ngày sau, tại bến xe Minh Tân.
Lớp A, tại khu .
- Mấy người thấy tui không? hôm nay vừa mới sắm một cái kính mát, sẵn tiện mua luôn một cái máy ảnh mới toanh nhé!! heheh - Tô Vũ
-Hâm à? lên núi chứ đâu có xuống biển- Kiều Ân
- Đề phòng sương mù, đề phòng gái đánh!- Tô Vũ
-heheh chưa gì đã chuẩn bị ăn đấm rồi à?-Kim Ngưu
-Năm nào chả thế, thư tình của tớ đến năm sau cũng chưa đọc hết- Tô Vũ cười nhăn nhở
- Ai bảo viết mấy thứ linh tinh biến thái cho lắm vào! cho chết!- Mỹ vân xen vào, lè lưỡi.
- Ơ..cái người này.. bạn bè...-Tô vũ chưa nói hết câu.
- Xếp hàng thành đội mau lên! Xử Nữ hét
Cả đàn vịt lắm chuyện lạch bạch kéo lê va li.
-Mau lên!
Đàn vịt xếp hàng thành công.
-Nghe đây! bây giờ lên xe, mỗi đội ngồi hàng, có dãy, nhớ ngồi theo thứ tự bốc thăm!
-Vâng!- tiếng đồng thanh nhất loạt hô vang.
Gió lay nhẹ nhàng như đàn, trời trong xanh mát mẻ, cứ như ông trời đang ủng hộ chúng ta, cám ơn ông!.
Xe nhẹ nhàng lướt trên đường phố, nhìn có vẻ rất sang chảnh.
Trong xe
Trong đội , quá rõ ràng rằng cái đội này quả là xui xẻo, ngay cả một bóng dáng '' đàn bà'' cũng không có( Song Tử thì coi như nam nhi đi, vì đằng nào nó cũng giỏi mấy trò quậy phá, mà nữ tính của nó, không quá %-Kim Ngưu),thì lát nữa đây, chính xác là đến tối,chắc chắn sẽ vác nồi ăn chực. Mà một điều quan trọng hơn, nếu không có ít nhất một đứa con gái, lấy gì để thể hiện nam nhi? Buồn là thế, nên tất cả đều tiu nghỉu như mất sổ gạo.
Đội khá hơn một chút,'' một chút'' nghĩa là đủ nam đủ nữ, nhưng buồn là chuyện khác, vì, bọn họ đều giống như hóa đá, chẳng nói với nhau câu nào, người nghe nhạc, kẻ thì ngủ, có người đọc sách,còn lại thì online facebook.
Đội thì chẳng nói làm gì, giá như chia cho đội một đứa con giá, chỉ thôi thì tốt quá, đội này chỉ có '' nam tử hán''
mà thôi.Tuy vậy, cũng có chút sôi nổi.
Còn đội , ôi ông giời ơi!, tự nhiên lại đem tôi bỏ vào xó này làm gì, tôi đâu phải nam nhi như người ta, vô đây thể nào chả bị mấy người này sai vặt đến chết! sao ông nỡ...( Ngạo Thiên)
Sau khi đi qua hết dãy xe, ta nên đi xem những người chúng ta quan tâm...
Kim Ngưu ngồi ném giấy cố tình gây bạo động.
Song Tử ngủ.
Bảo Bình nghe nhạc.
Thiên Yết đọc sách.
Song Ngư và Xử Nữ ngắm cảnh.
Bạch Dương nhìn Nhân Mã, Nhân Mã nhìn phong cảnh.
So ra đúng là êm ái hơn mọi ngày.
Chiếc xe của lớp A bỗng nhiên từ sau đi tới, ngang bằng với A, có thể nhìn thấy Thiên Bình đang ngồi gần cửa sổ, rất chán ngán.
Không hiểu là may mắn hay xui xẻo, Thiên yết và Bảo Bình cũng ngồi gần cửa sổ.
Thiên Bình cũng dường như chỉ liếc qua một cái,khẽ chau mày rồi lại tiếp tục chán ngán.
Bảo Bình không có nhìn thấy, nhưng Thiên Yết thì có, cái loại biểu cảm của hắn quả là khó nói,khẽ chau mày, rồi lại nhô cao, dường như phát hiện ra cái gì.
Cự Giải ngồi xe bên kia, là ngồi ghế giữa, không nhìn thấy.
Gió vẫn vi vu trời vẫn đẹp.
Chân Sơn núi.
chiếc xe buýt đỗ lại trước bến xe, học sinh như một đàn kiến, bò ra chậm chạp và nhiều lóa mắt, khiến người ta đau đầu.
Trời trên núi, chắc chắn nắng, bởi vì sắp hè.
Nhà trên núi, chắc chắn nhiều, bởi vì người dân tộc hay những người già sống ở đây rất đông.
Nhưng, nhà mình ở, không thể tự mình chọn.
Nhà không được tự chọn, bạn cùng ở càng không.
Ngày đầu tiên đến, cảm giác quả thực có chút khác với tưởng tưởng ra, không phải đẹp hơn, mà là hoang vu hơn nhiều.
Nhưng ngặt nỗi, bởi vì đội quá đông,nên người thì ở chung nhà.
Kim Ngưu cùng Long Kỳ: nhà với bà cô với cô con gái.
Song Tử cùng Tô Vũ: nhà một đôi vợ chồng già.
Bảo Bình cùng Thiên Yết: nhà một đôi vợ chồng già.
Song Ngư cùng Tiểu vân: một ông bác.
Xử Nữ cùng Tiểu Nhi: một đứa trẻ và mẹ nó.
Bạch Dương cùng Nhân Mã: nhà ông cụ già.
Cũng phải nói luôn, lớp bên kia,:
Thiên Bình cùng Minh Hạo ở một nhà một quả phụ trung niên.
Cự Giải với Thiên Thiên nhà một người đốn củi.
Buổi tối.
-Phụ một tay nhóm bếp coi!
-Tới đây tới đây! vừa nói vừa cầm củi đến.
Tất bật tất bật, còn phải làm nhiều đồ ăn, còn phải mời mọi người đến, rất nhiều việc.
Rừng hoang vu như một cung điện bóng tối nguy nga, thổi một bản nhạc lạnh lẽo.
Bầu trời đầy sao, ngỡ giấc mộng, đẹp mơ màng.
Đom đóm khẽ bay, như những tia hy vọng lấp lánh.
Có lẽ, thời khắc này, khi chúng ta còn ở bên nhau, là quan trọng nhất.
-Ê! Bảo Bình!
Đang nấu cơm, bị tiếng động đánh thoát khỏi mơ màng,Bảo Bình giật mình, ngước lên:
-Các cậu gọi...
Mặt xám ngát như ai bóp nghẹt tim, nó đánh rơi cành củi, lùi lại.
-Lại gặp nhau rồi! tiếng nói đó vẫn rất giận dữ, hàng tóc dài phủ xuống dưới ánh trăng.
-Không, đừng có lại đây, ngàn lần đừng có....Bảo Bình lắp bắp, nói không thành tiếng, sợ hãi như bị quái vật tóm phải.
-Hừm! chỉ đến thăm cậu thôi mà! nói rồi, kẻ đó giơ tay định tát.
-Đừng! Bảo Bình kêu lên thảm thiết, lấy hai tay che đậy, xé toạch không gian im lặng.
- Thiên Bình! một tiếng hét động trời, bàn tay rắn chắc nắm lấy tay cô, đôi mắt xanh lam như muốn thiêu đốt cô, hai hàm cắm chặt, chiếc áo khoác của người đó khẽ bay, giống như nếu có thể dùng ánh mắt mà giết cô, cũng có thể làm được.
-Thiên Y....- giọng cô lắp bắp, khuôn mặt giống như vừa hận vừa buồn khổ.
- Cô rốt cuộc là hạng người gì, năm lần bày lượt hại cô ấy, bình thường cô hay ức hiếp kẻ khác, tôi không nói vì đó không liên quan đến tôi, nhưng Bảo Bình lại vì tôi mà ra nông nỗi này, tôi nhất quyết không tha!
Lời người tàn nhẫn, đau khổ, cũng chỉ vì yêu mà thôi.
Thiên Bình bỗng dưng bật khóc, giật cánh tay đang bị Thiên Yết giữ ra, dùng hai tay ôm lấy chính cô, đôi mắt bỗng dưng tựa như sâu thẳm không lường được, cô ấy khóc.
-Tại sao tôi đánh cô ta? đúng! tại sao? tôi không biết, tôi chỉ biết tôi yêu cậu, ghét cô ta bởi vì cô ta cũng thích cậu, vậy đấy, tôi yêu rồi, cho nên cái gì tôi cũng không sợ, chỉ cần cậu ở bên tôi, cho dù không yêu tôi cũng không cho cậu yêu ai khác! tôi yêu cậu, là từ lần đầu nhìn thấy cậu, là bởi vì cậu mà mới chuyển từ Mỹ về đây!
-Cô...
-Cô? cô là hạng người căn bã? đúng vậy, tôi là cặn bã, vì tôi yêu cậu mà tôi thành cặn bã, cậu lại không thèm nhìn tôi lấy một lần...
Thiên Yết chỉ khẽ chau mày, nghe những lời ấy, chẳng lẽ cậu ấy không chút lay động?
Thiên Bình chạy đi, cô chạy, cô giẫm đạp, cô giẫm đạp cái cô gọi là yêu, là vì vậy mà cô thành cặn bã.
Yêu đơn phương,chính là vậy
Thiên Yết nhìn lại, Bảo Bình cũng nước mắt lã chã từ bao giờ, trên nét mặt vẫn còn hoảng sợ, hai tay bám chặt vào cỏ non.
- Tôi đã nghe Long Kỳ nói, cậu bị cô ấy ức hiếp nhiều lần, là vì tôi, tôi chịu trách nhiệm, cho nên cậu đừng lo, từ nay, tôi bảo vệ cậu.
-Hức.. hức...- Bảo Bình dường như vẫn chưa nén được đau khổ trong lòng, chỉ khóc.
Thiên Yết chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau, khẽ đánh dài một tiếng, nghe thật ấm áp.
- Trời lạnh rồi. tôi đưa cậu về! sau đó không nói không rằng, kéo tay Bảo Binh đi tới.
Gió thổi vi vu như gảy đàn.
Thiên Bình chạy đi vào một cái cây, gần bìa rừng, cô đau khổ, cô khóc, khuôn mặt nước mắt cứ rơi nhưng cứ mỗi lúc mỗi nhiều thêm,cô.....
Một người, nấp sau một cái cây, đứng nhìn cô một lúc, bỗng nhiên bước tới.
-Đứng dậy đi! đừng khóc nữa!
Người ấy....