Cuộc cãi vã vẫn tiếp diễn, có xu hướng càng ngày càng căng thẳng.
“Nhạ Thanh, ngày xưa lúc nàng còn lấy lòng Triệu Hoành chẳng phải lúc nào cũng một lòng một dạ với sao? Sao bây giờ nàng lại như thế hả?”
Phò mã gia Phùng Quang Thịnh bị nhốt trong một căn phòng, quận chúa Nhạ Thanh thì đứng bên ngoài.
Cả hai lời qua tiếng lại.
“Chàng điên sao? Bây giờ Điềm Tư Tư đang có mặt trong phủ.
Thấy chàng thì chả khác nào vả mặt nàng ta cả.
Ta phải kiếm đường sống.
Quang Thịnh ta không thể vì chàng mà bỏ mạng được.”
Phùng Quang Thịnh điên cuồng đập cửa bên trong.
Dẫu biết người trong Hoàng tộc cạn tình cạn nghĩa, nhưng không ngờ đường đường là một Quận chúa lại có thể hành xử như vậy.
Ngày trước vì để hắn bán mạng cho mà ả ta lời ngon tiếng ngọt, nịnh bợ hết lời.
Bây giờ thấy dùng không được nữa thì vứt.
“Nhạ Thanh ta nói cho cô biết.
Cô đừng tưởng bỏ ta đi là xong.
Chuyện ngày xưa cô hợp mưu với lão bà Hàn Ninh đẩy Hiền quý nhân vào chỗ chết ta biết rõ mồn một.”
“Ngươi câm mồm.”
Không chỉ Nhạ Thanh hoảng hốt mà Điềm Tư Tư bên này cũng kinh sợ.
Nàng chỉ biết An ma ma ngày xưa theo lệnh Thái Hậu dìm chết Hiền quý nhân.
Hoá ra đằng sau còn có tiền căn hậu quả như vậy.
“Hừ.
Năm ấy người ganh tị với nhan sắc Hiền quý nhân, lại thấy cô ta thành thật dễ bắt nạt nên mới hiến kế cho Hàn Ninh giết người.
Không có ngươi thúc đẩy, Hiền quý nhân còn có thể sống ít lâu.”
“Ta không có.
Tất cả là do Hàn Ninh muốn tranh sủng nên mới giết người.
Liên quan gì đến ta.”
“Cô đừng chối.
Nếu ta kể chuyện này cho Triệu Bình nghe thì cô nghĩ xem, hắn ta sẽ tin cô sao? Ha ha ha.
Cho nên cô mau thả ta ra.
Chỉ có hợp tác với ta, cô mới có con đường sống.”
“Ngươi….”
Nhạ Thanh không tranh cãi với hắn nữa, phất tay bỏ đi.
Điềm Tư Tư đứng sau tảng đá híp mắt suy nghĩ.
Nàng ghé bên tai Tiểu Lệ nói nhỉ cái gì đó.
Nếu nàng đoán không lầm, lát nữa sẽ có kịch hay để xem đây.
Không nằm ngoài dự đoán của nàng, Nhạ Thanh Quận chúa sao có thể để bị nắm thóp.
Bà ta cho người chất một đống củi quanh phòng, sau đó ra lệnh đốt cháy.
“Quang Thịnh, xin lỗi chàng.
Nhưng người không vì mình trời chu đất diệt.”
Phò mã ngửi thấy mùi đâu hoả lập tức biết ý đồ của nàng ta.
Hắn điên cuồng chửi rủa, vừa chửi vừa cầu xin nhưng đổi lại chỉ có ánh mắt hờ hững của phu nhân mình.
Lòng dạ đàn bà sâu tựa biển.
Trong lúc Quang Thịnh đang hốt hoảng cực độ thì trên mái nhà có một người mặc đồ đen nhảy xuống bịt mồm hắn.
“Lát nữa ra ngoài phải làm theo lời Vương phi nếu không muốn chết.”
Hắn ta vội vã gật đầu.
Dù hắc y nhân có ý định gì đi chăng nữa, chỉ cần tha cho hắn một mạng là được.
Trong vườn đào, tâm trạng của Nhạ Thanh rất vui vì đã diệt trừ được một mối hoạ thì lúc này hạ nhân chạy vội đến báo.
“Quận chúa, nguy rồi, phòng ở bị cháy.
Phò mã gia bị nhốt bên trong.”
Nhạ Thanh giả vờ hoảng loạn đánh rơi chén trà.
Mọi người lập tức chạy qua nhìn.
“Không, phu quân chàng ơi.”
Bà ta ngã bệch xuống đất, tâm can đau đớn kêu lên.
Nước mắt giàn dụa, vẻ mặt tái nhợt như sắp ngất đi.
Các cáo mệnh bên cạnh một hai câu khuyên bảo.
Người cũng đã đi đừng quá đau buồn.
Điềm Tư Tư đứng bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy trào phúng.
Nhìn xem, diễn xuất mới đỉnh làm sao.
Nếu nàng không thấy được bà ta tự tay châm lửa, chắc nàng cũng tin là thật rồi.
Nhạ Thanh quận chúa đang khóc lóc chết đi sống lại thì một người quần áo lem luốc, mặt mày đen nhẻm chạy đến.
“Con đàn bà độc ác, ngươi dám châm lửa đốt ta sao?”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm.
Nhạ Thanh cũng bất ngờ hoảng sợ vô cùng.
“Ngươi….”
“Đồ đàn bà nham hiểm.
Chỉ vì ta biết ngươi lên kế hoạch git chết Hiền quý nhân mà ngươi nỡ nào hại ta? Ta vì ngươi làm bao nhiêu chuyện chứ?”
Mọi người lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Hiền quý nhân chính là mẹ ruột của Bình Nhạc Vương gia.
Đây là chuyện gì đây?
“Ta không có…”
“Ta khinh.
Kẻ như ngươi tàn ác mà giả vờ thanh cao.
Bình Nhạc Vương phi, hôm nay ta xin thú tội tại đây.
Năm xưa chính ả đàn bà này đã thủ thỉ bên tai Hàn Ninh nhằm git chết Hiền quý nhân.”
“Ngươi không được vu oan cho ta.”
Điềm Tư Tư cười, màn kịch xuất sắc đấy.
Phùng Quang Thịnh để tránh đường chết không tiếc vạch trần Nhạ Thanh quận chúa.
Bà ta sợ hãi lao vào, hai người điên cuồng cấu xé lẫn nhau.
Điềm Tư Tư không nói gì, thấy hai kẻ này người chết ta sống một trận nên hồn, nàng mới từ từ mở miệng.
“Nhạ Thanh Quận chúa, phò mã gia tố cáo ngươi đứng sau cái chết của Hiền quý nhân.
Ta đành mời người về Vương phủ một chuyến nói rõ vậy.”
“Không người hãy tin ta.
Ta không làm gì cả.”
Điềm Tư Tư phất tay, một đám binh lính không biết chờ sẵn lúc nào xông vào phủ, trói gô Nhạ Thanh quận chúa cùng đám người hầu.
Toàn bộ phủ bị niêm phong, các Cáo mệnh hoảng loạn.
Lúc về được tới nhà thì một truyền mười, mười truyền trăm.
Chẳng mấy chốc, chuyện này đã lan ra khắp kinh thành.
“Thả ta ra.
Ta không có làm gì cả.
Vương gia, người hãy tin ta.”
Nhạ Thanh trong ngục đứng quỳ lạy cầu xin Triệu Bình.
Bà ta biết, chuyện này nếu bị điều tra cặn kẽ thì chắc chắn th sẽ git chết bà.
Triệu Bình híp mắt nhín nữ nhân quần áo lấm lem trước mặt.
Người cô này trong kí ức của hắn rất mờ nhạt, gần như là không đụng chạm gì.
Thế mà hôm nay gặp nhau lại trong tình cảnh thế này..