Lạc Tòng Tâm sợ, một nỗi sợ khủng khiếp. Một năm nay, đêm nào cô cũng mơ thấy cảnh Tống Trực chết trước mặt mình, mơ thấy Đinh Bộ Trực nằm trong vũng máu mà cô chỉ có thể đứng nhìn chứ chẳng thể làm gì.
Kiếp trước, cô đã hại chết Tống Trực. Kiếp này, Đinh Bộ Trực cũng suýt chết vì cô. Những giấc mộng kinh hoàng này đã nhắc cô mọi lúc mọi nơi rằng cô không nên đến gần Đinh Bộ Trực bởi cô là tai họa của đời anh.
Biết bao lần bừng tỉnh khỏi chiêm bao mà cô co mình trong chăn cầm điện thoại khóc rấm rứt. Trong điện thoại cô có một bức ảnh của Đinh Bộ Trực nhưng cô chưa bao giờ dám mở bởi cô sợ chỉ cần nhìn thấy anh thôi thì mình sẽ không thể chịu đựng được nữa mà đứng dậy tìm anh.
Cô nhớ giọng nói anh, nhớ ánh mắt lạnh lùng, nhớ sự dịu dàng cùng nụ cười đơn côi trên gương mặt, nhớ mùi hương mát lạnh nhưng nhuốm cùng mùi máu trên cơ thể anh – ấy là hương thơm của giấc mơ ngàn năm thương nhớ.
Cô nhớ anh, nhớ anh xiết bao nhiêu.
Có hai thế lực đang tranh đấu trong người cô, một bên nói cho cô rằng cô phải cách Đinh Bộ Trực càng xa càng tốt nhưng bên đối thủ lại thôi miên cô bảo cô đi tìm anh, Lạc Tòng Tâm thấy tâm lý mình sắp vỡ tan rồi.
Song cô lại kìm chế được. Cô muốn cắt đứt tất cả những thương yêu nhung nhớ của mình dành cho anh. Điều cô ước ao là đời anh sẽ được an nhiên, nếu vậy thì hết thảy những hi sinh này đều đáng giá.
Kiếp này, anh là nhân trung long phượng, là tinh anh đất trời, chỉ cần không có cô, anh sẽ sống trọn một đời khỏe mạnh bình an. Mà cô sẽ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời anh, một diễn viên quần chúng, một tấm background.
Vậy cũng tốt làm sao, thật tốt…
Không tốt chút nào!
Lạc Tòng Tâm nhìn đóa hồng bự chảng trên bàn mà xoa lông mày. Quần chúng ăn dưa bốn xung quanh ầm ĩ hết cả lên.
“Ối giời ơi, Tiểu Lạc được quá!”
“Hoa được tặng bảy ngày rồi đấy!”
“Không ngờ Tiểu Lạc của chúng ta lại hot thế này!”
“Nam chính là ai, tôi không đợi nổi đáp án rồi đây này.”
Ngư Đán Đán nép mình ở một bên, vẻ mặt táo bón giằng co vừa muốn tám chuyện vừa không muốn tám chuyện. Lạc Tòng Tâm cầm điện thoại mở wechat.
Người theo số đông: Đinh tổng, chân trời góc bể đều xuất hiện cỏ thơm, sao cứ phải đơn phương cỏ đuôi cáo đuôi em đây làm gì!
Đinh Bộ Trực: Tối đi ăn với nhau.
Người theo số đông: Xin lỗi, em phải tăng ca.
Lạc Tòng Tâm vứt hoa hồng vào thùng rác, tim cô bực bội, làm gia súc quần quật khổ cực cả một ngày, khó khăn lắm mới chịu được đến giờ tan tầm thì giám đốc phòng kế hoạch lại dội xuống một quả bom.
“Tối nay phòng mình với phòng mỹ thuật đi ăn chung với nhau, tất cả mọi người đều phải có mặt, không được phép nghỉ.”
“Hức, đừng mà giám đốc ơi!”
“Đổi sang thứ sáu không được sao?”
“Thắt cổ cũng phải lấy hơi chứ!”
“Thế thì hồn em lìa khỏi xác rồi.”
“Ăn ở tầng cao nhất của khách sạn Kế Kinh xa hoa rực rỡ, tiêu chuẩn tiệc nhà nước, có đi không?” Giám đốc kế hoạch hét lên.
Bầu không khí tĩnh lặng một giây rồi nổ bùm bùm.
“Đi đi đi!”
“Vãi chưởng, một người đến đó toàn tiêu hơn mấy chục nghìn tệ!”
“Ăn một bữa rồi cố mà kiếm tiền thưởng!”
“Tập đoàn Đường thị có khác, phúc lợi nhân viên tăng lên quá nhể!”
Lạc Tòng Tâm nhìn màn hình điện thoại, Đinh Bộ Trực vẫn không trả lời cô.
Ewwwww…
Đừng bảo có liên quan đến anh nhé…
Lạc Tòng Tâm không mấy vui vẻ với khách sạn này. Thiết bị hoành tráng, ánh đèn rọi mùi tiền với những món ăn thơm phức gợi lên trong cô kỷ niệm không đẹp cho lắm – Buổi họp thường niên nhà họ Đường.
Chẳng qua hôm nay không có Đinh Bộ Trực mà thôi.
Các đồng nghiệp đều vô cùng phấn khích, trai tơ trạch nữ sống trong căn phòng nhỏ hẹp quanh năm suốt tháng đang sung sướng tột cùng, bọn họ được ăn ngon, được khiêu vũ, được uống rượu, càng uống lại càng hăng rồi chơi Truth Or Dare, lại quay sang tung xúc xắc cụng ly xong chụm vào xì xào về số mới nhất của tờ báo “Nội bộ công ty.”
“Tình tiết phát triển chậm quá, Đinh Trực rõ ràng là nhân vật phái hành động, sao chỉ tặng hoa cho người ta thôi được, chắc chắn vẫn còn chiêu lớn chưa tung ra thôi!”
“Nam hai bị sợ quá à? Nếu tôi mà gặp được người cực phẩm như Đinh tổng thì tôi đã nhào tới từ lâu rồi!”
“Sốt ruột quá đi mất! Ngư Đán Đán, cô không thể tăng nhanh tình tiết lên được à?”
“Tôi cũng muốn lắm nhưng thế thì không thấy được sự nỗ lực của nhân vật mà.” Ngư Đán Đán liếc Lạc Tòng Tâm: “Ớ vờ lờ, Tiểu Lạc, cậu uống gì đấy?”
Lạc Tòng Tâm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, hai tay cầm cái bát đựng đầy nước, đôi tai cô đỏ bừng.
“Rượu nếp đó, chúng ta cùng uống đi.” Đồng nghiệp ở bên trả lời hộ.
“Cụ bà của tôi ơi!” Ngư Đán Đán giựt lại bát trên tay cô về: “Cô ấy uống rượu nếp cũng say được đó!”
“Không thể nào!”
“Tiểu Lạc ổn không?”
“Tôi không sao…” Lạc Tòng Tâm nghếch mặt lên cười hềnh hệch.
Mọi người: “…”
Ngư Đán Đán: “Toang rồi.”
Lạc Tòng Tâm thấy mình không có vấn đề gì xất. Dù cơ thể cô hơi nóng, da mặt như đang hơi lửa thì ý thức và tinh thần của cô vẫn cực kỳ minh mẫn, các giác quan – thị giác, thính giác, khứu giác cũng nhạy cảm hơn ngày thường rất nhiều.
Cô có thể thấy rõ từng biểu cảm của mọi người dù chỉ là nhỏ nhất, nghe thấy tiếng hít thở của đồng nghiệp – phân biệt rõ được từng loại mùi khác nhau – Ngư Đán Đán phải gội đầu đi thôi.
Nhóm đang chơi Truth Or Dare bên cạnh vỗ tay kịch liệt, cô nghe thấy có người nói to “Tỏ tình, tỏ tình”, một chàng trai đỏ mặt đứng dậy, trên tay cậu cầm một nhành hồng.
Bốn xung quanh náo nhiệt hẳn lên.
Lạc Tòng Tâm biết chàng trai này, cậu là họa sĩ, đồng nghiệp của Ngư Đán Đán, hình như tên là Tiểu Lý, mỗi lần cô đến tìm Ngư Đán Đán tám trời tám đất thì cậu ấy luôn cố tình đi loanh quanh bên người Ngư Đán Đán.
Cô ngó sang Ngư Đán Đán, trùng hợp là cô ấy cũng đang nhìn cô, hai mắt tròn xoe như con cá vàng.
Lạc Tòng Tâm mỉm cười. Xem ra Ngư Đán Đán không cần đi xem mắt nữa rồi. Tiếng ồn ào ngày một to hơn, khứu giác của cô càng lúc càng nhạy bén. Cô ngửi thấy hương hoa hồng và còn ngửi thấy cả một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng.
Cô chợt đứng dậy nhìn xung quanh thì chỉ thấy đám người ầm ĩ với mùi rượu nồng nặc chứ chẳng rõ điều gì. Cô rợn tóc gáy, tự dưng có linh cảm bất thường vọt lên trong lòng cô, đúng lúc đó Tiểu Lý đã vụt đến giơ đóa hồng ra trước mặt cô.
“Lạc Tòng Tâm, em, em em em em thích chị, mong chị làm bạn gái của em!”
Tiếng ồn ào đạt đến cực đỉnh, Lạc Tòng Tâm ngu người luôn. Cô nhìn đóa hồng kiều diễm trước mặt, một suy nghĩ xẹt qua tâm trí cô.
“Lẽ nào người tặng hoa hồng cho tôi là cậu à?”
Tiểu Lý đỏ mặt gật đầu xác nhận.
Lạc Tòng Tâm: “…”
“Vờ cờ lờ!” Lạc Tòng Tâm không hét lên như này mà là Ngư Đán Đán.
Ngư Đán Đán nhìn chằm chằm sau lưng cô, trưng ra vẻ mặt như gặp phải bão cấp mười. Cô không quay đầu lại bởi cô biết Ngư Đán Đán trông thấy gì. Cô đã ngửi thấy mùi hương trên người ai đó, mát lạnh hòa cùng máu mang đến vị chua ngất trời.
Mọi người nhường đường, một người đi đôi giày da đen bước tới cạnh Lạc Tòng Tâm rồi dừng lại đứng im. Ánh mắt của tất cả đang tụ lại hết ở nơi này như những bóng đèn đang thiêu đốt.
Bàn tay thon dài từ từ giơ ra nắm bó hồng của Tiểu Lý.
Tiểu Lý: “Đinh, Đinh tổng!”
Lạc Tòng Tâm nghe thấy giọng nói anh vang lên.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Tiểu Lý: “Dạ?”
Mọi người: “Hớ?”
Đinh Bộ Trực: “Nhưng vợ chưa cưới của tôi không thích hoa hồng, cô ấy thích hoa diên vỹ.”
“Bùm”, cả khách sạn nổ tung.
Lạc Tòng Tâm quay đầu trợn mắt với Đinh Bộ Trực.
“Anh nói gì đấy?!”
“Sao nào?” Đinh Bộ Trực cau mày, mi anh hơi cụp xuống, lại trưng ra cái vẻ tủi thân đáng thương đấy: “Anh nói đúng mà, em thích hoa diên vỹ thật còn gì.”
“Không phải! Em em em… Em thành vợ chưa cưới của anh từ bao giờ?!”
Biểu cảm “tủi thân” đáng sợ trên gương mặt Đinh Bộ Trực lại càng sâu sắc hơn. Hàng mi anh chớp chớp, đã vậy anh còn phồng má: “ giờ phút trưa ngày tháng , chúng ta xem mắt ở cà phê Gấu Trắng đúng không?”
Lạc Tòng Tâm: “Vâng, nhưng mà…”
“Lúc đó anh nói hy vọng chúng ta hẹn hò dựa trên mục đích kết hôn, phải chứ?”
“Đúng, nhưng mà…”
“Em không từ chối đúng không?”
“Đó là vì…”
“Không từ chối nghĩa là đồng ý rồi, vì thế nên em là vợ chưa cưới của anh…” Đinh Bộ Trực hỏi: “Đúng không?”
Khắp nơi chìm vào mảnh lặng im, tất cả mọi người đều đang ngừng thở ôm ngực, giương mắt nhìn Lạc Tòng Tâm. Môi cô mấp máy, đáng ra cô phải thốt lên “Không phải” cơ mà…
Cơ mà…
Đinh Bộ Trực lại ra vẻ “tủi thân” gai người xoáy sâu vào cô, đôi mắt anh lạnh như băng trôi nước chảy – ánh mắt anh đã đỏ lên.
Hơi thở cô run rẩy, cô hốt hoảng nhìn sang nơi khác, ngồi phịch xuống đất, được thể nằm luôn ra bàn.
“Em say rồi, đang chóng mặt lắm!”
Xung quanh yên lặng vài giây rồi cười ầm cả lên.
“Lạc Tòng Tâm, cô sợ quá à!”
“Ha ha ha ha ha ha, máy bay chiến đấu sợ hãi loài người!”
“Chặng đường của Đinh tổng còn dài lắm!”
Hai tay cô ôm đầu, mắt nhắm tịt lại giả chết. Cô cảm giác được anh ngồi xuống bên mình rồi cởi áo vest ra đắp lên người mình. Cô nghe thấy tiếng cười của đồng nghiệp tản đi, nghe thấy tiếng anh thở dài. Cô thấy cô không chịu nổi nữa rồi.
(Đinh Bộ Trực OS: Ảnh đế chó gì, tuyệt chiêu diễn cute cái chó gì, vô dụng hết!)
Lạc Tòng Tâm nhảy một phát lên thành người nổi tiếng của Didu Didu, chỗ cô làm việc đã biến thành địa điểm check in nức tiếng. Đồng nghiệp ở các ban khác cũng đến xếp hàng để ghé thăm cô gái số đỏ thần kỳ này. lần xem mắt của cô đã trở thành huyền thoại của thành phố, thậm chí công ty còn tung ra sản phẩm bùa đổi vận “ Lần” làm quà tặng cho nhân viên.
Mỗi khi tan làm, cứ đúng giờ là Đinh Bộ Trực sẽ đứng bên ngoài phòng kế hoạch, chìa cái mặt đẹp trai khiến nhà nhà căm ghét vào, khoác thêm vẻ ngoài thâm tình như nước, giương mắt trước mặt Lạc Tòng Tâm.
Lần đầu tiên, Lạc Tòng Tâm chạy.
Lần thứ hai, Lạc Tòng Tâm trốn.
Lần thứ ba, thứ bốn, thứ năm, Lạc Tòng Tâm giả mù.
Lần thứ tám, thứ mười, thứ hai mươi…
Toàn bộ văn phòng đã trở thành chi viện cho Đinh Bộ Trực, ai cũng nhìn Lạc Tòng Tâm bằng ánh mắt ôi đàn bà là những niềm đau.
Ngày thứ ba mươi, cuối cùng Lạc Tòng Tâm cũng ngừng kháng cự, đi về phía Đinh Bộ Trực. Anh tựa mình vào cửa sổ, những áng mây đỏ thẫm chiếu lên người anh như máu như băng. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, gợn sóng theo từng bước cô đi.
Mỗi bước đi của Lạc Tòng Tâm đều vô cùng khổ sở, một bước đến gần bên anh là một nhát dao xén vào tim cô, rỉ máu, đau đớn khôn nguôi. Cuối cùng, cô đã ở trước mặt anh.
“Đinh Bộ Trực, chúng ta nói chuyện.”
Không khí bức bối khiến người ta nghẹt thở, nay là ngày tắm hơi nổi tiếng () của Kế Kinh, tiết trời u ám, tầng mây dày đặc. Lạc Tòng Tâm ngồi trên ghế đá ở công viên nhìn mặt hồ xanh biếc. Đinh Bộ Trực ngồi bên cạnh cô, vai anh chỉ cách cô có mấy xăng ti mét.
() Ngày tắm hơi chỉ một ngày thời tiết oi ức và nóng nực khủng khiếp khiến người ta ướt đẫm mồ hôi.
Cô nghe thấy tiếng anh thở, nặng nề mà đằng đẵng.
“Đinh Bộ Trực, anh không mất trí nhớ đúng không?”
Cơ thể anh run lên từng hồi, lúc lâu sau mới “Ừ” với cô.
“Vì sao lại lừa em?”
Anh không trả lời mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, chừng một phút sau anh mới lên tiếng.
“Hồi còn nhỏ anh hay mơ thấy một cô bé, anh không thấy rõ mặt, không nghe được giọng nói, thậm chí còn chẳng biết tên của cô bé nhưng anh biết anh vô cùng vô cùng thích cô bé ấy.”
Tay Lạc Tòng Tâm bắt đầu phát run.
“Anh cứ ngỡ rằng đó chỉ là mơ thôi nhưng không phải như vậy.”
“Anh gặp được cô ấy, giống hệt trong mơ, cô ấy cực kỳ nhát gan nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ.”
“Anh đã nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng dường như cô ấy không hề nhớ ra anh là ai.”
“Những ngày sau đó, giấc mơ của anh đã bắt đầu rõ ràng hơn.”
“Anh trong mơ là tòng quân, chiến thắng kẻ địch trở về quê nhà, thề sẽ cưới cô ấy làm vợ nhưng anh đã thất hứa, anh bị người hãm hại, gần như phải bỏ mạng nhưng anh đã trốn thoát, để lại cô ấy một thân một mình trong hang ổ của bầy sói.”
“Anh nghe nói cô ấy bị người nhà ép cưới, phải kết hôn với một ông già sắp gần đất xa trời, anh cướp dâu, đi cùng cô ấy đến vách núi, anh…”
Nước mắt Lạc Tòng Tâm lã chã rơi xuống mu bàn tay.
“Cơ thể anh đã chết nhưng linh hồn anh vẫn ở lại. Anh nhìn cô ấy… Nhìn cô ấy mặc bộ váy trắng xóa quỳ xuống trước mặt thái tử… Chứng kiến cảnh cô ấy cắn chân thái tử, bị người ta lấy gậy đánh đến tan xương nát thịt… Anh nhìn cô ấy miệng đầy máu nằm trên nền đất lạnh lẽo…” Đinh Bộ Trực nhắm chặt mắt lại: “Anh trông thấy cảnh cô ấy chết, chết ở trước mặt anh…”
Mây đen trĩu nặng, tiếng sầm rền vang ẩn sâu dưới từng tàn mây.
“Anh luôn nói với mình rằng đó chỉ là mơ nhưng anh biết không phải vậy.” Giọng anh dần run: “Thật ra khi đó anh đã hiểu vì sao em không muốn ở bên anh. Lúc ấy… Vì anh mà em phải chết, vậy mà bây giờ em cũng vì anh mà… rơi vào nguy hiểm. Anh lừa em rằng anh mất trí nhớ nhưng thực chất anh đang lừa dối chính bản thân mình… Nếu như anh không nhớ bất cứ điều gì, nếu như những chuyện này chưa từng… xảy ra…”
“Anh vọng tưởng, một năm qua đi, có lẽ em đã quên rồi… Anh nghĩ… Có khi nào anh được gặp em thêm lần nữa… Có khi nào cơ hội mới sẽ được bắt đầu hay không…”
Lạc Tòng Tâm ngẩng đầu, nước mắt khiến đôi mắt cô nhòe đi, đương lúc mịt mờ, cô thấy gương mặt Đinh Bộ Trực dần hòa với khuôn mặt của Tống Trực.
Vành mắt cả hai đỏ au như máu chảy, anh nói với cô rằng: “Anh xin lỗi…”
Mưa to như trút nước, đất trời ngập màn mưa như đang chìm trong nước mắt. Lạc Tòng Tâm cụp mi nhìn từng hạt mưa rả xuống, ngân thành âm thanh vang dội. Tim cô đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp khiến cô đớn đau khôn cùng nhưng tay cô lại chẳng hề run lên.
Gió thổi cuồn cuộn, nước mưa nhỏ vào mũi khiến cô phải hắt hơi một cái. Chớp mắt, cô lại ngửi thấy hương thơm trên người anh, lạnh lùng đơn độc nhưng không hề pha lẫn mùi máu.
Cô siết chặt tay, cô nghĩ, nếu cứ tiếp tục như này thì cô sẽ phát điên mất. Không, phải chăng cô đã điên từ lâu rồi, từ cái ngày đầu tiên cô gặp anh, từ cái lần đầu tiên cô nhìn thấy Tống Trực…
Đinh Bộ Trực đứng lên.
“Anh sẽ đệ đơn chuyển công tác, rời Didu Didu, anh sẽ rời đi…”
“Đinh Bộ Trực!” Lạc Tòng Tâm nắm vạt áo anh. Đinh Bộ Trực ngạc nhiên quay đầu nhìn cô chằm chằm. Cô đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đinh Bộ Trực, em rất sợ anh, cảm giác này rất khó để diễn tả – đó là nỗi sợ ăn sâu vào linh hồn.”
Khuôn mặt anh tái hẳn đi.
“Một năm này, em càng ngày càng sợ anh hơn, sợ gặp phải mọi thứ liên quan đến anh, em không dám ngắm ảnh anh, em không dám xem tin tức về tập đoàn Đường thị, em không dám đọc truyện của Chân Giò Hun Khói, thậm chí em còn không dám theo dõi bất cứ phim truyền hình cổ trang nào – cho tới khi anh xuất hiện trước mặt em lần nữa, đã vậy còn xem mắt với em…”
Môi Đinh Bộ Trực bợt bạt.
“Lần nào anh cũng như thế hết, dù em có chạy đi đâu, có trốn thế nào thì anh vẫn sẽ tìm được em, điều đó khiến em sợ hãi… Em nghĩ…” Lạc Tòng Tâm hơi ngừng lại: “Cả đời em cũng không thể thoát khỏi anh được, không phải vì anh quá lợi hại hay vì thế lực nhà họ Đường quá khủng bố, mà vì…”
“Em thích anh.”
Đinh Bộ Trực đực người, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, cơ thể anh run rẩy chẳng thể kìm nén.
Anh nói: “Hả?”
“Em thích anh, Đinh Bộ Trực.” Lạc Tòng Tâm nói: “Em rời khỏi anh, em trốn anh, sợ anh là vì em thích anh. Kể cả em có bị Đường Cam Thảo giết chết, kể cả cơ thể em có tan xương nát thịt, kể cả mọi thứ trong mơ đều là thật đi chăng nữa.” Lạc Tòng Tâm hít một hơi: “Thì em vẫn thích anh.”
Ánh mắt Đinh Bộ Trực hơi lóe lên, màu nước từ từ phủ lên đôi mắt màu ngọc lưu ly của anh, ánh sáng tụ lại đông đảo, càng tụ lại càng rực rỡ, trán anh tỏa ra vầng sáng chói chang lấp lánh.
Anh nói: “Lạc Tòng Tâm, em lặp lại lần nữa.”
Lạc Tòng Tâm cười mà nước mắt tuôn rơi.
“Nửa đời em sống trong sợ hãi, chỉ có bây giờ em muốn được dũng cảm một lần. Đinh Bộ Trực, em thích anh!”
Cô bị anh ôm chặt vào lòng, cả mặt vùi vào lòng anh.
Cô nghe tiếng tim anh đập thình thịch như trống đánh, nói ra bao vương vấn luyến lưu anh dành cho cô.
Cô nghe tiếng mưa tạnh cùng tiếng chim bắt đầu hót líu lo.
Cô nghe tiếng anh nói: “Đời đời kiếp kiếp, anh cũng sẽ tìm được em.”
Lạc Tòng Tâm nhìn bó diên vỹ đặt trên bàn mà bực dọc.
Đồng nghiệp xung quanh “Ồ” lên cảm thán rồi ai lại làm việc đó. Vai cô rụt lại, bấm điện thoại.
“Đinh tổng.”
“Ừ.”
“Hoa là thế nào đây?”
“Anh tặng.”
“Em biết anh tặng rồi… nhưng đâu cần thiết phải đưa ba lần một ngày chứ, em không có chỗ để, vừa phí tiền phí sức vừa không bảo vệ môi trường, anh đi công tác vất vả lắm rồi, không cần bày vẽ…”
“Thế à?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, hòa làm một với thanh âm trong điện thoại.
Lạc Tòng Tâm giật mình quay đầu thấy Đinh Bộ Trực dựa vào bàn làm việc, hàng mi anh đẹp như một bức tranh.
“Lần sau anh sẽ tự đưa.”
“Ôi!!!!!”
“Trời ơi!!”
“Mới sáng ngày ra chưa kịp đề phòng đã bị thồn cơm chó vào miệng!”
“Đinh tổng, anh đang giết chết sự tích cực với công việc của chúng em đấy!”
Tiếng than vãn ngập căn phòng. Mặt Lạc Tòng Tâm nóng bừng dắt Đinh Bộ Trực trốn vào phòng nghỉ.
“Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng!”
“Em gọi anh là gì?” Đinh Bộ Trực hơi nhướng mày hỏi.
“A, A Trực…”
Ánh mắt anh lóe lên, cúi đầu hôn chụt vào môi cô.
Lạc Tòng Tâm “Hợ!’
Đinh Bộ Trực khẽ cười. Cô đỏ mặt cứ liếc bốn xung quanh.
“Thế chuyện cạnh tranh làm leader team kế hoạch…”
Đinh Bộ Trực cất luôn vẻ mặt vui vẻ.
“Tỷ lệ ôn lại kinh nghiệm học tập không đạt.”
“…”
“Tối nay đến nhà anh viết.”
“…”
“Anh, sẽ, tự tay, hướng dẫn, em, đầy yêu thương.”
“Không cần không cần không cần! Eo em lần trước, không phải vậy, chuyện này…” Lạc Tòng Tâm nhảy bật lên cao ba mét: “Hôm nay em phải tăng ca, tăng ca cả đêm!”
Nói xong cô ôm mặt chạy bạt mạng. Đinh Bộ Trực nhướng mày, bấm điện thoại.
“Ra thông báo, sau này cấm tăng ca vào thứ sáu.”
Sau sáu giờ, toàn bộ Didu Didu vang tiếng hoan hô kết thúc công việc trong tuần.
Lạc Tòng Tâm lên xe Đinh Bộ Trực với vẻ bàng hoàng.
“Thật ra thì trong nhà em vẫn còn thừa cơm…”
Đinh Bộ Trực bật cười, đạp ga lái xe đi. Anh không về nhà mà đến một nhà hàng. Nhà hàng được xây trên núi, ngồi bên cửa kính có thể thấy ánh sáng nửa đất Kế Kinh. Vừa vào đại sảnh của nhà hàng, Lạc Tòng Tâm đã thấy không thoải mái.
Đại sảnh không hề có khách nhưng đèn vẫn sáng choang, chỉ có một hàng dài người phục vụ ăn mặc chỉnh tề.
Lạc Tòng Tâm thì thầm: “A Trực, ở đây phong thủy kém à? Sao không có khách vậy anh?”
Khóe mắt Đinh Bộ Trực giật giật.
“Bùm” đèn moving head chiếu lên sân khấu, rọi vào chiếc piano trắng hình tam giác, chàng thiếu niên mặc bộ áo đuôi én màu trắng với ngón tay linh hoạt đang dạo chơi trên phím đàn, tiếng đàn vang lên như nước chảy róc rách.
Lạc Tòng Tâm ngây người, dù cô không phải người am hiểu âm nhạc nhưng cô biết rõ người đang đánh đàn trên sân khấu, Tô Nhược Tín kia chứ còn ai nữa.
Cô kinh ngạc nhìn Đinh Bộ Trực, anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt màu ngọc lưu ly lấp lánh, hơi thở anh dồn dập. Cô ngửi thấy hương thơm trên người anh, mát lạnh ngọt ngào.
Sau khi giai điệu kết thúc, cả hội trường chìm vào tĩnh lặng, còn có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Đinh Bộ Trực hít vào thật sâu, quỳ một chân xuống mặt đất, lấy chiếc hộp nhung màu đỏ ở trước ngực rồi mở ra.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lẳng lặng nằm bên trong tựa hạt nước sáng long lanh.
“Lạc Tòng Tâm, em đồng ý lấy anh không?” Giọng nói anh lúc này đã phát run.
“Em…” Giọng cô cũng run lên theo anh: “Đồng ý.”
Đinh Bộ Trực nhoẻn môi cười. Anh nắm tay cô, đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô.
“Bùm!” Pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm, ngoài cửa kia là từng vầng sáng lóa. Bao nhiêu người chạy ra chúc mừng, bóng bay hồng và dải lụa rộn rã rơi xuống từ trên trời, đại sảnh biến thành một đại dương hạnh phúc.
Lạc Tòng Tâm ôm chặt Đinh Bộ Trực, cô thấy rất rất nhiều người đang có mặt ở đây. Mẹ, ba, Tô Nhược Tín, Ngư Đán Đán, Lý Thái Bình, chị La, Lý Tinh Tinh, Bách Dương, Đường Cam Du, Hồ Khôi, Đường Cam Lan, Đàm Trì đại đại, Đường Cam Triết, Lữ Quang Minh… Còn cả toàn bộ nhân viên phòng kế hoạch.
Mọi người vỗ tay chúc mừng, ôm, có người rơm rớm nước mắt, có người nở nụ cười ngây ngô, ai ai cũng trao cho bọn họ những lời chúc chân thành nhất.
“Lạc Tòng Tâm, chúc mừng cô!”
“Đinh tổng, chúc mừng anh!”
“Trăm năm hòa hợp!”
“Bạc đầu giai lão!”
“Sớm sinh hạt sen!”
“… Người ta bảo là sớm sinh quý tử.”
Lạc Tòng Tâm ngắm nhìn anh. Anh cười sung sướng như một đứa trẻ. Ánh mắt anh hệt như lần đầu cô được gặp anh vậy – trong veo màu ngọc lưu ly.
Anh nhẹ nhàng móc ngón út của cô, kéo tay cô đến trước ngực đung đưa.
“Em còn nhớ không, anh đã hứa…”
Lạc Tòng Tâm cũng mỉm cười.
“A Trực, đã hứa thì phải giữ lời.”
Đinh Bộ Trực ngồi trên sofa, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn đầy sốt ruột. Nhà thiết kế váy cưới đứng bên cạnh mà câm như hến.
“ phút rồi, lâu quá.” Đinh Bộ Trực nói.
“Đinh tổng, thử váy cưới phải như thế, cần thời gian để chỉnh sửa chi tiết cho tốt, anh đừng vội, uống cà phê, ăn bánh ngọt, sẽ xong nhanh thôi.” Giám đốc dịch vụ cúi đầu cười lịch sự.
Đinh Bộ Trực: “Bánh tôi đặt vẫn chưa đến sao?”
“Tôi đã cho người đi lấy, Hác Vận Lai là cửa hàng mấy trăm năm tuổi, khách rất đông, lúc nào cũng xếp hàng dài…” Giám đốc dịch vụ nhìn Đinh Bộ Trực mà run lên: “Để để tôi đi giục nhân viên!”
Giám đốc dịch vụ chạy, nhà thiết kế cũng chạy theo, để lại mấy cô trợ lý làm bia đỡ đạn. May mà mấy cô gái cũng không sợ Đinh bộ Trực lắm mà còn hứng khởi tám chuyện ở bên cạnh.
“Quả nhiên là Ngọc Diện Diêm Vương, liếc mắt cái đã khiến giám đốc sợ vãi ra quần.”
“Thế á, nãy anh ấy còn nhõng nhẽo với cô Lạc mà!”
“Hả, thật á?!”
“Tớ thấy rõ ràng, anh ấy nói anh ấy còn có việc nên chỉ ở đây với cô Lạc nửa tiếng được thôi, còn bảo cô Lạc mau ra đây không thì anh không đợi nữa đâu.”
“Thế này mà cậu cũng bảo là nhõng nhẽo?”
“Quan trọng là vẻ mặt anh ấy kia kìa, mắt thì cụp xuống, má thì phồng lên, mi còn chớp chớp, không khác nào mấy con mèo nhỏ đang tỏ vẻ đáng yêu đâu.”
Mấy cô gái nghe mà ngẩng đầu thử tưởng tượng xong tất cả đều run lập cập lập cập.
“Không tưởng tượng nổi!”
“Đáng sợ quá!”
“Tớ nổi cả da gà!”
“Khụ!” Đinh Bộ Trực lên tiếng: “Xin hỏi, bánh ngọt đã đến chưa?”
“Đến rồi đến rồi” Giám đốc dịch vụ chạy vụt vào, sau lưng anh ấy còn có một thanh niên mặc đồ đầu bếp. Cậu thanh niên tiến nhanh về phía trước, đặt hộp bánh trong tay xuống bàn.
“Thưa anh, đây là hộp bánh đặc trưng của cửa hàng chúng tôi, trong này có tám loại bánh ngọt, sắp xếp theo thứ tự là bánh hoa đào, bánh hoa quế, bánh đậu xanh, bánh hạt dẻ nước…”
Đinh Bộ Trực mở điện thoại ra trả tiền: “Cảm ơn cậu.”
“Thưa anh, anh nghe tôi giới thiệu xong đã.” Đầu bếp tiếp tục: “Cửa hàng chúng tôi có lịch sử tám trăm năm, người sáng lập là Thi Thiên Thanh – một người sành ăn có tiếng trong thời vua Hoằng Trì của nhà Minh, ông ấy được biết đến là người tài năng nhất trong lịch sử Trung Hoa…”
“Không cần. Tôi không có hứng thú với lịch sử.”
“Thưa anh, anh không hứng thú thật sao?”
Đinh Bộ Trực chợt ngẩng đầu nhìn chàng đầu bếp. Cậu rất trẻ, chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, bộ quần áo đầu bếp màu trắng hình như hơi to hơn vóc người cậu, đôi mắt ẩn sau tóc mái dày màu hạt dẻ nên không thể thấy rõ nét và màu mắt cậu.
Bên ngực trái của cậu có đeo chiếc thẻ nhân viên màu vàng, trên đó ghi một chuỗi số: .
Tim Đinh Bộ Trực hơi thịch lên: “Xin hỏi, trước kia tôi đã từng gặp cậu chưa?”
“Ai biết được, biển người mênh mông, năm dài tháng rộng, có lẽ tôi và anh đã từng có duyên gặp mặt.” Đầu bếp mỉm cười, trên má trái của cậu hiện lên lúm đồng tiền.
Một cảm giác khác thường nặng trịch trong lòng Đinh Bộ Trực, anh đứng lên.
“Tôi từng gặp cậu…”
“A Trực!”
Lạc Tòng Tâm nhấc váy cưới chạy ra khỏi phòng thay đồ, tóc cô được búi cao khoe ra chiếc cổ thon dài, mặt cô đỏ bừng, bộ váy cưới trắng noãn, trông cô như một đóa hoa quỳnh nở rộ giữa trời đêm.
Đinh Bộ Trực ngắm đến ngây dại, mấy giây sau anh mới nhoẻn cười.
“A Trực, em đẹp không?” Lạc Tòng Tâm nhào vào lòng anh. Anh ôm vòng eo thon gọn của cô, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán cô.
“Đẹp.”
Thế là mặt Lạc Tòng Tâm lại đỏ lên.
“Anh mua bánh ngọt em thích đấy.” Đinh Bộ Trực quay đầu: “Cậu đầu bếp, mời cậu giới thiệu cho vợ tôi – Ơ?”
Đầu bếp trẻ biến mất, chỉ còn lại hộp bánh ngọt cùng tờ giấy mang phong cách cổ xưa, trong đó có một dòng chữ rất đẹp, vết mực hẵng còn chưa khô.
Nếu hài lòng với dịch vụ của chúng tôi, vào thời điểm thích hợp hãy cho chúng tôi năm sao khen ngợi nha~ Moa moa
“Bánh ngọt Hác Vân Lai, ôi, bánh hoa đào!” Lạc Tòng Tâm nhào tới.
Ngón tay anh miết lên tờ giấy, dòng chữ bỗng lóe lên sắc vàng rồi biến mất, chỉ còn lại địa chỉ của “Hác Vận Lai.”
Đinh Bộ Trực: “…”
Anh bị hoa mắt à?
“A Trực, bánh hoa đào này ngon như anh làm á, anh ra đây ăn thử mà xem!” Lạc Tòng Tâm sung sướng vẫy tay.
Đinh Bộ Trực đặt tờ giấy xuống, bước đến bên cô.
“Không thể nào, chắc chắn anh làm ngon hơn.”
Trong phòng làm việc của tiệm váy cưới, chàng đầu bếp trẻ nhoài ra cửa sổ, vẻ hâm mộ ngập tràn khuôn mặt cậu.
“Người có tình rồi sẽ về chung một nhà, hạnh phúc quá đi mất, hu hu hu…”
“Cậu đang làm gì đấy?” Có giọng nói vang lên sau lưng cậu.
Chàng đầu bếp quay đầu thấy thanh niên mặc áo đen đang phụng mặt, ra cái bộ dạng có cho mười triệu năm nữa thì ta cũng không cười.
“Lão Hắc, anh ra mà xem ai đây này!”
Thanh niên áo đen tiến đến, nhìn qua khung cửa.
“Tống Trực?”
“Ui, anh nhớ à!”
“Tất nhiên phải nhớ rồi, anh ấy chết thảm quá, suýt nữa thì bị rơi xuống ma đạo, nếu không nhờ Du Nhược Tâm liều mạng giết… Ớ? Cô ấy cũng chuyển kiếp rồi à?”
“Khó khăn lắm đấy! Thấy bọn họ ở bên nhau mà tôi cũng thấy an tâm.” Chàng đầu bếp ôm ngực: “Kiếp nay, hy vọng hai người ấy có thể bên nhau đến già, hy vọng sau khi mất, linh hồn họ sẽ đánh giá chúng ta năm sao.”
Thanh niên áo đen thở dài: “Đấy là chuyện của sáu mươi năm nữa, còn giờ thì đi xem công việc tháng này đi.”
Chàng đầu bếp ỉu xìu, lôi điện ra thoại ra nhìn: “Nhiều thế cơ á, lại phải tăng ca khổ cực thêm tháng nữa rồi. Gì thế này? Nhìn cái xa nhất này – ha ha ha ha ha ha ha, lại còn tên là Phạm Lam, tên kiểu gì không biết ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Thanh niên áo đen: “Chết sai thời điểm thật, sao lại mất đúng vào giờ cao điểm đang tắc đường cơ chứ.”
“Đi nhanh lên, nhỡ đâu tới muộn thì lại bị…”
“Trừ hiệu suất làm việc.”
“Hức!”
————————————
Hoàn thành trọn bộ Lần Xem Mắt
Ngày tháng năm .
Tác giả có lời muốn nói:
Kết thúc rồi! Rải hoa!
Không có phiên ngoại đâu! Rải hoa!
Nào nào, các nàng muốn hỏi người chào sân cuối cùng là ai chứ gì?
Thương thương thương, đó là nhân vật quan trọng trong quyển Bà Thổ Địa Kinh Doanh tui sẽ viết sau bộ này.
Muốn biết câu chuyện của bọn họ thì hãy vào xem nhá.
Nhấn chuyện vào chuyên mục là được.
Thật ra thì có lẽ mọi người đã phát hiện hết rồi, cuốn truyện này là một quả trứng phục sinh to bự, a ha ha ha ha ha ha.
Thế mọi người đã tìm ra được bao nhiêu quả trứng rồi?
À, chắc chắn sẽ có người hỏi, bao giờ mở hố truyện tiếp theo.
Ừ thì…
Ừ thì…
Bản tiên bấm tay tính toán thì thấy thời điểm xuân về hoa nở năm sau là lúc thời tiết đẹp nhất để mở hố đó!
Rải hoa, ha ha ha ha.
Hẹn các tình yêu trong tác phẩm mới vào năm sau, moa moa.
HOÀN.
————————————