Lạc Tòng Tâm như đang bước vào một giấc mơ không thực.
Mọi thứ trước mắt bỗng hóa mờ ảo, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng tim đập không ngơi, tựa như lúc cô phải thi chạy tám trăm mét vậy, ấy chính là cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Dưới khán đàn mọi người ồn ã xôn xao, hò hét chói tai.
Đường Cam Du che mặt thét to: “NO! Người em yêu! Cõi lòng em tan nát, em muốn ra nước ngoài chữa lành tổn thương này! Hẹn gặp lại, tình yêu của em!” Cô ấy nói xong xách váy bỏ trốn ngay lập tức.
Đàm Trì mồm vẫn còn nhai bít tết: “Đường Cam Lan, cô em gái của anh diễn được phết—”
Đường Cam Lan che mặt: “Anh không quen con bé này!”
Đường Cam Triết đen mặt, khuôn mặt các tinh anh còn lại cũng thê thảm không nỡ nhìn, tất cả đều chìm trong hỗn loạn, vị MC xịn xò đã đứng lên đoạt lại cái mic, chủ trì nghi lễ cắt băng khánh thành.
Khách khứa trong phòng hò hét loạn cào cào mà kẻ đầu têu tên Đinh Bộ Trực thì đã dẫn Lạc Tòng Tâm rời sân khấu một cách vô cùng tự nhiên. Cô đi qua vườn hoa, bước qua thảm đỏ rồi ngồi lên xe.
Chiếc xe đen lặng im tiến vào màn đêm, bỏ lại gia tộc Đường thị ồn ào huyên náo ở sau lưng. Tài xế rất biết điều, ngay khi xe vừa chạy thì cửa ngăn cách hai hàng ghế đã được dựng lên. Chiếc xe yên ắng, còn ngoài cửa sổ là cảnh đêm vô tận. Bóng tối tĩnh lặng giúp Lạc Tòng Tâm cảm thấy an toàn, hơi thở dần ổn định, nhịp tim cũng trở về trạng thái bình thường.
Cô đánh mắt nhìn sang người bên cạnh. Đinh Bộ Trực ngồi thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, mặt anh vô cảm nhưng tay anh vẫn đang nắm chặt tay Lạc Tòng Tâm không chịu buông ra. Cô thấy quai hàm anh giật giật như kiểu anh đang nghiến chặt răng hàm. Cô cảm thấy tình cảnh này có gì đó sai sai. Phản ứng đầu tiên của cô chính là rút tay về cho bằng được. Song, tay cô vừa động đã bị Đinh Bộ Trực siết chặt lại.
“Em…” Đinh Bộ Trực nói: “Em ngạc nhiên đúng không?”
Còn hơn cả tai nạn ngoài bất ngờ đấy, tôi sợ sắp chết đến nơi rồi anh có biết không!
Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, mới vừa rồi… Là nội dung phải làm lúc tăng ca đúng không?”
Đinh Bộ Trực nghiêng đầu, đôi mắt anh lạnh như hổ phách, ánh mắt mênh mang như dòng nước. Cô nuốt nước bọt: “Tôi, tôi thấy cô Đường Cam Du là người thấu tình đạt lý, nếu như anh muốn từ chối cô ấy, thì cũng không cần tìm tôi làm bia đỡ đạn như vậy, rất phiền…”
Lạc Tòng Tâm nói xong câu này đã dùng hết dũng khí trong mình, cô nhanh chóng ngồi dịch ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu giả chết – nếu như không phải vì Đinh Bộ Trực cứ nắm chặt tay cô không buông thì cô chỉ muốn nhảy ra khỏi xe ngay lập tức.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng Đinh Bộ Trực khe khẽ thở dài.
“Em chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.” Anh nói.
Lạc Tòng Tâm: “Ồ?”
“Vì em cứng như gỗ.”
Lạc Tòng Tâm: “…”
Anh ta đang mắng mình đấy à?
“Đường Cam Du không thích anh.” Đinh Bộ Trực nói tiếp: “Anh chỉ coi cô ấy là em gái.”
Lạc Tòng Tâm: “Không phải cô ấy là cô của anh sao?”
Đinh Bộ Trực bóp chặt tay Lạc Tòng Tâm. Cô đừng nên lên tiếng nữa thưa cô.
“Em không phải bia đỡ đạn.” Đinh Bộ Trực thả lỏng tay. Lạc Tòng Tay vội vàng giấu tay ra sau lưng, âm thầm thở ra một tiếng. Má ơi cuối cùng cũng buông tay rồi, ngón tay của tui bị bóp đến tê dại – hự!
Đinh Bộ Trực tự dưng dính sát vào người cô, hai tay anh ôm trọn mặt Lạc Tòng Tâm, hung tợn mà nói: “Em không trốn được đâu.”
Lạc Tòng Tâm: “Hả!!”
“Đời đời kiếp kiếp em đừng có mà nghĩ đến việc chạy trốn.”
Lạc Tòng Tâm cảm thấy lời tỏ tình của Đinh Bộ Trực cực kỳ khó chịu. Người bình thường sẽ vo mặt nhà gái như vo gạo để thổ lộ tâm tình à? Người bình thường sẽ dùng cụm từ giả tạo “Đời đời kiếp kiếp” để tỏ tình sao? Người bình thường sẽ nói mấy lời thoại rung cảm đến kinh thiên động địa xong một giây sau đã nói cho cô biết cô phải tự lên máy bay về Xuân Thành ư?
Thậm chí một tháng sau, tất cả những gì Đinh Bộ Trực nói với cô đều chỉ là “Xem qua bản kế hoạch này cho tôi”, “Sửa lại tài liệu này”, “Đi làm muộn, trừ tệ.” – Đấy phong cách này đấy!
Người yêu đời đời kiếp kiếp cái chó gì, anh ta là chủ nợ đời đời kiếp kiếp của mị thì có!
Lạc Tòng Tâm không có bất cứ cảm xúc yêu đương ngọt ngào nào, cũng không ngửi được mùi vị của tình yêu, cô thấy mình được đến Kế Kinh tham dự một buổi họp mặt thường niên đầy màu sắc xong chọc phải dây thần kinh hề hước của lãnh đạo nên từ đó về sau phải trải qua cuộc sống bị lãnh đạo chèn ép mỗi ngày.
Thậm chí Lạc Tòng Tâm còn thấy – sợ. Chỉ cần nghĩ đến Đinh Bộ Trực thì tim cô sẽ run lên, không phải run vì hạnh phúc đâu, cũng chẳng phải say đắm, thậm chí còn không có bất cứ tình cảm gì, mà đây là sự sợ hãi từ sâu trong tâm hồn.
Lạc Tòng Tâm không biết tại sao mình lại có cảm giác này, trước kia, mỗi khi nhìn thấy Đinh Bộ Trực thì cô đã ngại rồi nhưng đấy vẫn nằm trong phạm vi giao tiếp của con người, còn bây giờ Đinh Bộ Trực như được thăng cấp thành ông trời của cô luôn, một ánh nhìn của anh cũng đủ để giết cô trong gang tấc.
Từng ngày từng ngày trôi đi, cảm giác này ngày càng mãnh liệt hơn. Đinh Bộ Trực đến Kế Kinh một tháng, Lạc Tòng Tâm ở nhà cũng hoảng hốt một tháng trời. Khi biết được Đinh Bộ Trực đã đặt vé máy bay quay về Xuân Thành, Lạc Tòng Tâm cảm thấy cuối cùng con dao cheo leo đỉnh đầu mình cũng được rớt xuống rồi.
Duỗi cổ là một dao, rụt cổ là một dao, giết người cũng chỉ cần gật đầu, thế thì chém đầu để lại một vết sẹo to đùng là cùng. Lạc Tòng Tâm nhẩm đếm ngược từng ngày, mỗi ngày qua đi đều quyết tâm hơn, cô quyết định chờ Đinh Bộ Trực quay về sẽ ngửa bài với anh – cô và anh không hợp nhau, mời anh tơ tưởng đến những giai nhân khác.
Đếm ngược đến ngày thứ hai, dũng khí trong người Lạc Tòng Tâm đạt được %, cô quyết định sau khi tan làm sẽ đi ra chỗ đồng hồ Bạch Vân bên sông Xuân Thủy vái một cái, cố gắng để dũng khí trong người đạt đến %. Với kế hoạch này, cô tràn đầy tự tin bước ra cửa, vừa đi xuống tầng, mắt lướt qua một chiếc xe đạp.
“Lạc Tòng Tâm.” Có người gọi tên cô.
Lạc Tòng Tâm giật bắn mình, từ từ quay đầu lại. Đinh Bộ Trực đứng dưới tán cây, hai tay anh nhét túi áo cashmere, vali dựng đứng bên chân anh, nhánh cây nhạt màu vươn mình đâm vào nền trời xanh thẳm, hơi thở lạnh lẽo khiến mắt anh đỏ hoe. Anh lặng lẽ đứng yên ở nơi ấy, tựa như một bức họa được người ta điêu khắc tỉ mẩn.
Chợt, anh mỉm cười, hóa thành một bức họa sống. Anh bước nhanh tới bên cô, vạt áo anh khua theo làn gió, như gần như xa, chưa gì anh đã đứng trước mặt Lạc Tòng Tâm.
Lạc Tòng Tâm: “Hợ!”
Nụ cười trên môi Đinh Bộ Trực rực rỡ hơn, anh chợt kéo Lạc Tòng Tâm vào lòng mình ôm thật chặt, chống cằm lên vai cô.
“Anh về rồi.”
Đầu Lạc Tòng Tâm như bị cằm anh đâm thủng, dũng cảm tích đầy trong một tháng bỗng cạn sạch, đã thế còn bị giọng nói anh mê hoặc nhưng càng nghe thì càng thấy giống tiếng rắm.
giờ phút sáng, Lữ Quang Minh ngồi trước bàn làm việc, ngâm mình trong bát mì gói yêu thích, đặt báo thức ba phút, sau đó thản nhiên lướt di động. Giám đốc Lý cầm bình tưới nhỏ lên phun cho cây, chị La thì nhìn chằm chằm vào gương để trang điểm.
Ánh nắng vàng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào phòng trong veo làm sao. Một buổi sáng tĩnh lặng mà tràn ngập sức sớm, một ngày mới tốt đẹp đang bắt đầu. Chuông báo thức reo lên, Lữ Quang Minh đang húp nốt nước mì thì nghe thấy hai tiếng chấm công ngoài cửa.
[Nhận dạng vân tay thành công]
[Nhận dạng vân tay thành công]
Lữ Quang Minh: “Chào chị Lạc – phụt!”
Lý Thái Bình phun nước ra xa ba mét, chị La đang đánh phấn thì lỡ quẹt luôn vào bờ môi vừa tô son xong. Đinh tổng đẹp trai tài năng xuất chúng của mọi người đã trở về, một tay kéo vali, một tay thì kéo Lạc Tòng Tâm.
“Chào mọi người.” Đinh Bộ Trực nói.
Ba người trong phòng làm việc: “…Chào…”
Lạc Tòng Tâm cúi đầu, đi về phía bàn của mình mà như con cua, tay còn bị Đinh Bộ Trực nắm chặt, giãy giụa cách nào cũng không thoát được, chỉ có thể kéo qua kéo lại bên bàn làm việc – lúc này Lữ Quang Minh như đang thấy được một chú rùa bị lật mai, bốn chân vùng vẫy loạn cào cào trong bất lực.
Có lẽ vì ánh mắt ba người sợ hãi quá nên cuối cùng Đinh Bộ Trực cũng buông tay Lạc Tòng Tâm. Cô chạy cái vèo về vị trí của mình.
“Mười phút sau họp.” Đinh Bộ Trực đi thẳng về phòng làm việc.
Ba người còn lại vội vội vàng vàng vây quanh Lạc Tòng Tâm.
Chị La: “Tiểu Lạc, sao em lại đi làm với Đinh tổng thế?”
Lý Thái Bình: “Sao Đinh tổng lại nắm tay cháu?”
Lữ Quang Minh: “Chị Lạc, đừng bảo chị đang muốn trốn làm xong gặp phải Đinh tổng nên bị bắt quay về nhé.”
Lạc Tòng Tâm uể oải nằm ra bàn: “… Cũng không khác lắm đâu.”
Chính xác là muốn chạy trốn nhưng bị bắt rồi.
Ba người bày tỏ sự cảm thông.
Lý Thái Bình: “Chú có tin tức nội bộ, Đinh tổng đã từ chối lời cầu hôn của Đường Cam Du trong buổi họp hằng năm của nhà họ Đường, đã thế còn dẫn theo một cô gái khác bước lên sân khấu rồi giới thiệu đây là người mình.”
Chị La: “Họp hằng năm? Không phải đã xảy ra từ tháng trước rồi à? Sao bây giờ mới truyền đến tai?”
Lý Thái Bình: “Buổi họp hằng năm của nhà họ Đường là cuộc họp của các tầng lớp tinh anh trong xã hội. Nội dung và các hạng mục của cuộc họp đều được bảo mật, nói chung là mất thời gian bảo mật.”
Lữ Quang Minh: “Vậy giờ thì qua thời kỳ giữ bí mật rồi phải không ạ?”
Lý Thái Bình: “Chắc vậy, nghe nói mấy ngày trước hội đồng quản trị tập đoàn Đường thị vừa mới xử lý một người điều hành cấp cao xong nên có lẽ giờ cát bụi lắng xuống hết rồi.”
Chị La: “Bạn gái Đinh tổng là ai vậy nhỉ?”
Lý Thái Bình: “Không biết nữa, nhiều tin đồn quá mà không cái nào chính xác cả. Nghe nói xinh lắm, tôi đoán chắc là một tiểu minh tinh nào đó thôi.”
Lữ Quang Minh: “Có hình không chú?”
Lý Thái Bình lắc đầu.
“Tiểu Lạc, không phải một tháng trước em đi công tác ở Kế Kinh sao? Thế mà không nghe ngóng được tin gì à?” Chị La hỏi.
Lạc Tòng Tâm gục xuống bàn giả chết.
“Level của Tiểu Lạc thì không vào được đâu.” Lý Thái Bình nói.
“Cháu thật sự muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể đánh bại được Ngọc Diện Diêm Vương thế này.” Lữ Quang Minh nói.
“Chuẩn bị họp.” Đinh Bộ Trực ôm laptop đi ra. Ba người vội vã đi đến ngồi yên trên ghế, chỉ có Lạc Tòng Tâm bước đi với vẻ bất cần đời.
Đinh Bộ Trực: “Hôm nay tương đối đơn giản, tôi sẽ truyền đạt qua cho mọi người về các tài liệu của trụ sở chính. Đầu tiên, tổng công ty đã có bản kế hoạch kinh doanh trong năm nay, cụ thể thì mọi người có thể kiểm tra tài liệu để biết thêm chi tiết.”
Lý Thái Bình, Lữ Quang Minh và chị La cùng nhau rên rỉ.
“Thứ hai là chuyện liên quan đến cá nhân tôi.”
Lạc Tòng Tâm: “Hự!”
Đinh Bộ Trực nhìn Lạc Tòng Tâm, hơi dừng lại rồi lấy ra một tập tài liệu màu đỏ.
“Đường Cam Thảo là thành viên ban giám đốc của tập đoàn Đường thị dính líu vào việc bất hợp pháp, đây là kết luận được đưa ra sau khi điều tra, do vậy hội đồng quản trị đã cách chức tất cả các chức vụ của ông, sau đó gửi cho công an để tiếp tục điều tra. Còn nữa.” Đinh Bộ Trực nói tiếp: “Đường Cam Thảo từng là bố dượng của tôi.”
Phòng làm việc chìm trong im lặng.
“Tan họp.” Đinh Bộ Trực đứng lên.
“Đinh tổng!” Lạc Tòng Tâm nhảy cẫng lên: “Bố dượng của anh… Đường Cam Thảo… Trước, ở Kế Kinh…”
Khi ngồi chỉnh sửa lại những tài liệu kia, chẳng lẽ đều là…
Đinh Bộ Trực khẽ gật đầu rồi quay về phòng làm việc. Lý Thái Bình, chị La, Lữ Quang Minh chỉ dám tám chuyện với nhau bằng ánh mắt, đến việc thở mạnh cũng không dám.
Tâm trí Lạc Tòng Tâm giờ đây loạn như nồi cháo heo.
Đường Cam Thảo có địa vị cao trong nhà họ Đường, việc Đinh Bộ Trực có thể ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc rất có thể cũng dựa vào quan hệ với ông ta. Sau đó anh đột nhiên bị giáng chức xuống làm việc ở cái chi nhánh rách rưới này chẳng lẽ vì dính dáng đến Đường Cam Thảo? Nhưng lúc nãy, anh đã tự mình tố giác Đường Cam Thảo…
Liệu giờ tình cảnh của anh ở tập đoàn Đường thị có phải sẽ trở nên khó khăn lắm không?
Nhất định anh sẽ phải… Đi…
Trái tim cô thắt lại, cảm giác ớn lạnh tràn đến. Lạc Tòng Tâm không biết ngày hôm nay của mình đã trôi đi như thế nào, đầu cô cả ngày cứ hò hét loạn cào cào, rồi lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Đinh Bộ Trực mà ngẩn người. Rất nhiều lần cô muốn đứng lên trông anh, nhưng đứng lên bao nhiều lần rồi cũng lại ngồi xuống bấy nhiêu lần. Cô không dám, cô sợ phải thấy gương mặt anh lúc này. Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng. Vậy nên cứ ngơ ngơ ngác ngác đến tận lúc tan làm.
giờ, Đinh Bộ Trực đi ra phòng làm việc đứng trước bàn Lạc Tòng Tâm. Cô đơ người nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn không cảm xúc như thế, nhìn qua hết sức bình thường.
Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, anh…”
“Buổi tối em muốn ăn cái gì?” Đinh Bộ Trực hỏi.
Lạc Tòng Tâm: “Gì?”
Đinh Bộ Trực hình như không biết phải làm sao, anh giơ tay lên bóp má cô.
“Nhanh lên đi, anh đói rồi.”
Lạc Tòng Tâm: “Hự!”
Đinh Bộ Trực nắm vai cô, quay sang đối mặt với mọi người, anh nhướng mày, khóe môi cong lên.
“Quên thông báo cho mọi người biết, Lạc Tòng Tâm bây giờ là bạn gái tôi.”
Cả ba người Lý Thái Bình, chị La và Lữ Quang Minh hóa đá đồng loạt.
“Không ngờ đấy!” Lý Thái Bình giơ bia: “Không ngờ được bạn gái trong truyền thuyết của Ngọc Diện Diêm Vương lại là Tiểu Lạc!”
“Alo!!” Chị La huých vào người Lý Thái Bình.
“À à, Đinh tổng, Đinh tổng, ha ha ha ha ha ha.”
Ngọc Diện Diêm Vương – quý ngài Đinh Bộ Trực mang vẻ mặt bình tĩnh gắp cho Lạc Tòng Tâm một miếng “tảo biển dưỡng tóc.” Cô cắm đầu cắm cổ vào ăn trong đau khổ, không nói một lời.
“Sếp này, từ lúc nào mà anh…” Mặt Lữ Quang Minh vẫn giữ vẻ không thể tin nổi mà hỏi: “Ý em là, anh…”
“Rất lâu rồi.” Đinh Bộ Trực nói: “Tôi thích cô ấy rất lâu rồi.”
“Rất lâu là bao lâu? Từ ngày đầu tiên tới công ty sao? Vừa gặp đã yêu?!” Chị La nói to.
Đinh Bộ Trực bật cười: “Mọi người còn muốn ăn gì nữa không?”
Lý Thái Bình: “Thêm rau cải luộc.”
Lữ Quang Minh: “Thịt dê thái miếng.”
Chị La: “Dạ dày bò!”
Đinh Bộ Trực quét mã wechat để gọi món, nghiêng đầu đến gần Lạc Tòng Tâm: “Em muốn ăn gì nữa?”
Lạc Tòng Tâm sợ đến mức co rụt cổ lại: “Không, không ăn nữa.” Anh không cử động, cứ nhướng mi nhìn cô chằm chằm. Hơi nước trong nồi bốc lên nghi ngút, tạo thành một lớp kính mỏng trước mặt anh. Tim cô ngừng đập, đặng, lại có một cảm giác kỳ lạ nào đó xông đến.
Chua xót, run rẩy, còn có… sợ hãi. Cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng phải bơm máu vào tim.
Cô chộp lấy chai sprite rót đầy ba cốc nước. Khí ga lấp đầy bụng giúp cho người ta có cảm giác an toàn gấp vạn lần. Cô cảm thấy thời điểm chín muồi đã đến rồi, kiên nhẫn đợi cả nhóm ăn lẩu xong, hội giám đốc Lý đi về rồi mới tới thời gian cho cô và Đinh Bộ Trực.
Nhà hàng lẩu nằm bên bờ sông Xuân Thủy, trời đông giá rét khiến cành liễu trơ trọi, không còn người đi dạo trên đường, thi thoảng mới thấy có người dắt chó đi dạo tay cầm túi ni lông đựng xẻng hốt cớt cho cục cưng của mình.
Bầu không khí vô cùng hợp lí, gió thổi xào xạc u buồn – thời điểm tuyệt đẹp để nói lời từ chối!
“Đinh tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh – Ơ!”
Đinh Bộ Trực nắm tay cô thả vào túi áo anh.
“Ừ.” Anh khẽ bảo: “Em nói đi.”
Hình như cái hành động ngập mùi phim thần tượng thế này không hợp với đề tài nghiêm túc đương chuẩn bị bắt đầu… Cô giùng giằng rút tay ra để sau lưng, mặt mày căng thẳng.
“Đinh tổng, tôi không hợp làm bạn gái anh.”
Đinh Bộ Trực: “Lý do của em là gì?”
“Chúng ta không xứng đôi vừa lứa.” Lạc Tòng Tâm ra vẻ thấu tình đạt lý: “Thứ nhất, trình độ học vấn không xứng, anh là du học sinh xuất sắc ở nước ngoài nhưng tôi chỉ là cặn bã xã hội học trường tầm trung trong nước. Thứ hai, địa vị không xứng, anh là tinh hoa của tập đoàn Đường thị mà tôi lại là nhân viên quèn trong chi nhánh. Thứ ba, kinh tế hai bên không xứng, tiền lương một năm của anh đến mấy triệu tệ, trong khi lương một năm của tôi còn không đến sáu vạn tệ. Nhà anh ở nghìn tệ một mét vuông, nhà tôi thuê có tệ một tháng. Thứ tư, bạn bè của chúng ta cũng không tương xứng, bạn anh đều là người giàu nứt đố đổ vách, có chỗ đứng trong xã hội còn bạn tôi toàn hội ngốc nghếch ăn dầm nằm dề trên mạng.”
“Nói tóm lại, thế giới quan, nhân sinh quan của chúng ta khác nhau rất nhiều, dù giờ ở bên nhau thì sau này vẫn sẽ chia tay thôi. Dưới góc độ tổn thất thì anh thấy đấy, anh chọn tôi làm bạn gái, đó chính là top một sự lãng phí thời gian và lãng phí nguồn đầu tư, vì vậy, chia tay càng sớm càng tốt, kịp thời thu hồn vốn.”
Nói một hơi liền tù tì, Lạc Tòng Tâm vẫn thẳng lưng chứ không hề ngồi sụp xuống đất. Đinh Bộ Trực nheo mắt hiện ra đuôi mắt dài mảnh.
“Em học thuộc đống này mất bao lâu?” Anh hỏi.
Lạc Tòng Tâm: “Hả?”
“Em rảnh quá nhỉ, ngày mai nộp cho tôi bản word hai nghìn chữ mười kinh nghiệm học tập mà em tâm đắc nhất..”
Lạc Tòng Tâm: “Gì??”
Đinh Bộ Trực xoay người rời đi.
“Đinh tổng?” Cô níu vạt áo anh: “Anh không hiểu sao?”
Anh không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước: “Không.”
Cánh tay cô rất nhỏ sao mà giữ anh được, chỉ có thể bị anh lôi đi.
“Anh không định cân nhắc à?”
“Không.”
“Thế gian này chỉ khó tìm mỗi gái ba chân thôi chứ phụ nữ hai chân đầy trên phố đây này, sao anh cứ phải dính tịt lấy tôi làm gì…”
“Lạc Tòng Tâm!” Đinh Bộ Trực nắm cổ tay cô, kéo cô lên trước mặt mình: “Em bị ngu ngốc à?!”
Lạc Tòng Tâm: “Đinh tổng, tôi thật sự thấy là… Ưm!”
Không nói nên lời nữa bởi anh đã phát điên lên bịt miệng cô bằng môi anh rồi. Anh xông vào khoang miệng cô, hung hăng cuốn lưỡi cô, xâm chiếm từng tấc từng tấc một. Cô sợ đến ngây người, hai mắt trợn tròn, tiêu cự mờ đi, đành mặc cho mùi hương mát lạnh hòa với mùi ngai ngái của máu quấn quýt lấy mình. Không rõ thời gian đã trôi đi bao lâu, cuối cùng anh cũng buông cô ra.
“Lạc Tòng Tâm.” Hơi thở anh phả lên lớp mồ hôi đọng trên người cô: “Anh chỉ hỏi em đúng một câu.”
Tai anh đỏ bừng nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như thế, đượm màu đơn côi. Giọng anh trầm đi, càng về sau càng run lên.
“Lạc Tòng Tâm, em… thích anh không?”
Cô cảm giác chỉ cần cô nói “Không”, anh sẽ thả cô đi ngay lập tức, và như vậy, có lẽ anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Ngặt nỗi, cô không thể cất lên lời.
Cô có thể viết đủ hai nghìn chữ “Không môn đăng hộ đối” về treo trước bàn, thuộc cả bài chia tay mấy trăm chữ, nhưng cô lại chẳng thể nói ra câu này.
Tôi không thích anh…
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tim cô vỡ nát, đau đớn khôn nguôi. Cô nhớ về lần đầu tiên mình gặp Đinh Bộ Trực. Anh đứng bên cạnh tổng giám đốc cũ, khuôn mặt điển trai lạnh lùng tựa như một pho tượng được điêu khắc tinh xảo.
“Chào mọi người, tôi là Đinh Bộ Trực, tháng sau sẽ nhậm chức tổng giám đốc chi nhánh Xuân Thành của tập đoàn, hy vọng chúng ta sẽ làm việc vui vẻ.”
Vào chính thời khắc ấy, anh đã khiến sợ hãi trong cô thức tỉnh. Ấy là một cảm giác vô cùng đặc biệt, tựa như cô đang phải sống trong hỗn loạn và anh đã đến, mang theo một thanh kiếm xé toạc thế giới của cô.
Cô sợ người này. Cô muốn cách người này thật xa, càng xa càng tốt. Cô…
Lạc Tòng Tâm nhìn khuôn mặt đang sát vào mình. Đinh Bộ Trực cau mày, cằm anh bạnh ra, thậm chí cô có thể cảm nhận được từng cơ trên mặt anh cũng đang run lên, dường như anh đang rất lo sợ.
Thì ra là như vậy…
Ánh mắt cô đỏ bừng. Thì ra, em sợ anh đến thế, bởi vì…
Giọng cô khàn đi, cố gắng thốt lên: “Em thích anh mà…”
Anh dịu dàng ôm cô vào lòng, cằm anh cọ cọ lên người cô.
“Anh cũng thích em, từ rất lâu, rất lâu rồi.”