Điềm Tư Tư mang thai được tháng bụng cũng nhô ra.
Lúc này trời đã vào đông, thời tiết lạnh giá, những bông tuyết đầu mùa cũng bắt đầu rơi.
Nàng đứng bên khung cửa nhìn khung cảnh trắng xoá trước mặt.
Mấy nhành hoa tàn dưới tuyết mang theo cái lạnh lẽo của mùa đông đặc trưng.
“Trời lạnh rồi.
Nàng khoác dày một chút.”
Triệu Bình từ phía sau khoác lên người Điềm Tư Tư một chiếc áo khoác lông chồn dày.
Bất quá, nàng lắc đầu bảo nóng.
Từ khi có thai, thân nhiệt nàng cao hơn người bình thường khá nhiều, nũng nịu không muốn manh áo khoác.
Triệu Bình tay nhịp nhịp đặt lên bụng nàng, miệng thì khẽ huýt sáo.
“Hôm nay có chuyện gì khiến chàng vui vậy?”
Thái độ hôm nay của hắn rất kì lạ a.
“Nàng biết không, hai vị ca ca nhiều năm không gặp mặt của ta đã từ đất phong về kinh thành rồi đó.”
Bát vương gia Triệu Tùng, Ngũ Vương gia Triệu Hành Xuyên tất cả đều là kẻ tham tài tham quyền.
Ngày trước khi còn Thái Hậu, hai vị đó luôn e sợ quyền lực của bà ta nên chưa lúc nào ra mặt tranh giành ngôi vị.
Chẳng qua bây giờ Hoàng vị vô chủ, bọn họ không công lại muốn thụ lộc.
Triệu Bình khinh bỉ tột cùng.
Điềm Tư Tư tựa người vào ngực phu quân mình, nhắm mắt hưởng thụ vuốt v e của hắn.
“Thiếp thấy người đang rất vui đấy.
Chẳng phải tốn công đi đến đất phong trừng phạt bọn họ, cứ để bọn họ tự chui đầu vào lưới.”
“Ha ha.
Chỉ có nàng hiểu ta.
Nếu bọn họ không có động tĩnh gì thì ta có thể tha cho họ nhưng hai người huynh này của ta trí dũng không đủ nhưng tham vọng lại lớn a.
Ta sẽ cho họ biết một đi không trở lại là như thế nào.”
“Chàng đừng nói mấy lời xui xẻo máu me như vậy.
Con chúng ta không thích nghe đâu.”
Bé con trong bụng năm tháng đã biết quẫy đạp rồi.
Vừa rồi nghe phụ thân nói cũng không có động đậy, Điềm Tư Tư liền đoán là con không thích.
Triệu Bình vội vã cúi xuống hôn lên bụng nàng.
“Xin lỗi bảo bôi.
Là phụ thân sai.
Hay để phụ thân hát cho con nghe một bài nhé.”
Điềm Tư Tư nghe đến đây thì đầu đầy hắc tuyến.
Chả hiểu sao phu quân nàng làm gì cũng giỏi chỉ có phần hát là nguyên âm không được đầy đủ thôi.
Ngay cả một bài đồng dao con nít hay hát cũng có thể hát chệch nhịp được nữa mà.
Nàng muốn từ chối nhưng bảo bối trong bụng thì đạp mấy cái như là cổ vũ phụ thân nó ca đi vậy.
Đúng là lỗ tai cây mà.
“Í aaaaa.
Í á aa.”
Tiêu Đắc đứng ngoài cửa canh phòng suýt chút nữa thì đánh rơi cả kiếm, tự nhủ với bản thân là do mình tai trâu nên không nghe ra cái hay trong giọng hát Vương gia.
————————————————————
“Cửu đệ, sao chúng ta lại khổ như thế này? Phụ hoàng trên trời có linh thiêng làm sao mà nhắm mắt được chứ?”
Trước cửa Bình Nhạc Vương gia mới sáng sớm đã có một màn chào hỏi khóc lóc như khóc tang.
Bá tánh đứng bên đường chỉ chỉ chỏ chỏ bàn luận xôm tụ vô cùng.
“Là ai vậy a? Ai mà dám đến khóc trước cửa Bình Nhạc Vương cơ chứ?”
“Có oan khuất gì chăng?”
“Ta biết.
Là hai vị Vương gia tại đất phong.
Sao đang yên đang lành lại về đây a?”
“Huhuhuhu.
Trời ơi.
Sao chúng ta khổ thế này? Thái Hậu mà chúng ta coi trọng lại là kẻ không ra gì.
Hèn gì qua bao năm đều chèn ép hai chúng ta ở đất phong.”
“Huuhu.
Cửu đệ ơi.
Phụ Hoàng ơi, người có linh thiêng ra đây mà xem.”
Trong Hạ Hoa Viện, mặc kệ mấy người đang khóc nháo ngoài cửa, Điềm Tư Tư vẫn ra lệnh đóng chặt cửa phủ không tiếp.
“Vương phi, họ thật quá đáng.
Thân là Vương gia lại hành xử như kẻ đầu đường xó chợ.
Còn ra thể thống gì nữa?”
Tiểu Lệ cả người bực bội.
Vừa vào kinh thành, hai vị Vương gia đã khóc nháo trước cửa, không một lời hỏi thăm, chỉ toàn là nói mình khổ như thế này như thế kia.
Ai mà tin được đó lại là tác phong của người Hoàng gia chứ.
So với họ ăn chơi ở đất phong, Vương gia Vương phi ở tại kinh thành dưới mí mắt của Hàn Ninh mới thật sự khổ đây.
“Không sao, cứ để họ nháo.
Nháo mệt rồi thì họ sẽ tự về phủ của mình nghỉ ngơi thôi.
Các ngươi cứ nói với bên ngoài, bản Vương phi có thai nên mệt mỏi không tiếp họ được.
Vương gia thì bận việc triều chính không có thời gian rảnh.”
Ngụ ý chính là chỉ có các ngươi vô công rỗi nghề mà thôi.
“Nhưng mà Vương phi, cứ để họ nháo như thế thì mặt mũi…”
Điềm Tư Tư chớp chớp mắt nhìn Tiểu Lệ.
“Haiz.
Tiểu Lệ ngươi lại quên nữa rồi.
Phủ Bình Nhạc Vương chúng ta trước giờ thứ không cần nhất chính là mặt mũi đấy.”
Điềm Tư Tư thong thả ăn điểm tâm, ngồi trên ghế bập bênh xem vở kịch trên sân khấu.
Từ ngày nàng có thai không ra được bên ngoài, Triệu Bình liền cho người xây sân khẩu này thường xuyên mời các đoàn kịch bên ngoài về diễn.
Tiếng nhạc tiếng hát vang lên đè ép tiếng khóc nháo inh tai nhức óc ngoài cửa.
Các người muốn khóc thì cứ khóc ta không ngăn cản.
Triệu Hoành Xuyên, Triệu Tùng khóc từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn mà ngạch cửa Bình Nhạc Vươnh phủ cũng không bước vào được.
Dân chúng thì cũng chán nghe bọn họ khóc nên đã tản đi từ lâu.
Cả hai hậm hực phất tay quay về phủ.
Thật sự họ không dám tiến vào cung.
Không có lệnh vua, Vương gia từ đất phong không được tiến vào cung nửa bước nếu không sẽ bị giết.
Đó là quy định từ tổ tông để lại.
Ngũ Vương Gia tức giận chụp tường.
“Ta chắc chắn bọn họ cố ý.
Cả ngày Điềm Tư Tư ở trong phủ không ló mặt ra, cứ lấy lí do không khoẻ.
Triệu Bình thì không biết ở nơi nào.
Bọn họ chính là không để chúng ta vào mắt.”
“Hừ.
Huynh nghĩ Triệu Bình còn coi chúng ta là huynh đệ sao.
Hắn đã gần như nắm chắc ngôi vị Hoàng Đế trong tay rồi, hắn còn để ý gì đến chúng ta nữa?”
Triệu Hành Xuyên thấy trước mắt chính là cơ hội ngàn năm có một cho hắn.
Hắn mơ ước ngôi vị Hoàng đế từ lâu rồi, chỉ là không có gan làm thôi.
Bây giờ thời cơ trước mắt, không thể không nắm lấy được.
“Bát đệ, chúng ta phải tìm cách gặp được Triệu Bình và Điềm Tư Tư.
Tuyệt đối không thể để Cửu đệ tự ý quyết định Hoàng vị được.”
Triệu Tùng gật đầu nghĩ kế sách.
Bây giờ mỗi khắc trôi qua đều quan trọng.
Đêm nay đã định là đêm mất ngủ của nhiều người..