng lớn hết cỡ, không dám tin mà nhìn Điềm Tư Tư.
Đúng vậy, nếu những lời đồn đại đó lan truyền ra bên ngoài, Điềm Tư Nhiên chắc chắn sẽ khó sống ở nhà chồng.
Huống chi, phu gia mà bà hướng cho con gái không phải là quan lại bình thường mà là vương công quý tộc.
Tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
Thiệu Phi Phi gượng cười, nắm lấy tay Điềm Tư Tư, dịu dàng nói: "Không có con nhắc nhở, ta cũng quên mất.
Dạo này mãi lo hôn sự cho con mà bỏ bê việc trong nhà." Nói rồi, bà siết mạnh vào tay cô, quay qua nói với tên gia đinh đứng bên cạnh bằng giọng lạnh lùng: "Người đâu, điêu nô này dám giọng dưới ác chủ, cậy quyền càn quấy, đánh hai mươi bạt tai."
Phương ma ma không thể tin được, vừa kéo tà váy của chủ tử mình vừa dập đầu cầu xin thảm thiết: "Nô tỳ biết tội, phu nhân tha mạng,......Tiểu thư tha mạng......!Á.....!Phu nhân tha mạng.....!Á....."
Tiếng va chạm chát chát vang lên rõ mồn một ở hậu viện.
Đám nô tài đứng run rẩy như cầy sấy.
Điềm Tư Tư cầm khăn tay điểm nhẹ khóe môi, thầm nghĩ đáng đời.
Đúng như cô nghĩ, Thiệu Phi Phi chỉ là một kẻ ích kỉ, sẵn sàng vứt bỏ kẻ thân cận nếu cản đường mình.
Nếu đã như vậy, càng dễ cho cô rồi.
Hai mươi cái tát chưa xong thì Phương ma ma đã ngất xỉu, lúc này, Thiệu Phi Phi mới lên tiếng: "Thôi, con theo mẫu thân vào trong uống chén trà, cứ để điêu nô này ở ngoài chịu hình, mẫu thân có điều muốn dặn dò con." Bà quay qua nha hoàn bên cạnh phân phó: " Đi pha một ấm trà long tĩnh ngon và chuẩn bị một ít điểm tâm rồi tất cả lui ra, ta muốn cùng tiểu thư tâm sự."
Ha, xem ra, vở kịch mẫu từ tử hiếu này không chỉ Điềm Tư Tư cô diễn chán rồi, đến lúc lột mặt nạ thôi..