Ngay khi vừa đến gần Thanh Tâm Phong, cả ba người cùng hạ thấp phi kiếm. Dưới luồng khí nóng bức của đảo Hỏa Đông thì không khí ở Thanh Tâm Phong thật đúng là tiên cảnh, cảnh tượng hoàn toàn bất đồng, xung quanh toàn một màu xanh biếc, nước chảy róc rách, phi cầm trân thú nhởn nhơ khắp nơi. Cảnh sắc của Thanh Tâm Phong được bao phủ trong một làn sương mờ, xuân sắc dạt dào.
Dương Nghiên Ngọc vừa đến liền bắt đầu giải thích hoàn cảnh xung quanh cho Tô Tinh. Ở đảo Hỏa Đông này, địa hỏa sơn mạch liên miên không dứt nên không khí rất khô nóng, cây cối căn bản khó lòng phát triển nổi, tựa như ở Hỏa Vân Phong, hoàn cảnh cực nóng, nhiệt độ lên tới trên độ, cao nhất có thể tới cả trăm độ. Tu sĩ tầm thường không có Bội Bảo Ngọc bảo vệ thì không thể chống đỡ được mấy phút. Thanh Tâm Phong là do nhóm tổ sư vào thời thượng cổ dùng thần thông mật thuật sáng tạo ra, có thể nói là một động thiên phúc địa chân chính. Tất nhiên, cái loại địa phương như thế này bình thường đều thuộc về chưởng môn.
Đi không bao lâu thì trước mắt Tô Tinh dần hiện ra một hành lang gấp khúc cực lớn, cứ cách hai trượng lại có một cây cột màu đỏ, trên cột khắc một cái hình Bàn Long. Từ miệng Bàn Long phun từng luồng liệt diễm. Mỗi luồng liệt diễm hình thành một cái cổng vòm màu đỏ, cứ thế chạy dọc theo hành lang. Đi qua một đám cổng vòm cùng hỏa long cột thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một đám đình viện xinh xắn, khác biệt hoàn toàn với khung cảnh vừa đi qua. Mấy cái đình viện đều có quy mô phức tạp, có Tàng Kiếm Các, Thư Hương Uyển, Cực Pháp Điện, Thối Binh Đường, Bách Xảo Viện. Qua giới thiệu, Tô Tinh mới biết toàn thể cái kiến trúc này được gọi là Luyện Khí Thối Hỏa Khắc Chú. Không đề cập tới cái khác, chỉ đơn giản nói tới quy mô của tiểu viện này cũng có hơn trăm gian, có thể thấy được vào thời quá khứ Tứ Pháp Môn cường đại tới mức nào. Đáng tiếc, bây giờ đệ tử của Tứ Pháp Môn quá ít, khó lòng bảo quản hết tất cả được, không ít lầu các không có người trông coi bị tro bụi che phủ.
Đi tiếp một đoạn, hắn mới nhìn thấy điểm cuối của hành lang. Một cái tường trắng cao ngất ngưỡng, phía dưới có một cái đại môn to lớn làm bằng gỗ, cao tới mười trượng. Trên cánh của có đủ đồ án thuộc các loại sấm gió nước lửa, chính là tứ pháp, trông cực kì sống động, chứng tỏ tay nghề của người điêu khắc đã tới mức đăng phong tạo cực.
Mở một cảnh cửa ra, hô hấp của Tô Tinh chợt đình trệ, khó lòng tin nổi thứ hắn đang nhìn thấy trước mắt.
Trước mắt hắn lúc này là một cái quảng trường siêu lớn, giống như đang đứng ở một cái bình nguyên rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối cùng. Tô Tinh phỏng chừng cái quảng trường này cũng ít nhất cũng rộng gấp ba lần Thiên An Môn quảng trường. Toàn bộ mặt đất đều lát bằng cẩm thạch, sáng lóng lánh, chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy bản thân thật quá nhỏ bé.
Ở giữa quảng trường, cứ cách hơn mười trượng thì có một đám cự đỉnh bằng đồng, phân làm ba hàng, mỗi hàng ba cái, tổng cộng chín cái cự đỉnh. Từ trong đỉnh có làn khói nhẹ phiêu phù ra ngoài, vị thanh vương vấn mãi không tan.
(DG: Đừng hỏi ta vị thanh là vị gì?)
Trong quảng trường còn có một tấm bia to, cao mấy trượng. Tấm bia được làm từ Bạch Ngọc, ở giữa có hình một tiên nữ nhập phàm nâng một thanh thần kiếm màu trắng trao cho một gã thanh niên đang quỳ ở dưới.
Phía trên tấm bia có một thanh thạch kiếm to lớn cắm thẳng xuống.
"Thanh kiếm này tên là Tứ Pháp Càn Khôn, theo truyền thuyết là do thiên tiên ban tặng cho khai phái tổ sư. Từ trong kiếm, người lĩnh ngộ được Tứ pháp, phong lôi thủy hỏa. Chính là tứ pháp luyện khí tuyệt thế bây giờ. Đó là lai lịch của bổn phái." Dù sao Tô Tinh cũng là đệ tử của sư bá, tương lai rất có tiền đồ, nên Dương Nghiên Ngọc rất cẩn thận giới thiệu. "Có thể nói, Tứ Pháp Càn Khôn Kiếm chính là trấn phái chi bảo."
Cuối quảng trường là một tòa cầu đá, một đầu đặt trên quảng trường, một đầu hướng sâu vào phía trong, tựa như một con rồng đang ngủ say, khí thế cao ngạo hùng dũng. Dưới cầu đá, từng dòng nước chảy róc rách thấm đẫm lòng người, vô cùng trong suốt. Đi qua cái cầu đá dài thì gặp một cái cầu thang chừng trăm bậc, phía trên có bốn cái đồng đỉnh lớn đại biểu cho Tứ pháp, phía sau chính là nơi cao nhất của chủ điện.
Tô Tinh thầm nghĩ Tứ Pháp Môn không hổ là Cửu Long đại phái thời thượng cổ, tuy rằng đã xuống dốc nhưng mà kiến trúc tàn lưu lại vẫn thể hiện được vẻ huy hoàng thời quá khứ. Thế nhưng, phảng phất có một sự thê lương hòa lẫn trong đó.
Phía trên đại điện, có hơn mười người đang đứng, trước đám người lại có bảy cái ghế bằng gỗ cây được bày biện, phân làm hai bên trái phải, chừa lại ở giữa một con đường, bên trên có sáu người đang ngồi, nhưng cái ghế cuối cùng ở giữa lại không có người.
Lúc này, mọi người trong đại điện tựa như đang bàn luận chuyện quan trọng, hết sức sôi nổi. Dương Nghiên Ngọc đưa Tô Tinh đến trước cửa thì chỉnh lại pháp bào, cung kính nói: "Chưởng môn, các vị sư thúc, đệ tử Nghiên Ngọc, phụng mệnh đưa người có lệnh bài của Thanh Sơn sư bá đến."
"Ngươi lui xuống trước đi."
Một âm thanh nồng hậu vang lên.
Tô Tinh tiếp tục đi vào trong đại điện, vài ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến người hắn, như muốn nhìn thấu tất cả mọi thứ. Những tu sĩ trong đại điện đều là những người đứng đầu của Tứ Pháp Môn, Tô Tinh cũng không hề hoảng sợ chỉ âm thầm dò xét, dựa vào thiên phú Động Sát của Ngô Tâm Giải nên hắn có thể nhận biết được tu vi của những người này.
Đa số đều là tinh hà trung kỳ đến hậu kỳ, chỉ có người ngồi gần chiếc ghế giữa phía bên trái, toàn thân mặc pháp bào hỏa luyện, hạc cốt tiên phong, mắt như ánh ánh lửa, là có tu vi cao nhất ở đây, tinh hải trung kỳ. Nhưng Tô Tinh vừa thấy tinh khí ảm đạm của lão thì biết người này tuổi đã quá già rồi.
Lão chính là chưởng giáo của Tứ Pháp Môn - Huyền Thiên Chân Nhân.
Theo như lời Dương Nghiên Ngọc nói thì Trì Thanh Sơn là một luyện khí tông sư đứng đầu Tứ Pháp Môn, khi hắn mất tích thì môn phái tưởng hắn đã chết rồi, thế nhưng bây giờ lại nhận được tin tức Trì Thanh Sơn thu nhận một đệ tử nhập môn nên khiến cả Tứ Pháp Môn đều bị kinh động. Huyền Thiên Chân Nhân lập tức triệu tập thủ tọa của tứ pháp linh phong cùng thương nghị.
Nhìn thấy bộ dáng thong dong, không hề bận tâm của Tô Tinh, từ đáy lòng Huyền Thiên Chân Nhân khẽ nguyền rủa tên huynh đệ của mình, thật là thầy nào trò nấy mà. Cử chỉ trầm ổn, tâm tình kiên định, đúng là một mầm móng tốt đễ thành một luyện khí sư. Vốn lão hơi hoài nghi thân phận của Tô Tinh nhưng vừa thấy hắn thì lão đã tin tưởng Tô Tinh chính là đồ đệ của Trì Thanh Sơn.
Dù không đúng thì cũng chẳng sao, từ lâu rồi Tứ Pháp Môn chưa từng xuất hiện một đệ tử thiên tư trác tuyệt như vậy.
Tinh Vân hậu kỳ đích thực không thấp.
"Tên ngươi là Tô Tinh?" Huyền Thiên Chân Nhân hỏi.
"Tại hạ đúng là Tô Tinh." Tô Tinh trả lễ.
"Ngươi gặp Trì Thanh sư đệ như thế nào?"
Tô Tinh lại bắt đầu nói lại lời đã soạn trước, đơn giản chỉ là một lần cơ duyên mà thôi. Tựa như, "Oh, ta xem ngươi là người có căn cốt kỳ giai, thôi làm đệ tử ta đi…" thế là xong.
Huyền Thiên Chân Nhân lại hỏi Tô Tinh tung tích sư phụ của hắn, Tô Tinh không nói thật rằng Trì Thanh Sơn đã chết, chỉ nói là sư phụ để lại một cái lệnh bài cùng pháp quyết rồi kêu hắn tới Tứ Pháp Môn để học tập. Hắn cố gắng nói ngắn gọn, tỉnh lược những thứ không cần thiết, nói dối càng nhiều càng dễ bại lộ, đạo lý này Tô Tinh vẫn nhớ rõ.
Ánh mắt của đám người chợt ảm đảm, e rằng Trì Thanh Sơn lành ít dữ nhiều rồi.
"Sư phụ ngươi còn lưu lại cho ngươi thứ gì khác không?" Huyền Thiên Chân Nhân trầm ngâm hỏi.
"Không có a!" Tô Tinh lắc đầu.
"Sao lại như vậy!" Huyền Thiên Chân Nhân tiếc nuối than khẽ.
"Chưởng môn, một khi Trì Thanh Sơn sư thúc kêu hắn một mình đến bổn môn, hắn lại không có khả năng một mình tu hành, ta nghĩ hay là đưa hắn thành môn hạ của bổn phái đi." Một đại hán có chòm râu quai nón chợt lên giọng nói, mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tô Tinh như đang nhìn một khối trân bảo. Bàn tay hắn đang muốn kéo Tô Tinh lại thì người ngồi ở ghế thuộc Lôi Minh Phong giành trước, chắn trước người hắn ta, rồi quay sang Huyền Thiên Chân Nhân nói: "Chưởng môn sư huynh, hôm nay ta thấy cực kỳ hợp ý với đứa nhỏ này, hơn nữa hắn đã tu luyện xong nhập môn Ly Hỏa Công pháp, hợp với Lôi Minh công pháp lại càng thêm mạnh, xin cho hắn làm môn hạ của Lôi Minh Phong." Nguồn tại ệnFULL.vn
"Hả!!! Không phải hắn cùng Thiên Hỏa Phong chúng ta càng thêm thích hợp hơn sao?" Đại hán nhíu mày bất mãn.
Tứ Pháp Môn có lịch sử lâu đời, lại bởi vì ngăn cách với ngoại giới, bị các tông phái ở Thương Long giới phong tỏa, chỉ có thể tại mười thôn xóm xung quanh tìm kiếm đệ tử, ngẫm lại thì thật quá thảm. Môn hạ đệ tử thật quá kém, hôm nay chứng kiến tu vi Tinh Vân hậu kỳ của Tô Tinh, lại từng được Trì Thanh Sơn coi trọng thì có lẽ từng để lại cho hắn thứ gì đó.
"Ta thấy hắn tâm trí bình ổn, tâm tư kín đáo nên rất phù hợp với Thủy Nguyệt Phong!" Thủ tọa của Thủy Nguyệt Phong chợp cắt lời.
Huyền Thiên Chân Nhân nhìn lướt qua bọn họ rồi hơi nhíu mày.
"Cứ ồn ào như vậy thì còn ra thể thống gì!" Một tiếng băng lãnh như xuyên thấu không gian, tiến thẳng vào đại điện.
Cánh cửa mở ra, một mỹ phụ đoan trang nhãn nhặn lịch sự, tóc mây thơm ngát khoan thai bước vào. Mọi người trong đại điện chợt im lặng.
"Nguyệt Khả sư muội, đã xuất quan rồi sao?" Huyền Thiên Chân Nhân đứng dậy nghênh đón. Vị mỹ phụ này tại Tứ Pháp Môn có địa vị không thấp, cả tứ vị thủ tọa chỉ dám cười khổ một cái rồi thôi.
Nguyệt Khả sư muội?
Tô Tinh nhướng mày nhìn người nữ nhân này.
Trong thư tịch do Trì Thanh Sơn lưu lại thì hắn phát hiện không ít sự tình của vị Nguyệt Khả này, e rằng quan hệ của hai người không phải đơn giản. Tô Tinh âm thầm dò xét nàng ta. Hắn vừa nhìn bóng dám của người thiếu phụ thì chợt nhớ tới bài thơ:
Thanh y tố khỏa.
Vũ thái sinh phong.
Trường mi liên quyên.
Vi dễ miên miểu.
(DG: Thơ tả gái, cho ta xin kiếu cái này đi ha, làm biếng lắm.)
"Chưởng môn sư huynh, chuyện thế nào rồi? Nghe nói có một đệ tử của Trì Thanh Sơn sư ca tiến vào môn phái chúng ta, sao lại không thông tri cho sư muội một tiếng?" Mỹ phụ cười nhạt hỏi, thanh âm nàng êm ái, thanh thúy như tiếng suối chảy.
Huyền Thiên Chân Nhân cảm thấy khó xử, lão không gọi vì biết rằng nàng cùng với Trì Thanh Sơn có một mối quan hệ không rõ ràng, biểu hiện là hai người một thì Cách Thiên Thần Hỏa, bên kia lại là Thiên Tâm Thủy Diễm. Băng hỏa sao có thể đứng chung? Nhưng lão cũng biết sự canh tranh giữa hai người lại có chút mập mờ, lúc trước khi Trì Thanh Sơn xuất môn tìm người truyền lại y bát thì thần sắc vị sư muội này lúc nào cũng ảm đảm không vui.
Đồ đệ của hắn trở về thì cũng có nghĩa là Trì Thanh Sơn đã xảy ra bất trắc, nếu không sao lại chỉ đưa một khối lệnh bài còn người thì không thấy. Huyền Thiên Chân Nhân sợ vị sư muội này giận chó đánh mèo hủy đi một đồ đệ tuyệt hảo của Tứ Pháp Môn.
"Chưởng môn sư huynh cứ yên tâm đi, Nguyệt Khả đối với hắn sớm đã chết tâm rồi, lúc trước hắn không hề để ý muội quyết đi tới Thương Long giới thu đồ đệ, Nguyệt Khả đã biết hắn sẽ không trở lại nữa…" Mỹ phụ vẫn bình đạm nói.
"Nguyệt Khả sư cô." Tô Tinh chắp tay chào.
"Ừ!!"
Nguyệt Khả dò xét hắn một hồi rồi gật đầu nói: "Không sai, tuy hắn đã đi rồi nhưng xem như cũng có ánh mắt, sắp chết cũng tìm được một truyền nhân tốt như thế này, chỉ đáng tiếc…"
"Chưởng môn sư huynh, thôi thì cho hắn làm môn hạ của sư muội đi." Nguyệt Khả bỗng đề nghị.
"Nguyệt Khả sư tỷ không thể a, thật vất vả mới có một thiếu niên thiên phú trác tuyệt như thế sao sư tỷ lại giành trước rồi." Thủ tọa của Thủy Nguyệt Phong oán giận nói.
"Tuy mấy năm nay Liên Tâm có tiến bộ trọng đại, nhưng mà tình tình lại có chút quái gở. Tuy nói luyện khí sư có thể như vậy nhưng ta không muốn chứng kiến người thứ hai sẽ là đồ đệ của Thanh Sơn sư ca. Vả lại tu vi của hai người cũng gần tương đương có thể giúp chúng dễ trau đổi lẫn nhau. Chẳng lẽ ta có hai gã đồ đệ cũng là quá phận sao? Ngươi muốn tranh với ta?" Cư Nguyệt chợt nở nụ cười tươi như hoa, tinh khiết đến mức không nhiễm chút bụi trần gian nhưng lại làm người khác lạnh cả người.
Những người khác chỉ có thể lắc đầu cười khổ.