Áo Đinh Bộ Trực bị gió thổi vùn vụt, tóc anh bù xù, cằm anh bạnh ra, giọng khàn đi.
“Tôi mang đồ tới rồi, thả người ra.”
“Đồ đâu?” Anh Tần hỏi.
Đinh Bộ Trực vứt một tập tài liệu xuống đất. Đường Cam Thảo cầm lên mở ra xem: “Thẻ căn cước Venezuela là thế nào? Chẳng phải tao bảo muốn đi Mỹ hay Canada rồi à?!”
“Cố lắm rồi.” Đinh Bộ Trực đáp lời nhưng đôi mắt anh chỉ chằm chằm vào Lạc Tòng Tâm, ánh mắt anh lạnh lùng và kiên định cứng rắn, dường như chỉ cần khẽ chạm vào thôi, nó sẽ vỡ tan.
Anh Tần rút hộ chiếu và tiền mặt trong tập tài liệu ra.
“Đinh tổng, đừng trách tao không nhắc mày, đệ của tao ở khắp cái Xuân Thành này, nếu chúng không nhận được tin của tao thì… À mà, nhà họ Đường chúng mày nhiều tiền thế sao phải sợ, nhưng còn bạn gái của mày với gia đình nó, tao tin là mày hiểu tao đang nói gì.”
“Thẻ căn cước này đảm bảo cho mày sống an toàn mười năm ở Venezuela.” Đinh Bộ Trực nói.
Anh Tần gật đầu, nghía sang Đường Cam Thảo: “Đi thôi.”
Đường Cam Thảo: “Cứ thế mà đi?!”
“Chứ sao nữa?” Anh Tần cau mày: “Nếu giết nó thì đời ông với tôi toang đấy.”
“Nhưng mà!”
“Có đi hay không?” Đường Cam Thảo cắn răng, trợn mắt nhìn Đinh Bộ Trực rồi đi theo anh Tần. Hắn ta lướt qua anh, gió thổi tóc bay, ánh mắt hai người liếc nhìn nhau.
Lạc Tòng Tâm giật thót mình: “Đinh Bộ Trực!”
Chớp mắt, hắn đâm thẳng vào bụng Đinh Bộ Trực, anh trở tay đấm vào hốc mắt hắn. Bỗng có tiếng động vang lên, hai người tách ra nhảy về phía sau. Tay anh Tần nắm một con dao, mặt mày dữ tợn, Đinh Bộ Trực oằn mình, một tay ôm bên sườn, máu rớm qua kẽ tay. Đường Cam Thảo ngồi phịch dưới đất, hét toáng lên.
Anh Tần quát: “Mày báo cảnh sát!”
Đinh Bộ Trực: “Không phải.”
“Nhưng tao ngửi được mùi cớm!” Hắn lao đến, đâm bổ về phía Đinh Bộ Trưc. Mặt anh tái nhợt, vội tránh đi nhưng máu trong bụng trào ra ngày một nhiều hơn khiến chân anh loạng choạng.
Tim Lạc Tòng Tâm đập thình thịch, nỗi sợ tột cùng dậy lên, cô ngậm chặt miệng, ép bản thân không được hét lớn, không được khóc thành tiếng, cố gắng nén hơi thở của mình.
Dao của anh Tần rơi xuống đất và bật ra âm thanh chói tai. Có tiếng rít sắc lẹm bùng bùng trong tai Lạc Tòng Tâm. Vô vàn tia sáng bỗng tụ lại đung đưa trong màn đêm, trông như cây đuốc, như lưỡi kiếm, như những oan hồn.
Ảo ảnh?!
Lạc Tòng Tâm lắc đầu mạnh, để cho bản thân được tỉnh táo nhưng ảo giác kia lại ngày một sắc nét hơn. Cô nhìn thấy có vô số binh lính thời cổ đại ở đây!
Bọn họ vây quanh Đinh Bộ Trực, kéo chân anh, lôi cánh tay anh, chúng còn nhe ra thứ lợi rữa nát, cười khùng khục và gầm lên.
Không! Cút đi! Cút đi!!
Cô gào thét trong lòng, ánh mắt cô đỏ ngầu, có chất lỏng chảy xuống. Đinh Bộ Trực đang tránh đòn quay đầu nhìn mà hoảng sợ, cuống cuồng chạy đến, mặc kệ gã Tần tàn ác đâm dao xuống lưng mình..
“A Trực!!” Lạc Tòng Tâm bỗng lao người đến, cổ tay cô gãy cái rắc.
Đinh Bộ Trực lăn trên đất, dao của anh Tần đâm trượt, anh bật mình đánh trả lại hắn như phát điên.
Miệng Lạc Tòng Tâm đắng ngắt, cô gần như không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm nhận được có gì sền sệt trên mi mắt cô.
Cổ tay đau, đầu đau, mắt cũng đau nhưng tất cả cũng chẳng bằng một phần nỗi đau này, đau khổ, tức giận, hối hận, nguyền rủa… Vô số cảm xúc này hóa thành lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.
“Đinh Bộ Trực, bọn tao không sống thì mày và con kia cũng đừng hòng được sống!”
Lạc Tòng Tâm bị người ta dựng dậy, cô cảm nhận được đầu gối mình bị cọ xuống nền đất, gió thổi như muốn cắt tóc mình. Cô ngã xuống đất, trước mặt cô xuất hiện vật cứng có mùi da – đó là một bàn chân.
“Đường Cam Thảo! Thả cô ấy ra!”
Giọng Đinh Bộ Trực như bay đến từ nơi xa, cô muốn nhìn anh nhưng lại chẳng thể thấy được. Má cô bị đạp xuống đất, một tay bị treo trên thành của tòa nhà, mất cảm giác mà lảo đà lảo đảo. Cô nhìn áng mây nơi chân trời, thấy con sông Xuân Thủy quanh co, ngắm nắng chiều xuyên qua từng rặng mây, tụ thành từng tia sáng trên bầu trời.
“Gái à, chỉ trách số mày hẩm hiu.” Nhấc chân lên, rồi đạp thẳng vào lưng cô.
Đúng lúc này, cô nâng bàn tay không bị gãy móc chặt vào một chân của mình. Cô bay ra ngoài, cảm giác không trọng lực rõ đến mức khiến người cô run lên, song, cô lại mỉm cười.
Cô thấy Đường Cam Thảo thét lên dữ tợn rồi ngã xuống ngay bên người mình.
Cô nghe thấy tiếng anh gọi tên. “Lạc Tòng Tâm!”
Đôi mắt cô nhắm nghiền.
Đinh Bộ Trực, cảm ơn anh.
Và cả, tạm biệt anh.
Lạc Tòng Tâm rơi vào một giấc mơ rất dài, rất dài. Trong cơn mơ ấy, cô không phải Lạc Tòng Tâm mà tên cô là Du Nhược Tâm.
Cô là con vợ lẽ của một quan chức nhỏ, trên cô có hai người chị và ba người anh. Cô là người trẻ nhất, tầm thường nhất, không được chào đón nhất. Năm cô tám tuổi, dì cô () chết vì bệnh tật, bà nội tội cô quá nên nuôi cô trong phòng bà. Vì thế mà hai chị càng chướng mắt cô hơn, săm soi chèn ép cô khắp nơi.
() Hồi xưa con cái gọi vợ bé của cha là dì.
Đây là mở đầu của một bộ truyện trạch đấu theo khuôn sáo cũ, thiên về những chuyện lông gà vỏ tỏi hằng ngày cho đến khi Du Nhược Tâm gặp được một người. Đó là một bé trai chừng tám, chín tuổi bị ngất ở trên núi, cô gặp được cậu nhóc lúc đi dâng hương cùng bà.
Cả đời cô khắc ghi khoảnh khắc lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu, đôi mắt cậu màu ngọc lưu ly, trong trẻo mà lạnh lùng. Bé trai ấy thành người hầu cho Du Nhược Tâm, cậu rất gầy, lại ít nói, Du Nhược Tâm hỏi han mấy ngày cũng chỉ biết cậu mang họ Tống.
“Ánh mắt cậu thật đẹp và ngay thẳng, từ nay sẽ gọi cậu là Tống Trực.” Du Nhược Tâm nói. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Trực cười, tựa bông hoa quỳnh nở rộ giữa màn đêm, yếu ớt mà yêu kiều.
Du Nhược Tâm dần dần lớn lên, Tống Trực cũng ngày một trưởng thành. Anh vẫn luôn lặng lẽ đi theo cô, cứ mãi bí ẩn như vậy. Anh biết làm những chiếc bánh hoa đào thơm ngon cho cô ăn, anh biết trèo lên những ngọn cây để hái cho cô những bông hoa đầu xuân dưới ánh trăng, anh sẽ ngồi lặng im trên mái nhà trông nom cô suốt đêm.
Du Nhược Tâm coi anh là người nhà, cho rằng anh sẽ không bao giờ rời khỏi mình, nhưng cô đã lầm.
Vào năm cô mười bốn tuổi, có người tới cầu hôn cô. Tống Trực xua đuổi người ta nên bị cha đánh cho tàn tạ, sau đó anh biến mất bảy ngày bảy đêm. Vào ngày thứ tám anh đã quay về, cầm trên tay một cái đầu – đó là kẻ cầm đầu đám giang hồ ở ngoại ô kinh thành suốt hai năm trời.
Ấy là thời chiến tranh loạn lạc, mỗi ngày lại có một quốc gia mới được dựng nên, cũng có những đất nước bị diệt chủng, phận người như cánh bèo trôi, tổ quốc lênh đênh chìm nổi.
Du Nhược Tâm không biết Tống Trực nói gì với cha, cô chỉ biết anh thoát kiếp người hầu, cha cũng khước từ lời cầu hôn của nhà kia.
Căn nhà tự dưng náo nhiệt hẳn, rất nhiều người đến gặp Tống Trực, dường như anh đã trở thành anh hùng, đến cả Thái tử cũng tặng lễ vật cho anh. Tống Trực dần bề bộn công việc, thỉnh thoảng rỗi lắm mới sang thăm Du Nhược Tâm.
Chị hai tự dưng lại thân với cô hơn, ở trong phòng bà nội cả ngày. Cô biết, chị hai như thế vì Tống Trực. Từ lời của chị hai mà cô biết được rất nhiều chuyện.
Thì ra kẻ cầm đầu đám giang hồ bị Tống Trực giết là người trong hoàng tộc trước kia, lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, là nỗi phiền muội của đức vua.
Đức vua rất ngưỡng mộ anh, các vị quan chức cũng đổ xô đến gần anh. Thậm chí cả công chúa cũng vô cùng coi trọng anh.
“Thảo nào công chúa hoàng tử lại thích A Trực đến vậy, dù sao thì chàng cũng khôi ngô tuấn tú, võ công xuất chúng, là nhân trung long phượng.”
Du Nhược Tâm không quá hiểu, cô thấy Tống Trực là Tống Trực, dù vẻ ngoài có như quỷ dạ xoa đi nữa thì anh vẫn là Tống Trực.
Cô nói câu này cho anh nghe, anh nhìn cô rất lâu rồi đỏ mặt. Đấy là lần đầu tiên cô thấy anh xấu hổ. Cô đã hiểu vì sao mọi người đều nói anh rất điển trai rồi.
Sau này, cô như mắc phải bệnh tâm thần, lúc nào cũng ngẫn ngờ – chăm chăm nhìn lên mái nhà hồi xưa Tống Trực hay gác đêm đến đờ đẫn, chăm chú nhìn vào bánh hoa đào đến ngẩn ngơ, chòng chọc nhìn hoa xuân khô héo trong bình đến ngơ ngác. Cô nhận ra rất lâu rồi mình không gặp Tống Trực.
Cả nhà nhộn nhịp, chỉ có mỗi phòng bà nội chìm trong cảnh đìu hiu. Cha ở quan trường như cá gặp nước, luôn luôn ra ngoài xã giao. Đầy tớ trong nhà bị mẹ chuyển sang nhà chính, Du Nhược Tâm chỉ có thể tự mình chăm sóc bà.
Bà nội lâm bệnh, cô xin mẹ mời thầy thuốc về khám nhưng bị từ chối nên cô đành tự mình ra ngoài. Tuy nhiên, còn chưa bước đến nhà thầy, cô đã bị người ta đánh ngất. Khi tỉnh dậy, cô bị ném vào một vùng đất hoang vu cách đó nửa dặm, đây là hang ổ của bọn giang hồ.
Cô sợ kinh hồn bạt vía, gắng sức chạy trốn nhưng bị bọn chúng đuổi theo, cô cứ nghĩ rằng mình không trốn được nữa, mình sẽ không bao giờ được gặp lại Tống Trực nữa, đó là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi dì mất.
Tống Trực xuất hiện, anh ôm cô vụt lên ngọn cây, bay về phía trăng tròn tựa như một giấc mơ. Trong hang núi, anh nói cho cô biết anh muốn đi lính, bởi vì “nàng” nên anh cần một thân phận.
Du Nhược Tâm hiểu, “nàng” trong lời anh nói là công chúa. Vào cái khắc ấy, tim cô đớn đau đến man dại. Cũng vào khắc ấy, cô đã biết – cô thích A Trực.
Tống Trực đi rồi, chỉ để lại một câu nói.
Chờ ta quay về.
Du Nhược Tâm bình an vô sự đến năm tuổi.
Bà nội mất.
Cô bị mẹ đuổi khỏi sân nhà bà, cô sống ở sân ngoài, làm việc như mộtngười hầu. Người ở đều thấy cô ba rất đáng thương nhưng Du Nhược Tâm vẫn vô cùng vui vẻ.
Mặc dù tiền ăn tiền mặc y hệt người hầu nhưng mọi người rất tốt với cô. Lý Đại Thẩm ở nhà bếp sẽ lén cho cô trứng gà, Trương Đại Gia gác cửa sẽ lén kể cho cô nghe những câu chuyện kì lạ, ngoài ra nhiều lúc cô có thể đi mua thức ăn, dạo quanh phố xá, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Người trên phố khác hẳn người trong nhà cô. Dù họ nghèo đói, khổ cực, khó khăn đến thế nào chăng nữa thì họ vẫn nỗ lực để sống tiếp, chân thật đến thế, chất phác đến thế cùng một niềm hy vọng ngập tràn.
Khi cô nhìn bọn họ cũng sẽ cảm nhận được hy vọng tràn trề.
Mà hy vọng lớn nhất của cô chính là Tống Trực. Cô một lòng chờ ngày Tống Trực quay về.
Từ xuân đến hạ, từ hạ sang đông. Khi nhành hoa mùa xuân đầu tiên nở rộ, anh cuối cùng cũng quay về. Anh mang theo rất nhiều chiến tích, trở thành võ tướng uy phong của nhà vua.
Địa vị giữa anh và cô đã khác nhau một trời một vực.
Khi Du Nhược Tâm gặp lại Tống Trực là vào một buổi sớm, cô cầm giỏ đương chuẩn bị đi lên thị trấn, vừa mở cửa đã nhìn thấy anh.
Tống Trực đứng giữa ánh ban mai, phong lưu phóng khoáng, quần áo đen bay bay, dường như khiến cô không thể mở mắt ra.
Du Nhược Tâm đi theo anh đến thị trấn, anh mua cho cô rất nhiều món đồ được các nàng yêu thích. Cô nhớ tới một tin đồn mà mình mới nghe được mấy ngày trước.
Hoàng thượng có ý để tướng quân uy phong kết hôn với công chúa, hình như cũng đã được công chúa ngầm đồng ý.
Trái tim Du Nhược Tâm rất đau.
Cô nói cho Tống Trực biết công chúa không thích mấy thứ nhỏ nhặt ở chợ này đâu, lại chẳng thể ngờ rằng, anh nói những thứ này đều là quà anh mua tặng cô.
Ba ngày sau, Du Nhược Tâm được cha gọi về nhà chính, lại trở về làm thiên kim tiểu thư nhà họ Du. Người nhà tự dưng nhiệt tình với cô lạ thường, bao nhiêu lễ vật, trang sức, váy vóc gì cũng được gửi đến tận nhà cô mà không tốn xu nào. Đến chị hai đã xuất giá cùng người anh cả chẳng nhìn mặt được mấy lần lúc này lại thân thiết bất ngờ, ngày ngày đi đến sân của cô, thêm cả cách đối xử của mẹ giờ đây cũng khác xưa.
Du Nhược Tâm không vui nổi bởi cô hiểu, mấy người này đều là kẻ miệng nam mô bụng một bầu dao găm.
Cô muốn về nhà ngoài, cô tình nguyện giặt quần áo, ra ngoài mua thức ăn. Cô nhớ trứng gà luộc của Lý Đại Thẩm, nhớ câu chuyện của Trương Đại Gia, nhớ cả những chú vịt con được nuôi trong hàng rào.
Tuy vậy, cô lại chẳng thể về được nữa.
Bởi vì Tống Trực mà cô bị đẩy ra đứng mũi chịu sào, cô liên tục bị mời đến tham gia những buổi tụ họp của các thiên kim nhà quyền quý, phải trưng lên cái mặt giả tạo nghe những lợi giễu cợt của đám tiểu thư đó.
Đám ấy nhạo báng cô không biết chừng mực, mặt dày trơ tráo lại muốn tranh chồng với công chúa, muốn dây máu ăn phần với tướng quân oai hùng. Bọn họ lừa cô ra vườn hoa, ngáng chân để cô vấp ngã, khiến cô nằm trong vũng bùn.
Vậy nhưng, Tống Trực đã xuất hiện.
Anh ôm cô vào lòng, cử chỉ thân mật khiến đám thiểu thư ghen ghét đến phát điên mà cũng làm cho Du Nhược Tâm ngẩn người ngây ngốc.
Anh dẫn cô đến sườn đồi ở ngoại ô. Anh nói cho biết, anh phải đến nhà họ Du cầu hôn, anh muốn cưới cô về làm vợ.
Dường như cô chẳng thể nào tin nổi, nhưng vẫn buộc phải tin bởi vì ánh mắt anh quá nồng nàn như muốn đốt cháy tim cô.
Du Nhược Tin tin tưởng anh, cô về nhà, đóng cửa không ra ngoài, từ chối tất cả lời gọi mời.
Cô một lòng một dạ chờ anh đến cầu hôn mình, chờ được trở thành nàng dâu của Tống Trực. Nhưng anh lại chẳng tới. Ba ngày không tới, một tháng không tới, ba tháng vẫn chưa thấy đâu.
Những ngày hè đã đi qua, mùa thu đang tiến bước.
Du Nhược Tâm nhận được một tin. Tống Trực thông đồng với quân phản loạn, có ý đồ lật đổ vương triều, bằng chứng rõ ràng, lập tức thi hành xử chém nhưng trên đường đi ra pháp trường, anh đã tẩu thoát.
Du Nhược Tâm ngã bệnh.
Một đợt ốm kéo dài ba tháng trời.
Suốt ba tháng cô sốt cao mãi không giảm, cứ nằm mê man trên giường, thỉnh thoảng lại nghe có tiếng người trò chuyện bên tai.
Vẫn chưa bắt được Tống Trực?
Thái tử nói nếu không bắt được Tống Trực, cả nhà chúng ta cũng bị chôn sống!
Giờ chỉ còn dựa vào cái sáu được thôi. Nàng còn ở đây thì chắc chắn Tống Trực sẽ trở về!
Du đại nhân, xin thứ lỗi cho lão già bất tài, không thể xoay chuyển trời đất.
Du đại nhân, cô sáu đã chết tim, không thể cứu chữa.
Đi mời thầy thuốc đến đây! Treo thưởng!
Ta có thể cứu nàng, nhưng… các người vẫn nên suy nghĩ cho kĩ. Dù nàng sống thì cũng sống không bằng chết.
Giữ lại tính mạng của nàng! Bao nhiêu tiền cũng được!
Kính thưa~
Thần y, sống được sao?
Ta đã dùng phương pháp này để cứu cả trăm người nhưng chỉ có nha đầu này sống sót, đáng tiếc ta lại không biết đây là phúc hay họa.
Khi Du Nhược Tâm tỉnh lại, tiết trời đã vào đông. Những bông tuyết phất phới ngoài cửa sổ, mặt đất phủ một màu trắng xóa.
Cô nằm trên giường, căn phòng ấm áp, một thiếu niên mặc bộ quần áo sặc sỡ ngồi bên cạnh giường, tay chống quai hàm, hai mắt lim dim.
Cô mở miệng nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời. Người thiếu niên chợt tỉnh, thấy cô mở mắt thì mặt mày sửng sốt hét to.
“Ha ha ha ha ha em biết nàng thể nào cũng tỉnh mà! Thấy thế nào? Khát nước lắm đúng không? Hay thèm ăn gì nào? Em đi gọi người! Nàng đừng nhúc nhích!”
Chàng thiếu niên chạy ra ngoài kêu la, lát sau đã có cả đống người dồn dập chạy vào. Cha, mẹ, anh cả, chị, anh rể còn cả đầy tớ, người hầu, bọn họ khóc, cười, hét, chìm đắm trong sự vui sướng vỡ òa. Song, Du Nhược Tâm lại chẳng cảm nhận nổi hạnh phúc hay ấm áp đang lan tỏa.
Khuôn mặt vui vẻ của bọn họ méo mó gớm ghiếc trông như những con chồn bị bỏ đói lâu ngày. Chỉ có người thiếu niên xa lạ kia mới bừng lên vẻ chân thành.
Cậu ấy tên là Miêu Thúy Đào, một cái tên rất mọng nước nhưng người cậu gầy rộc như mấy cây trúc. Cậu đến từ phía Nam, là ân nhân cứu mạng của Du Nhược Tâm.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu cứu sống được người bệnh, thấy Du Nhược Tâm tỉnh lại mà vui vẻ ra mặt như thể cô không phải con người mà là một báu vật. Cô đã từng hỏi cậu dùng cách gì để cứu mình nhưng cậu lại lảng đi không nhắc đến.
Mỗi ngày sẽ có cha mẹ đến thăm cô nhưng lần nào cũng xa cách như thế, không thèm chạm vào người cô, mà điều kỳ lạ nhất là người hầu trong phòng cô đã lui hết, chỉ còn mình Miêu Thúy Đào ở đây chăm sóc cô.
Du Nhược Tâm từng dò hỏi cậu tin tức về Tống Trực nhưng anh như bốc khói khỏi nhân gian vậy. Thái tử đã tìm kiếm khắp nơi mấy tháng trời nhưng vẫn không lùng ra được tung tích của anh. Cơ mà cô lại thấy rất vui vì không nhận được tin gì, bởi không nhận được tin gì chính là một tin tốt.
Những ngày đông dần vơi đi, hoa đã bắt đầu nở rộ trong sắc xuân ấm áp. Bây giờ cô đã có thể đi lại từ từ trong vườn hoa, nghe Miêu Thúy Đào lải nhải muốn đi xem hoa đào nở ở ngoại ô.
Thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh tựa viên ngọc lưu ly được gột rửa.
Du Nhược Tâm đứng dưới tán cây, nghe tiếng người rộn ràng ngoài sân như cách nhau một thế giới.
Đột nhiên, có gia đình vọt vào trong sân mà mẹ cô là người dẫn đầu.
Cô ngạc nhiên, hơi hơi cúi người.
“Mẹ, đây là?”
“Chúc mừng cô ba hôm nay xuất giá, người đâu, mau sửa soạn đồ cho cô ba!”