Hàn Ninh đang cho đũa cơm vào miệng bỗng chốc dừng lại.
Hai tay run rẩy đánh rơi cả đũa.
Lệ Viên thì phản ứng nhanh hơn, vội vã kéo bà ta lại mật thất định bụng nhét người vào nhưng tất cả đã chậm lắm rồi.
Cửa phòng bỗng chốc mở toang.
Ngoài sân bao vây hơn trăm thị vệ, đèn đuốc sáng choang, người đứng giữa cao cao tại thượng - Bình Nhạc Vương phi Điềm Tư Tư.
“Lâu rồi không gặp, Thái Hậu bà vẫn còn nhớ ta chứ?”
“Điềm Tư Tư.”
Thái Hậu rít từng chữ trong kẽ răng.
Có trời mới biết bà hận nữ nhân trước mặt này như thế nào.
Người bên cạnh bà lần lượt bị ả và tên con hoang Triệu Bình đó triệt hạ dần dần.
Bà ta từ Thái Hậu tôn quý trở thành kẻ bị vạn người phỉ nhổ, phải trốn chui trốn lủi khắp nơi.
Hàn Ninh đầu tóc rối nùi, trên người bốc ra mùi hôi nồng do nhiều ngày không tắm, quần áo cũng bẩn thỉu.
Bà ta tập tễnh từng bước, đi ra cửa chỉ thẳng vào mặt Điềm Tư Tư hét lớn.
“Con khốn nạn nhà ngươi.
Ngươi phá nát giấc mộng của ta.
Ngươi trả vinh hoa phú quý lại cho ta.”
Điềm Tư Tư cười cười, vẻ mặt thản nhiên của nàng càng khiến bà ta điên tiết hơn.
Lệ Viên thì thông minh hơn nhiều, cô ta chạy lị quỳ dưới chân Điềm Tư Tư xin xỏ.
“Vương phi, là bà ta ép buộc ta.
Ta không hề có ý định phản bội người.
Xin người hãy tin ta.
Bà ta, tất cả là tại bà ta.”
Hàn Ninh nghe đứa con mình đứt ruột đẻ ra phản bội mình thì điên tiết lên.
Vẻ mặt bà ta điên cuồng vặn vẹo, xông tới cho Lệ Viên mấy cái tát.
“Viên Nhi con mau tỉnh táo lại, con là Quý phi, con là công chúa.
Tuyệt đối không được quỳ dưới chân loại mạt hạng như thế.”
“Aaaa.
Mụ đàn bà điên này.
Ta không thèm làm công chúa quý phi gì đó.
Tất cả là tại bà, tại lòng tham của bà.”
Nhìn hai mẹ con đánh nhau trước mặt, Điềm Tư Tư chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Quả nhiên là mẹ con ruột giống nhau như đúc.
Ngay cả cái tính ích kỉ vụ lợi chỉ nghĩ cho bản thân cũng di truyền không thừa không thiếu.
Nàng quay lưng bước đi, nói với thị vệ.
“Giam hai người này lại.
Tức tốc đưa về Kinh Thành.”
————————————————————
“Nhanh lên, nhanh vào chỗ.
Sao hôm nay Vương gia lại cho thượng triều ở ngoài sân chầu thế nhỉ?”
“Ta nghe nói là tìm được Thái Hậu rồi đó.”
“Thái Hậu cái gì chứ? Lão bà Hàn Ninh đó trốn ở tận đâu mà bây giờ mới tìm được?”
“Nhỏ giọng thôi.”
Hôm nay là một buổi chầu đặc biệt.
Quan viên tập trung toàn bộ ngoài sân điện, vị trí chính sảnh tất nhiên không ai khác chính là Bình Nhạc Vương gia Triệu Bình.
Hắn ta đang ngồi ngạo nghễ ở đó.
Ai ở đây cũng biết, sắp tới đây vị trí mà Vương gia này ngồi không chỉ là ở ghế phụ tá nữa mà chính là Long Ỷ nên không ai dám đắc tội.
“Được rồi, các vị đã tập trung đầy đủ ở đây thì nghe ta nói.
Người của ta đã bắt được Hàn Ninh.
Hiện giờ phạm nhân đã có đủ cũng nên mở cuộc xử án.
Tuy đây là chuyện riêng của Hoàng gia nhưng cũng chính là chuyện chung của toàn bộ xã tắc, cho nên hôm nay ta quyết định: thượng triều công khai vấn tội.
Người đâu, lôi nghi phạm lên.”
Thị vệ lập tức lôi một nhà Hàn Ninh, Lệ Chi Trạch, Lệ Viên cùng Triệu Hoành lên, phía sau là cả nhà Hàn Ngũ gia.
Sân chầu đông đảo lập tức im ắng.
Không ngơi, Triệu Bình lại dùng cách này xử tội Hàn Ninh.
Không màn đến thể diện hoàng thất, hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn trả lại trong sạch và giải oan cho cái chết của mẹ mình.
“Cửu đệ, ta không biết gì cả.
Người tha ta đi.
Đưa ta đến đất phong nào đó cũng được.
Tất cả là tại bà ta, đúng vậy tại bà ta.”
Người lên tiếng cầu xin chính là Triệu Hoành.
Hắn cũng không ngờ có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, mất hết ngai vàng, mất hết của cãi, tất cả chỉ còn lại là thân phận nhơ nhuốc một đứa con hoang.
Điều duy nhất hắn có thể làm là cầu xin tha mạng.
“Đúng vậy, tất cả là lỗi của Hàn Ninh.
Là lỗi của bà ta.”
Lệ Viên và cả tộc Hàn Gia đồng loạt lên tiếng hùa theo Triệu Hoành.
Hàn Ninh nhìn những người mình từng bảo vệ, những người từng lấy lợi ích từ phía mình bây giờ không tiếc chỉ trích mình.
Kể cả hai đứa con ruột của mình, bà ta càng nghĩ càng thấy đau.
“Ha ha ha ha.
Các người ăn của ta, mặc của ta, hưởng thụ vinh hoa phú quý do ta đem lại thế mà mở miệng chỉ trích ta.
Các người không xứng, không xứng.”
Tất cả cố gắng, nỗ lực tham vọng vì con cái vì gia tộc của bà ta đã tan thành mây khói.
Hàn Ninh vừa khóc vừa cười như một nụ điên, nằm trên sàn giãy đành đạch.
Bà ta muốn git chết đám người ở đây, nhưng bây giờ bà ta lại bất lực không thể làm gì được.
Hàn Ninh nhìn chằm chằm vào Triệu Bình, vẻ mặt đỏ gắt mắng chửi.
“Mẹ ngươi là con hồ ly tinh, mẹ ngươi đáng bị git chết.
Triệu Bình ngươi không biết đâu, dáng vẻ bị dìm nước của mẹ ngươi đẹp biết bao nhiêu.
Vẻ mặt bà ta tái xanh… Á”
Tiêu Đắc không đợi bà ta nói dứt câu đã xông tới cho một cái tát.
Hai mắt Triệu Bình nhuộm đỏ nhưng hắn vẫn cố lấy lại bình tĩnh.
“Hiền quý nhân thân phận tôn quý, sao có thể để mụ đàn bà chanh chua ác độc như ngươi xúc phạm.
Vả miệng.”
“Chát… chát… chát……”
Tiêu Đắc không vì bà ta là nữ nhân mà nương tay.
Tâm ác độc như vậy xứng đáng bị trừng trị thích đáng.
Các phạm nhân khác thì co rúm cả người lại vì sợ hãi.
Quan lại cũng không dám nhìn thẳng.
Sau mười cái tát cuối cùng, Hàn Ninh phun ra một ngụm máu.
Đang vẻ thất hồn lạc phách, hai mắt đờ đẫn điên điên dại dại.
Nhưng Triệu Bình quá hiểu bà ta, hắn biết bà ta đang giả vờ để trốn tội.
Nếu vậy, để hắn chọc thủng vẻ mặt giả tạo đó của bà ta.
“Mộ phận của Hiền quý nhân ta sẽ chuyển đến bên phải Tiên đế.
Còn bà,…”
“Ngươi không được làm vậy.
Chỗ đó là của ta.
Bên phải Tiên đế là chỗ của Hoàng Hậu ta, là của ta.”
Hàn Ninh bất chấp mặt mũi, bất chấp mình đang giả điên lên tiếng chống đối..