Chương : Bị bắt
Mã mơ màng tỉnh lại không biết mình đang ở đâu, ngó quanh chẳng có ai chẳng có gì ngoài bốn bức tường màu trắng đơn điệu đến đáng sợ, nơi đây quá xa lạ.
Nhức, rất nhức đầu, cậu cố nghĩ xem có chuyện gì mới xảy ra.
Hai tiếng trước:
Ưm..mm.. khá..t nướ..c..
Giọng nói run rẩy, vang lên rất nhỏ từ chỗ giường Kết.
-Kết, Kết cậu tỉnh rồi!
Mã đang lim dim nhắm mắt bỗng nghe thấy giọng nói của Kết, cậu mừng quýnh đỡ cô ngồi dậy uống chốc nước, môi cười muốn đụng tới vành tai, Mã vuốt mớ tóc rối cho cô, cậu yêu thương ôm cô vào lòng.
Lặng lẽ khóc, không phải vì mình yếu đuối mà cậu quá vui đó thôi. Cứ ngỡ cô ấy sẽ gặp chuyện chẳng lành trái tim cậu như căng như dây đàn, có thể đứt bất cứ lúc nào nếu chấn động quá mạnh.
Thở dài nhẹ nhõm, cuối mặt nhìn thiên hạ nhỏ đã ngủ mất, cậu định đứng dậy đi mua chút cháo đợi Kết tỉnh cho cô ăn.
Nhưng...
Ầm
Cửa phòng đột nhiên bị một lực mạnh tông vào toang mở, bước vào là gần chục tên bịp mặt áo đen, chúng không nói mà làm, chĩa súng.
Tịt Tịt
-Các ngườ...i là.. a....i..?
Cây súng đó có thuốc ngủ a, mũi tiêu bay thẳng xuống mông trái Mã, cậu chưa kịp hiểu tình hình đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhớ ra được sự việc, Mã vùng dậy mò tay tìm lối ra nhưng vô vọng, căn phòng này cứ như chiếc hộp bị biến to hoặc chính cậu đang bị thu nhỏ lại.
Thoát ra không được cậu rất lo không biết Kết ra sao rồi, cô ấy đang bị thương nếu như lại bị nhốt hay hành hạ sẽ chẳng qua khỏi đâu.
-Này các người là ai thả tôi ra, đồ bắt cóc.
Mã thấy được một cái camera trên trần, cậu chụm tay thành cái loa la lớn.
Không được gì, Mã tức giận, đấm vào tường rồi đạp xuống đất cố gắng cho bẳng được thoát ra khỏi đây.
Bên ngoài chiếc hộp trắng ấy có khoảng một tá người im lặng chấp tay sau lưng nhìn trực diện qua camera.
-Cậu chủ, cô gái đã tỉnh.
Một tên thuộc hạ đi vào, cuối đầu cung kính báo cáo.
-Tốt, chuyển camera.
Tên được gọi bằng cậu chủ ngồi trên chiếc ghế xoay, vì trong tối không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn ra sao trừ đôi mắt sáng vô hồn màu xám.
Máy quay được chuyển đến một căn phòng khác, cũng như phòng Mã, nơi đây chỉ có bốn bức tường trắng.
Kết tỉnh dậy cố gắng lê thân mình ngồi vững, kêu mãi tên Mã nhưng không thấy cậu đâu. Sau một lúc định hình đây chắc chắn không phải là bệnh viện cô mới hốt hoảng.
Không biết sức lực đâu ra, Kết ngồi bật dậy mò mẫm bức tường, không có lối ra, cô không tin, chắc chắn phải có cánh cửa đâu đó, nếu không có thì cô vô bằng cách nào, thả từ trên cao xuống hay chui từ lòng đất lên.
Chính cô bây giờ rất sợ, khuôn mặt tái nhợt, chóng mặt, cô không còn sức chống cự ngã sõng soài dưới đất, mọi thứ xung quanh chỉ còn một màu đen.
-Chuyện tôi cần các người đã làm hết chưa?.
Hắn ta bấm tắt máy quay xoay mặt nhìn thuộc hạ.
Người sau lưng hắn đều cuối đầu, đồng thanh nói:
-Đã hoàn hảo thưa cậu chủ.
Tên thuộc hạ lúc nãy chạy vào, cuối người báo cáo:
-Bắt được một người còn bốn người kia đã chạy thoát, hai người có lẽ đã chết.
Đùng
Bịch
Tiếng súng cùng với kẻ vừa dứt lời nằm gọn dưới đất, viên đạn xuyên qua đầu tên đó không kịp chảy máu, hai mắt trợn tròng một cách chết quá đột ngột.
Bọn người phía sau hít phải một hơi khí lạnh, sống lưng đã lấm tấm mồ hôi, tay chân đều run rẩy, lập tức quỳ hai chân dưới kẻ mới ra tay. Đồng thanh nói:
-Cậu chủ bớt giận.
-Hừ, toàn lũ ăn hại, đi tìm bắt bốn người kia không tới bảy người mới đúng, tốt nhất là bắt sống, xem sống chết hai kẻ kia ra sao. Còn người bị bắt mang đến phòng tôi. Trong vòng ba ngày, kết quả không như ý thì các người nên mua sẵn quan tài cho mình đi.
Hắn ta tức giận, đứng phắt dậy, sau khi để lại lời đe dọa chắp tay sau lưng đi khỏi.
Những tên thuộc hạ còn lại lôi xác tên mới chết quăng vào lò thiêu xem như tên đó chưa từng tồn tại.
Vào hai tiếng trước.
Sau khi nghe tin Mã - Kết bị bắt cả bọn Thiên khởi hành xe đi đến bệnh viện, vì không kịp lấy xe riêng nên đành lên hết xe limo, Thiên cầm lái.
Ngưu xúi quẩy trật chân nên nói người lớn đi trước mình đến sau, Xử - Giải cũng ở lại lo cho Ngưu.
Xoa chân cho Ngưu, Xử mượn chiếc xe Mazda màu đỏ của Phong chở cả ba người đến viện.
Thiên cầm lái được nữa đoạn thì mới nhớ ra lúc sáng nhận được tin khẩn của hiệp hội H về việc nghi ngờ bọn người Z dùng đoạn mã bom, quýnh quáng ông dừng xe bảo cả bọn đi xuống.
Rành về xe chỉ có Bảo, anh sau khi xác định chiếc xe không hề có hệ thống kích nổ, cả bọn liền thở phào nhẹ nhõm.
-Ngưu, Giải, Xử, bọn nó...
Ngư vừa lên xe thì mới nhớ, bà nói lớn, mắt mở to, lòng bà cứ như trống đánh, cả đám đều nhìn về bà, Thiên chỉnh vô lăng vòng xe trở về.
Tay Ngư rung rẩy bấm số Ngưu, Yết bất giác cũng nâng điện thoại lên gọi cho Giải.
Ai cũng lo đến quýnh không ngừng hối thúc Thiên chạy nhanh về nếu không sẽ có chuyện chẳng lành nhưng không ngờ đầu xe bị chặn bởi bốn chiếc camry màu đen, bọn người trong xe móc súng hướng thẳng đến xe bọn người Thiên mà bắn.
Ông đạp ga chạy thẳng đến trước, cả bọn cuối đầu, chiếc xe chuyển bánh lao thẳng đến với tốc độ chóng mặt, bốn chiếc xe chặn đường bị va chạm mạnh văng ra xa, đám người cầm súng không ngờ Thiên lại liều chết như thế, phản ứng nhanh nhảu nhảy ra xa khỏi đám xe.
May mắn Thiên là người có bằng lái " một không hai " nhiều lần bị bắt với tội lái xe quá tốc độ, dù xe bị trầy, gãy rụng nhiều chỗ nhưng cũng còn chạy được thoát khỏi đám người kia.
-Là bọn Z.
Yết lên tiếng, hốt hoảng nắm chặt điện thoại, lo thoát chết nên khi điện thoại đã kết nối mà chẳng ai hay. Đầu dây bên kia a lô mãi không ai trả lời chỉ nghe một âm thanh lớn rồi tắt ngủm.
-Họ có chuyện.
Ngưu sợ sệt nắm tay Giải, Xử đạp ga tăng tốc chạy theo hướng của bọn người Thiên, tâm ba người đều loạn như mớ bồng bông.
Cảm thấy chiếc xe có vấn đề nhưng không biết chỗ nào, Xử đưa chân đạp thắng nhưng không ăn thua, đang trên đường cao tốc lại là chỗ cầu vượt, tốc độ đã đạt mức tối đa, không thể dừng, chiếc xe liên tục kêu những âm thanh tu tu khó chịu.
Cả ba nhìn nhau cùng một ý nghĩ :" Chiếc xe có bom ".
Bùm
Không kịp suy nghĩ Xử quẹo tay lái vào bên lề cầu, mở cửa Giải ôm đầu nhảy khỏi xe, chiếc xe trúng thành cầu phát nổ lao thẳng xuống sông, trên cao tiếng nổ bùm làm mọi người hốt hoảng chạy tới xem.
Giải lao khỏi xe may rơi xuống nước, biết bơi liền cập bờ dễ dàng, cô tin Xử và Ngưu không sao chắc họ cũng nhảy như mình với lại họ còn bơi tốt hơn cô mà, quay người định đi tìm hai người đó.
Thì...
-Ưm...
Chiếc khăn mùi xoa màu trắng bởi bàn tay to của ai đó bịp chặt lấy miệng và mũi cô. Giải vùng vẫy được một lúc thì thiếp đi.
Sau đó đám người bắt Giải lên xe mang đi, còn vài người ở lại xem tình hình, chiếc xe bị nổ tung lúc rơi xuống không thấy ai nhảy ra ngoài cô gái bị bắt, nên đưa ra quyết định hai người đó có thể đã chết.
Quay lại với đám người Thiên, chạy được một đoạn thì đến một hầm giữ xe dưới ký túc xá.
Bảo dò chiếc xe của mình, chiếc camry đen được bao bọc trong lớp vải dù.
Khỏi hành xe, không ngờ một đoạn tin nhắn làm bốn người chết đứng.
Đoạn tin: Cô con gái nhỏ cùng hai đứa cháu ông đang ở chỗ tôi đây, muốn xem chúng không?. À mà quên đứa con lớn của ông cùng thằng bồ nó đã đi trước ông rồi, làm sao đây nhỉ?.
Phía dưới hiện lên ba tấm hình,
Giải bị trối vào ghế, đầu gục xuống,
Mã thì đang ngồi vào một góc,
Kết nằm ngất dưới đất, tay chảy máu không ngừng.
-Chết tiệt.
Thiên cau mầy, chửi lớn. Ngư ngã người vào chồng mình, bà sau khi đọc được tin Ngưu gặp chuyện tay chân bủn rủn, lòng đau như cắt không thể đứng vững.
Cảm giác đau thương đến chết Thiên ôm lấy vợ, người thì khóc ngất người thì tức giận đến phát điên.
Bảo thấy em gái mình máu thấm ướt một mảnh lớn, lòng lo lắng tức giận, giựt phăng cái điện thoại Thiên bấm trả lời:
Đoạn tin: Mày muốn gì?.
Đoạn tin: Tao muốn tất cả chúng mày.
-ĐM ( chửi thề ), bọn chúng đang ở đâu tra GPS xem, em muốn giết chúng.
Yết chửi bới cố gắng bấm xem cái GPS chết tiệt nhưng không thể truy ra, hắn nổi cơn điên đoản, mất khôn.
Cốp Cạch
Đập mạnh điện thoại xuống đất.
Bốn người chết đứng lần hai, thôi xong cái thiết bị liên lạc với bọn chúng.