Mỗi năm, triều đình sẽ phái sứ thần đến mỗi châu phủ để tuần tra cuộc sống của dân chúng địa phương.
Thông thường các địa phương giàu có trù phú sẽ được các quan lại giành nhau như mèo tranh mỡ còn các địa phương xa xôi hẻo lánh thì tránh như tránh tà.
Ở đâu cũng vậy cả thôi.
Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình mọi hôm đứng trong triều chỉ như một tấm bình phong trang trí, mọi người bàn luận gì tranh giành cái gì cũng không liên quan đến hắn.
Mà lời hắn nói cũng không ai quan tâm.
Lúc này trên triều đang đùn đẩy nhau việc đi tuần Cách Vực.
Cách Vực nhiều rừng rậm ẩm ướt, dân cư thưa thớt, quanh năm suốt tháng báo lên triều đình toàn là thiếu thuế hay cần trợ cấp.
Vị quan tuần tra năm ngoái đi Cách Vực xém chút nữa mất mạng, đi về cũng gầy gò, sau đó từ quan về quê.
Quả thực là một nơi không ai muốn dính líu tới.
Hoàng đế Triệu Hoành nhìn xuống một lượt, chỉ thấy quan viên nào cũng cúi đầu.
Lệ Ngự sử bước ra khỏi hàng bẩm tấu:
“Thưa hoàng thượng, nếu không có quan viên nào chịu đi tuần Cách Vực thì hãy để vi thần đi.
Dù sao vi thần cũng là ngự sử, nên chia sẻ nỗi lo cho Hoàng thượng.”
Triệu Hoành thở dài.
Ngự sử năm nay gần tuổi, nếu hắn để Ngự sử đi tuần chẳng phải là để thiên hạ chê trách hắn ta khắc nghiệt với thần tử hay sao.
Triệu Bình lúc này bước ra khỏi hàng.
“Thưa Hoàng thượng, thần đệ nguyện chia sẻ nỗi lo với người.
Xin phép người cho Thần đệ được đi tuần tra Cách Vực.”
Trên triều một mảnh bàn tàn xốn xao, Bình Nhạc Vương gia ngày thường chỉ thích ăn no rồi hưởng thụ mỹ nhân, nào có để ý đến công việc triều chính.
Thế mà hôm nay lại chủ động xin đi tuần tra.
Thật là chuyện lạ.
“Cửu đệ, mọi lần trước đệ đều không tham dự chuyện đi tuần này.
Sao hôm nay lại chủ động xin đi thế?”
Triệu Bình cười xấu hổ, cúi đầu đáp.
“Không giấu gì bệ hạ, thần đề muốn đến Cách Vực hoàn toàn là vì Vương phi nhà thần.
Nàng ấy nghe nói Cách Vực nhiều hoa thơm cỏ lạ nên muốn đến đó thăm thú.
Người cũng biết đấy, Tư Tư nàng ấy chỉ đam mê hoa hoa cỏ cỏ chứ không thích thứ gì khác đâu.”
Vì nữ sắc mà bất chấp tất cả đến một nơi hẻo lánh xa xôi khỉ ho cò gáy, quả thực là một lý do hợp lý để đi.
Vừa phù hợp với tính cách trăng hoa dật của Triệu Bình vừa khiến người ta không nghi ngờ.
“Hồ đồ.
Sao có thể vì chuyện nhi nữ thường tình mà quyết định đi tuần được Hoàng thượng không thể để Bình Nhạc Vương gia đi được.”
Triệu Bình khinh bỉ liếc nhìn Ngự sử.
“Này Lệ Ngự sử, ông già rồi nên lẩm cẩm đó à.
Cách Vực không ai đi tuần thì để ta.
Đừng nói là ông định đi nhé.
Ông chưa kịp đi đến đó thì đã mất mạng rồi.
Còn ở đó mà không với chả được.”
Thái độ của Triệu Bình làm Lệ Ngự sử tức chết đi được.
Hắn ta nói đúng nên ông không cách nào phản bác được, chỉ có thể trông chờ vào quyết định của Hoàng đế.
Hoàng đế Triệu Hoành nhìn xuống quan viên một lượt, lúc này mới thở dài ra chiếu chỉ:
“Được rồi, nếu không ai đi tuần Cách Vực vậy ta phong Bình Nhạc Vương gia làm Tuần tra đại nhân, chịu trách nhiệm đi tuần Cách Vực.
Bãi triều tại đây.”
“Bệ hạ, Bệ hạ,….”
“Lệ Ngự sử ông đừng cố chấp nữa.
Việc này đã định rồi.
Bổn Vương sẽ cố gắng làm tốt.
Vậy đi nha, ta đi trước đây.”
Triệu Bình vỗ vai Lệ ngự sử bộp bộp khiến lão mặt đỏ gay đỏ gắt.
Lụi bại, lụi bại a.
- --------------------
Triệu Bình về Bình Nhạc Vương Phủ thì nghe Vương phi đã chuẩn bị cho mình một món ngon.
Hắn vội ba chân bốn cẳng chạy vào Hạ Hoa viện thì đã thấy bàn cơm đã dọn ra rồi.
Giữa bàn đặt một thố thịt gà vàng ươm thích mắt vô cùng, y còn trông thấy vài miêng sả và ớt đan xen thịt gà.
Chỉ nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi.
“Vương phi, món này là?”
“Vương gia, món này gọi là gà kho sả ớt.
Vị mặn mặn cay cay, thần thiếp làm cay vừa phải thôi.
Ăn rất đưa com.”
Nhận lấy chén cơm trắng, gắp một miếng thịt gà đặt lên trên, chỉ cắn vào một miếng liền cảm nhận được vị mặn mà và cay nồng bùng nổ trong khoang miệng.
Rất ngon và cuốn hút.
Thịt gà tưởng chừng như chỉ có thể hầm canh đơn giản, ai ngờ Vương phi nhà hắn lại chế biến được món ngon như thế này.
Sau khi càng quét hết một thố thịt gà, Triệu Bình mới thở ra một hơi.
“Hôm nay sao nàng có nhã hứng vào bếp nấu món ngon mời ta thế?”
“Thần thiếp đã nói qua rồi mà, để cảm ơn ngài đã cho thiếp cơ hội đi tuần tra Cách Vực.”
“Ta vẫn còn chưa nói nàng kết quả mà.”
Điềm Tư Tư yên lặng rót cho hắn một chén trà bưởi, rồi mới đáp lời:
“Điều Vương gia muốn làm thì người chắc chắn sẽ làm được.
Thần thiếp tin người.”
Triệu Bình nghe đến đây thì cười ha hả.
Nàng ấy tin tưởng hắn còn hơn chính bản thân hắn.
Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình hắn xem ra phải cố gắng nhiều hơn rồi.
Cả hai im lặng ngồi trên hai cái ghế bập bênh thong thả trong vườn ngắm trăng.
Tiêu Đắc cảm thấy Vương gia nhà mình thay đổi lắm luôn rồi.
Trước kia ngài ấy khinh thường cái ghế dựa này của Vương phi lắm, thế mà bây giờ lại đặt làm một cái y chang để trong vườn cúc, cùng Vương phi làm một đôi thần tiên quyến lữ trên ghế bập bênh.
- ------------------------
“Tiểu Lệ Đại Tráng ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Tiểu Lệ đang dọn cơm ra bàn, Đại Tráng thì đang báo cáo sổ sách, cả hai nghe Vương phi gọi thì lâp tức dừng tay.
“Vâng thưa Vương phi, người có gì dặn dò?”
“Hai tháng nữa ta và Vương gia sẽ đến Cách Vực một chuyến.
Chuyến đi này ít cũng mất hai tháng, nhiều thì mất ba tháng, có nguy hiểm không thì ta không biết.
Các ngươi muốn ở lại đây hay đi theo ta.”
Tiểu Lệ nghe vậy thì lập tức quỳ xuống:
“Vương phi, xin người cho nô tỳ đi cùng.
Nô tỳ đã bán mình làm nô cho người thì tuyệt đối sẽ trung thành không ngại khó khăn vất vả.”
Đại Tráng cũng quỳ xuống, khẩn cầu:
“Thưa Vương phi, thuộc hạ nguyện đi theo người.
Cách Vực là vùng xa lạ hẻo lánh.
Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để bản thân không vô dụng.”
Điềm Tư Tư nhấp chén trà, giấu nụ cười hài lòng.
Xem ra mắt nhìn người của nàng vẫn chuẩn xác.
“Được thôi.
Cả gia đình ngươi theo ta, kể cả Đại An.
Các ngươi yên tâm, ta không có chuyện gì thì tuyệt đối gia đình các ngươi cũng sẽ an toàn.
Lui đi.”
“Nô tỳ đa tạ Vương phi.”
Tiểu Lệ hoàn toàn không chút lo lắng nào khi đem cả gia đình theo Điềm Tư Tư.
Nàng ở bên chur tử đủ lâu để biết rằng chủ tử mình là người nói được làm được, bản lĩnh vô cùng..