Phong Thừa đi phía sau nhìn Điềm Tư Tư đang chắp tay đi trước mặt.
Dáng vẻ yếu đuối, nước mắt sỡ hãi lúc nãy đã được rủ bõ sạch sẽ.
Nàng ta đang hỉ hửng nói chuyện với nha hoàn bên cạnh mình, thỉnh thoảng còn ghé thăm vào các sạp hàng bên cạnh mua đồ.
Hoàn toàn không có dáng vẻ gì của nữ nhân vừa bị hái hoa tặc sàm sỡ.
Phong Thừa đã từng gặp qua nữ nhân bị hái hoa tặc chặng đường.
Tuy không bị mất đi trong sạch do có người ứng cứu kịp thời nhưng nữ nhân đó lại có vẻ hoảng loạn sợ hãi vô cùng.
Cuối cùng vì quá xấu hổ mà treo cổ tự vẫn.
“Tiểu Lệ cái trống bỏi kia nhìn dễ thương quá.
Ngươi mua một cái cho Đại An đi.
Vương phi trả tiền.”
“Nô tỳ đa tạ người.
Bánh nướng mật ong có vẻ ngon.
Người muốn thử không ạ?”
“Mua đi, mua nhiều một chút.”
Điềm Tư Tư quay lại nhìn Phong Thừa, thấy hắn đang đăm chiêu nhìn cô.
“Phong thị vệ có muốn ăn bánh nướng không?”
Phong Thừa nghe Vương phi điểm tên mình thì giật mình.
Nàng mỉm cười nhìn hắn, nụ cười phóng khoáng ngạo nghễ vô cùng, không có chút e dè của nữ nhân thường thấy.
À nữ nhân thường thấy không ai dạo phố ăn vặt sau khi gặp hái hoa tặc như nàng cả.
“Đa tạ Vương phi ban thưởng.
Thuộc hạ có điều muốn hỏi, không biết có thể được người giải đáp?”
“Phong thị vệ cứ hỏi.”
“Thuộc hạ lúc nãy thấy Tự Hạ Thành bị thương khá nặng.
Không biết là…?”
Điềm Tư Tư đang đứng chờ bánh nướng, nghe câu hỏi của y thì cười cười không nói.
Tiểu Lệ hiểu ý của nàng thì trả lời.
“Là Vương phi đánh đó.
Phong thị vệ không ngờ chứ gì? Võ công cửa Vương phi cao cường lắm.”
Phong Thừa nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
Bộ dáng yếu đuối lúc nãy của nàng ta là giả vờ sao?
“Có gì đâu mà Phong thị vệ ngạc nhiên thế.
Đôi lúc phải biết sống giả dối một chút để đạt được mục đích chứ.”
“Vương phi thật cao minh, Phong mỗ khâm phục.”
“Đây của ngươi cầm lấy ăn đi.”
Trước mặt Phong Thừa là một bàn tay trắng ngần, tay nàng có vết chai do lâu ngày cầm kiếm.
Hắn đón lấy chiếc bánh nướng từ tay nàng.
Ngón tay khẽ chạm nhẹ vào tay nàng, hắn ta lập tức rụt lại ngay.
- ------------------------------
Trong phòng nghỉ ở trạm dịch, Điềm Tư Tư đang ngáp ngắn ngáp dài chờ Triệu Bình trở về.
Ánh nến chỉ có chút ánh sáng.
Đôi tay nàng thoăn thoắt từng đường kim mũi chỉ, cố gắng trước khi đến Cách Vực may xong áo cho Triệu Bình.
Thật ra nàng không giỏi việc thêu thùa may vá này đâu, phải thỉnh giáo Tiểu Lệ khá nhiều.
“Vương phi, người nghỉ ngơi chút đi.
Đừng may vá ban đêm, hại cho mắt lắm.”
“Ban ngày ta không có thời gian.
Hơn nữa ta muốn đưa cho Vương gia càng sớm càng tốt, ta nghe nói mùa đông Cách Vực lạnh lắm.
Ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Lệ nghe thế thì cười cười.
Vương phi tuy cứng miệng với lắm chiêu trò nhưng thật vô cùng quan tâm đến người bên cạnh mình bất kể là thị vệ hay nha hoàn thấp kém như các nàng.
Tuy chủ tử hay nói Vương gia cứng nhắc lắm tật xấu nhưng trong thâm tâm chính là đặt Vương gia ở vị trí quan trọng.
Tiểu Lệ chong thêm một cây đèn dầu rồi lặng lẽ lui ra ngoài, khép cửa lại.
Lúc Triệu Bình về tới Trạm dịch thì đã là là đầu giớ Tỵ (tầm giờ).
Nhìn căn phòng của mình vẫn còn sáng đèn, y liền nở nụ cười dịu dàng thỏa mãn.
Tiêu Đắc đi bên cạnh tự dưng thấy Vương gia dịu đi cơn tức giận thì ngạc nhiên.
Lúc nãy từ nha môn về, Vương gia còn nổi giận đùng đùng không chỉ vì án tham ô lộng quyền của Huyện lão gia mà còn vì những lời đại nghịch bất đạo của tên côn tử bột Tự Hạ Thành nữa.
Thế mà lúc này vẻ mặt băng sương lạnh giá tràn đầy lệ khí đã rút bớt đi, nét mặt nhu hòa thấy rõ.
Đừng nói chủ tử hắn là kẻ đa nhân cách aaa.
“Vương gia, sao tự dưng người vui đột xuất vậy?”
Triệu Bình không nói gì chỉ giơ ngón tay chỉ về phía căn phòng của hắn.
Tiêu Đắc ngẩng người không hiểu.
Căn phòng ấy chính là căn phòng duy nhất vẫn còn lập lòe ánh đèn, một bóng người vẫn còn in dài cửa.
‘”Tiêu Đắc ngươi xem, phòng ta còn sáng đèn kìa.
Phòng ngươi thì không.”
Nói rồi Vương gia vỗ vỗ vai hắn.
Tiêu thị vệ nãy giờ vẫn cứ đứng ngẩn tò te ra.
Sao hắn cứ có cảm giác vừa bị thồn một họng cơm chó vậy nhỉ?
Triệu Bình đứng trước cửa vận nội công làm ấm người mới mở cửa bước vào.
Trước ánh đèn dầu le lói, Điềm Tư Tư vẫn cần mẫn may may vá vá.
Nghe tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng.
“Ngài về rồi sao, có mệt không? Tên đó xử lý như thế nào rồi?”
“Ta giao cho quan phủ rồi.
Nàng yên tâm có lệnh của ta, Châu phủ chắc chắn không dám lơ là.”
Triệu Bình lại gần cầm chiếc áo lên.
Họa tiết trầm tính như thế này hoàn toàn không phù hợp với nữ nhân.
Nếu vậy chỉ có thể là may cho hắn thôi.
“Nàng may cho ta sao?”
“Tất nhiên là cho ngài rồi.
Màu sắc như thế này chỉ phù hợp với nam nhân gần ba mươi như ngài thôi chứ nữ nhân trẻ trung như thiếp sao mặc được chứ.”
Miệng lại “hỗn” nữa rồi.
Nhưng Triệu Bình làm sao có tâm trạng quan tâm đến mấy lời khịa kháy của Điềm Tư Tư chứ.
Giọng hắn “phỡn” hẳn lên, cái miệng sắp kéo dài tới mang tai luôn rồi.
“Ừm… Khuya rồi, nàng đừng may nữa.
Có hại cho mắt lắm.”
“Thiếp làm thêm phần cổ áo nữa là sẽ nghỉ ngay thôi.
Người ra trường kỉ nằm đi.”
Lại trường kỉ.
Có Vương gia nào đáng thương như hắn không cơ chứ, suốt ngày bị Vương phi bắt ra trường kỉ nằm.
Nhưng hôm nay tâm trạng hắn vui sướng quá độ nên không thèm so đo với nàng.
Triệu Bình chống tay trên trường kỉ nhìn ngắm Vương phi đang mải mê may vá của mình.
Dưới ánh đèn dầu vàng nàng mặt trung y trắng muốt, khoác nhẹ chiếc áo.
Mái tóc dài đen nhánh xõa nhẹ xuống hai bên bờ vai.
Đôi mắt sáng trong thanh lãnh mà dịu dàng.
Bàn tay thoăn thoắt cầm chỉ cầm kéo.
Đã lâu như vậy, Triệu Bình mới có lại được cảm giác này.
Cảm giác được người khác đặt đầu nơi đầu tim mà quan tâm.
“Tư Tư sao nàng lại may áo cho ta vậy, đi mua không tiện hơn sao?”
“Thiếp rảnh rỗi thì may thôi.
Người nhiều lời quá đấy.
Nếu Vương gia không mặc thì đưa cho Tiêu thị vệ.”
Sao lại đưa cho Tiêu Đắc được, có chết cũng không đưa.
Triệu Bình nhanh chân nhảy xuống trường kỉ, lại gần ôm đầu nàng hôn nhẹ lên trán.
Để không ăn một quả thiết đầu công như hôm trước, y lại ba chân bốn cẳng chạy về chỗ của mình đắp chăn giả vờ ngáy ngủ.
Điềm Tư Tư “bị hôn” thì hơi giật mình.
Nhìn thủ phạm chạy lẹ nàng lại bật cười khúc khích.
“Hôm nay thiếp vui nên không thèm so đo với chàng.”
Trong phòng lại một mảnh bình yên ấm áp đến lạ.
Người may cứ may, người nhìn trộm thì cứ lén nhìn trộm.
Chỉ có Tiêu Đắc nằm trong căn phòng lạnh giá, thỉnh thoảng lại hắc xì như có ai nhắc mình vậy.
Hắn khều khều thị vệ cùng phòng với mình:
“Sao lúc nãy ngươi không chong đèn chờ ta?”
“Ngươi điên à.”.