Đáp lại sự khiêu khích của Xử Nữ,Xà Phu chia cười nhạt rồi trả lại một câu chẳng liên quan gì sấc
-Tiết này các em học ngữ văn phải không?Được rồi,các em lấy giấy ra làm kiểm tra tiết.Đề là «Hãy kể cho thầy một câu chuyện».Bắt đầu tính giờ sau phút nữa.
Trong khi con người phải hì hục,vắt hết chất xám cho bài kiểm tra thì Thiên Bình lại đang thong dong dạo phố,trong đầu đang suy nghĩ về câu nói của thầy Xà Phu «Muốn hoàn thành mục tiêu,trước tiên phải sống sót».Tức cười thật,vậy những người sống ngày nào hay ngày đó,chẳng hề biết mục tiêu sống là gì có phải nên chết đi hay không?Dòng suy nghĩ của Thiên Bình bị cắt đứt bởi giọng nói và tiếng khóc của ai đó vang ra từ con hèm nhỏ trước mặt cô,cẩn thận lắng nghe Thiên Bình nhận ra đó là giọng của một người phụ nữ.
-A..anh ơi..em xin anh,em lạy anh. Anh đừng đánh bài nữa.
-(tác giả đã lược bỏ những từ không thích hợp)tao làm gì kể tao,mày buông ra mau.Tao đi kiếm tiền về nuôi mày chứ có chơi bời gì đâu.Hôm nay thua thì mai gỡ.
Thiên Bình không nghe nữa,cô không muốn xen vào mấy chuyện vớ vẩn này nhưng chỉ đi được vài bước,tiếng khóc của người phụ nữ đáng thương kia lại níu giữ bước chân cô
-Anh ơi!con mình quan trọng hơn chứ,bác sĩ bảo tim nó vẫn còn chữa được.Anh đưa em tiền đóng tiền phẫu thuật cho con đi anh!
Đến nước này Thiên Bình không thể tiếp tục làm ngơ được nữa,mặc dù trong suốt một thời gian dài cô đã sống một cách ích kỷ nhưng cô không thể đứng nhìn một đứa trẻ rơi vào hoàn cảnh như mình,nơi cuộc sống chỉ được tính bằng ngày.Đôi chân Thiên Bình nhanh chóng tiến sâu vào con hẻm nơi hai vợ chồng kia đang cãi nhau.Kia rồi,họ ở ngay phía trước nhưng...sao lạ quá!Họ không giống như đang cãi nhau mà giống như những người đang lồng tiếng cho một bộ phim vậy.Hai người đó cũng đã nhìn thấy Thiên Bình,người vợ nhìn thấy đầu tiên,ả mỉm cười đổi ngay lời thoại:
-Lần này trúng mánh rồi mày ơi.
-Đâu?-người chồng quay phắt lại nhìn Thiên Bình,ánh mắt lộ rõ tia đê tiện- Nó hả?Nhìn cũng ngon á!
Thiên Bình chợt hiểu ra,cô lùi lại,cô muốn chạy,muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng cô lại va phải một thân người nào đó,là một tên con trai,cậu ta khá cao che hết những tia sáng ít ỏi trong con hẻm nên cô chẳng thể nhìn thấy mặt,chỉ kịp 'a'lên một tiếng.
—Mày đó hả Tùng,cũng nhanh gớm,mày làm gì con nhỏ cũng được nhưng nhớ để phần tao với nhé hahaha.
Giọng người chồng thật ghê tởm,sợ quá,đáng sợ quá.Thì ra người mà Thiên Bình va vào chính là đồng bọn của bọn kia.Lũ lừa đảo,bọn đê tiện.Thiên Bình dùng hết sức vùng vẫn nhưng tên này giữ chặt quá,cơ bản với sức lực của cô thì nhúc ích cũng đừng nghĩ.Đột nhiên,tên đó cuối đầu,kề miệng vào tai cô thì thầm với giọng nói có chút quen thuộc,hình như đã nghe qua ở đâu đó:
—Nghe kĩ lời tôi,sau khi tôi buông tay cậu phải chạy nhanh hết mức có thể ra khỏi nơi này,cho dù có nhìn hay nghe thấy bất cứ thứ gì cũng tuyệt đối không được dừng lại.Rõ chữa.
Thiên Bình khẽ gật đầu, cô không còn tâm trí để thắc mắc việc tên này tại sao lại giúp cô,tất cả những gì cô nghĩ đến bây giờ là rời khỏi nơi đáng sợ này,thật nhanh.Tên đó buông tay cô ra đúng như lời nói,Thiên Bình cắm cổ chạy một mạch ra ngoài mà không hề hay biết có một cái xác đẫm máu nằm bất động ở góc tường phủ rêu.Ra khỏi con hẻm,Thiên Bình chợt dừng lại,gương mặt xinh đẹp của cô đã đánh mất màu hồng,trắng bệch,nhăn nhó vì đau đớn.Thiên Bình ôm chặt ngực mình,dùng chút sức lực còn lại cố gắng lục lọi trong balô tìm hộp thuốc trợ tim.Phần vì đau đớn,phần vì sợ hãi nên đôi tay cô cứ run lên,mãi mới chạm được vào lọ thuốc,cô vội vàng lấy ra một viên nuốt vội.Một lát sau,con đau cùng nỗi sợ hãi dần lắng xuống,Thiên Bình bay giờ đang ngồi bệt trên mặt đất,mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại,với tay lấy hộp thuốc nằm cạnh chân,cô bỏ nó vào balô:
—Sao cậu còn ở đây?
THIÊN Bình đưa mắt tìm nơi vừa phát ra giọng nói,ánh mắt cô rơi trên người Sức Tử,vẫn cái phong thái cao ngạo cậu tiến về phía cô.Một ý tưởng vừa xoẹt qua đầu Thiên Bình,cô loan choạng đứng dậy,phủi bụi trên quần áo,bước đến cạnh Sư Tử.Cô xoay lưng lại,dựa cả người vào ngực Sư Tử.Đúng rồi,bộ đồng phục này,dáng người này,cả giọng nói này nữa,tại sao cô lại có thể dễ quên như vậy chứ?Bất ngờ vì hành động kì lạ của Thiên Bình,Sư Tử đã bất bất động vài giây trước khi lên tiếng hỏi:
—Này,cậu bị sao nữa vậy?
—Cậu là người vừa mới cứu tôi đúng không?—Thiên Bình quay mặt lại,dùng ánh mắt kiên định khóa chặt Sư Tử.
Thái độ nghiêm túc của Thiên Bình làm Sư Tử hơi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn tỏ vẻ ta đây bình tĩnh lắm.
—Ừ,không cần cảm ơn đâu.
—Không phải việc của cậu,cậu quan tâm làm gì?
Thiên Bình thay đổi thái độ,giọng nói trở nên ương ngạnh,giống như đang khinh thường kẻ thích lo chuyện bao đồng.Sư Tử lần thứ n ngạc nhiên với thái độ của Thiên Bình.Cậu thật sự không thể hiểu nổi trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ gì.Không thể để nghĩ vấn chồng chất,Sư Tử lên tiếng thắc mắc:
— Đây là thái độ cậu dùng để cảm ơn người vừa cứu mình sao?Đúng là khác người nhỉ?Muốn biết lý do tôi giúp cậu ư?Rất đơn giản:nếu cậu có quyền lo cho đứa trẻ đáng thương trong câu chuyện kia thì tôi cũng có quyền lo cho một đứa ngốc như cậu.
—Sư Tử dứt lời, Thiên Bình cũng không cãi lại bởi cậu ta nói thật quá đúng nên không thể vặn lại được.Thiên Bình đảo mắt đi nơi khác không dám nhìn thẳng vào mắt Sư Tử nữa,cô có cảm giác nếu tiếp tục day dựa thêm sẽ bị cậu phát hiện con người thật mà cô luôn cố giấu đi.Cô xoay người rời đi sau khi ném lại một câu:
—Đừng làm ra vẻ như cậu hiểu rõ con người tôi như thế!
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp từ từ xa dần,hòa vào dòng người đông đúc qua.Khóe miệng Sư Tử cong lên một nụ cười ma mị,đầy mê hoặc,một dòng suy nghĩ vừa hình thành trong đầu cậu:"Sai lầm lớn nhất cả đời em là để tôi nhìn thấu con người thật của em,em nhất định sẽ phải hối hận vì sơ sót này.Tôi thật sự tò mò rồi đấy.Tôi rất muốn biết một thiên thần đội lốt ác ma như em rốt cuộc sẽ có mùi vị như thế nào."
———————————————————————————
Xà Phu đang ngồi ở chiếc bàn làm việc trong phòng ngủ vừa nhâm nhi tách cà phê nóng vừa đọc những bài văn do đám học trò của anh tâm huyết viết ra,thông qua chúng anh có thể đoán được phần nào lý do mà những đứa trẻ đó chọn lựa cho mình chiếc mặt nạ lạnh lẽo.
-Bạch Dương kể về một chuyến tàu gặp nạn và trong khoảnh khắc cận kề nguy hiểm chàng trai đã đem cơ hội sống cuối cùng nhường lại cho cô gái.
-Kim Ngưu kể về một người may mắn sống sót trong khi cả nhà chết vì tai nạn thảm khốc.
-Song Tử chỉ viết một dòng duy nhất"Thầy muốn gì?".
—Cự Giải thì dài dòng hơn Song Tử một chút" Thầy rốt cuộc đang âm mưu gì?"
—Sư Tử không nộp
—Xử Nữ kể về một con búp bê bị nhốt trong lồng kính.
—Thiên Bình không nộp.
—Yết ca nộp giấy trắng mới ghê chứ.
—Nhân Mã kể về một chú chim bị lạc trong bóng tối.
—Ma Kết lại nói về cuộc sống của một con robot được lập trình sẵn.
—Bảo Bình thì lại ghi" Em nhớ là thầy nói không quan tâm đến chuyện của tụi em mà.Bây giờ lại kêu kể là sao đây?"
—Song Ngư(vốn là mọt phim hành động)kể về một ông thầy ngu ngốc muốn lợi dụng học sinh để làm việc xấu nhưng âm mưu thất bại.
Xà Phu đọc bài mà khóe mắt cứ giật giật liên hồi.Anh cảm thấy sợ lũ học sinh của mình rồi,sao chúng nó dám ghi thế này trong bài kt vậy hả trời?Vò đầu bứt tóc một hồi,anh quyết định đo gang tính điểm chứ chẳng biết phải làm sao hơn.trời cũng đã gần khuya,anh lại lôi một mớ hồ sơ dày cui từ trong cặp ra,cố gắng xử lý cho nhanh để có thể ngủ muộn giấc bình yên sau một ngày dài nhiều rắc rối.