Diggory đập bàn cái rầm khiến đám dị nhân quân đội trong phòng giật hết cả mình. Hắn tức tối. "Library, không ngờ hắn lại có thể xoá cái ấn tao để lại dễ dàng như thế. Nếu tao biết hắn là ai, tao sẽ không để hắn thoát đâu."
"Library, hắn giống như thần hộ mệnh của đám dị nhân kia vậy. Tất nhiên là không dễ chơi như mày nghĩ."
Finn vắt chân, khoanh tay trước ngực thản nhiên nói. Người phụ nữ tóc vàng soi gương, chạm vào vết xước trên mặt, xót xa. "Ui đau...tên dị nhân Earth đáng ghét! Hắn ném đá vào tôi, hại mặt tôi sưng vù lên thế này đây! Mấy ngày mới lành được chứ? Trời ơi!"
"Hebe, tôi thấy tên Earth đó có mạnh lắm đâu nhỉ? Lần trước hắn cũng chỉ đánh ngang ngửa với David thôi. Mà cô có khi còn thắng David?"
Samuel khó hiểu, bọn họ đã ung dung để con mồi lại cho Hebe vì nghĩ cô ta sẽ giải quyết được, nhưng không ngờ lại thảm tới vậy. Hebe cắn cắn môi, không cam lòng. "Ai mà biết chứ? Tôi hạ được một tên, hoá ra hắn lại là người yêu của Earth. Tên Earth sau đó như quái vật vậy! Rất kinh khủng!"
"Thảo nào."
Cả đám gật gù. Samuel trêu chọc. "Cô cũng nhọ lắm!"
"Thôi đi. Tôi biết tôi sai rồi mà!"
Hebe sụt sịt. Glenda nghe bọn họ tán ngẫu nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. "Mọi người đã vất vả mấy ngày nay. Tuy chỉ bắt được một tên. Nhưng cũng là có sự cố gắng. Thông tin đã bị đứt đoạn. Hiện tại chúng ta không biết đám dị nhân kia đã trốn chỗ nào. Tạm thời không cần quá gắt gao. Tiếp tục tuần tra, giám sát chặt chẽ. Thấy điểm bất thường thì lập tức báo với tổng bộ, vây bắt bọn chúng."
"Rõ thưa chỉ huy!"
Glenda nhìn sang Vera và Jacob. "Nghe nói hai người đã bắt được một tên dị nhân, nhưng lại để hắn chạy thoát?"
Jacob vội cúi đầu. "Là lỗi của tôi thưa chỉ huy! Tôi đã bất cẩn nên...bị hắn thôi miên...một lúc."
Bầu không khí lại trở nên im lặng. Các dị nhân khác đều nín thở, chờ đợi cơn thịnh nộ của Glenda. Nhưng trái với suy nghĩ của họ, cô chỉ ôn tồn. "Coi như đây là một bài học dành cho tất cả mọi người. Đừng cậy mình mạnh mà chủ quan. Bởi vì đám dị nhân kia cũng như chúng ta, bọn họ không hề dễ đối phó. Hiểu chưa?"
"Vâng."
Tất cả đều cúi mặt. Đúng thật, bọn họ đã có tư tưởng khinh địch, mà quên mất rằng, dị nhân hoang dã cũng là loại S như mình. Đã là loại S, thì chẳng bao giờ yếu cả.
Glenda nhìn mu bàn tay Vera có vết thương mới được băng lại, nhíu mày. "Chị bị thương?"
"A...cũng không có gì. Bị ngã nên xây xát nhẹ thôi."
Vera giấu tay ra phía sau. Với cái lý do như kia thì không chỉ Glenda mà các dị nhân quân đội cũng đều không tin. Jacob thấy Vera vì bảo vệ mình mà nói dối thì rất áy náy. Hắn thú nhận. "Là do tôi gây ra. Lúc bị thôi miên...tôi đã tấn công cô ấy. Tôi nguyện ý chịu phạt!"
"Jacob!"
Vera đè lại cánh tay Jacob. Cô hướng Glenda kiên định. "Có phạt thì cùng phạt. Vì cả hai đều bất cẩn nên mới gây ra rắc rối như vậy. Đó không phải lỗi của một mình Jacob thưa chỉ huy!"
"..."
Hai người này có thể đừng bênh nhau lộ liễu vậy được không? Glenda nhắm mắt thở dài. "Em hiểu rồi. Vậy hai người..."
Các dị nhân tái mặt. Á! Hình phạt tới rồi!
"Tới trông dị nhân kia thay cho Violet đi."
"..."
Ủa, đơn giản vậy thôi à? Chứ không dọn vệ sinh cả tháng hoặc thứ gì khác kinh dị hơn sao?
"Cảm ơn chỉ huy!"
Vera kéo Jacob cúi đầu nói. Glenda gật đầu hài lòng. Đám dị nhân khác thở phào. May cho hai người kia là chỉ huy dạo này dễ tính. Có khi là vì được "ăn no" nên tâm tình thoải mái chăng? Vậy lại phải cảm ơn Jasmine rồi đấy!
Vừa nghĩ đến Jasmine thì cô đã bước vào cùng với Oriana. Oriana trên người cũng mặc quân phục chỉ huy, nhưng thấp hơn Glenda một chút, là phó chỉ huy.
Samuel miệng nhanh hơn não. "Ê, hai người hú hí với nhau gì ngoài đó mà lâu quá vậy?"
Vừa nói xong thì cảm thấy hơi lạnh gáy, nhìn sang Glenda đang lườm mình. Hắn có thể rút lại lời vừa nãy được không? Đáng ra không nên chọc người yêu của chỉ huy.
Jasmine thấy sắc mặt tối sầm của Glenda thì vội tiến tới ôm cánh tay cô, giải vây. "Chỉ là chút việc công thôi. Mọi người đừng để ý. Ha ha!"
Glenda cơ mặt đã giãn ra phần nào khi được Jasmine ôm ấp, cô nhìn Oriana đang từ tốn ngồi xuống. "Cậu đã khoẻ rồi sao?"
"Ừ. Đã khoẻ. Cảm ơn chỉ huy quan tâm."
Oriana mỉm cười dịu hiền, không giống như lúc thần trí hỗn loạn. Mặc dù rất xinh đẹp, nhưng cô lại là Alpha, một Alpha vô cùng mạnh mẽ. Samuel thở dài dựa đầu vào vai Diggory ngồi cạnh. "Phó chỉ huy đẹp quá! Đáng tiếc lại là Alpha!"
"Alpha với Alpha cũng đâu có gì là không thể? Omega với Omega còn được nữa là."
"Bậy nào! Omega phải ở chung với Alpha! Ở chung với Omega khác thì sao mà thoả mãn chứ? Các Omega đã ít mà còn yêu nhau tao sẽ đau lòng lắm!"
Samuel rúc vào vai Diggory khóc lóc. Hắn sẽ chết nếu thấy Omega xinh đẹp yêu nhau! Bọn họ phải thuộc về Alpha mạnh mẽ như hắn đây!
"Hơn nữa, phó chỉ huy mạnh như thế. Ta sợ...bị cô ấy đè ngược!"
"..."
Diggory vuốt vuốt cằm gật gù. "Cũng không phải là không thể."
"No! Ta không muốn nằm dưới!"
Samuel khóc lóc sợ hãi nhìn Oriana. Oriana đột nhiên quay ra nhìn hắn với ánh mắt thân thiện, khiến Samuel giật thót. Hu hu, hắn sao cảm thấy lo cho "bông cúc nhỏ bé" của mình quá? Quả nhiên không nên tơ tưởng các chỉ huy!
Diggory từng trải. "Ta cũng đã yêu Glenda và Jasmine, thế nhưng...họ lại yêu nhau."
"..."
Samuel kiểu, thì ra mày muốn làm tiểu tam à? Mày thử xem hai người đó có băm mày ra không?
"Otis và Lagan đang đi tuần tra gần bến cảng. Mong bọn họ có thu hoạch."
Glenda nói. Oriana âm trầm. Jasmine vẫn cười, nhưng lộ rõ vẻ lo lắng.
Virgo đứng đằng sau Leo, nhưng cậu không nhận ra. Leo vẫn đắm chìm trong quá khứ. Tiếng khóc của cậu làm tim Virgo không thể chịu nổi, tại sao Leo lại phải đau khổ như thế? Là Beta thì sao? Anh đã hoàn toàn buông bỏ được mong muốn ích kỉ này. Nhưng cậu lại không thể tự tha cho chính mình. Saint và Paul đều là Alpha, họ ngày qua ngày vẫn bên nhau, đơn giản vì tình yêu của họ đến từ hai phía, không ràng buộc, không gánh nặng. Họ căn bản không quan tâm đến chuyện sinh con, không để ý xã hội này dị nghị. Cuộc sống của họ, họ tự quyết định. Virgo cũng chỉ mong mình và Leo cũng sẽ có một kết thúc tốt đẹp. Sống để không phải hối tiếc, sống không phải theo sự áp đặt của người khác. Đâu biết ngày mai có còn nhìn thấy nhau hay không? Tại sao lại không mạo hiểm? Tại sao lại vì những thứ nhỏ nhặt mà đánh mất nhau?
Virgo ôm lấy Leo từ phía sau. Cậu cảm nhận được hơi ấm của anh, có hơi giật mình, nhưng lại không kìm được nước mắt. Leo nức nở. "Chúng ta...không thể..."
Virgo siết tay, anh ôm Leo càng chặt hơn, thủ thỉ vào tai cậu. "Không sao đâu. Anh không quan tâm em là Alpha, Beta hay Omega. Anh yêu em...vì em là chính em. Leo à, anh thực sự rất nhớ em, thực sự rất yêu em. Xin em...hãy trở về bên anh đi! Chúng ta...bắt đầu lại có được không?"
Leo quay lại, cậu nghẹn ngào nhìn Virgo. "Em...ức...không thể...sinh con cho anh...ức..."
"Anh không cần. Anh chỉ cần em thôi."
"Vir..."
Leo nhào lên ôm cổ Virgo, cậu rúc mặt vào vai anh, nước mắt vẫn cứ tuôn, nhưng lại là nước mắt hạnh phúc. "Em...cũng yêu anh."
"Ừ."
Virgo dịu dàng vỗ vỗ lưng Leo. Quang cảnh bắt đầu thay đổi, trở về nguyên trạng là căn phòng ngủ ở nhà anh. Leo nhìn Virgo, cậu vuốt ve cánh môi anh, đặt lên một nụ hôn ngọt ngào. Virgo cũng không ngần lại đáp lại, hai người cứ thế dây dưa môi lưỡi, mà không để ý còn có người đứng cạnh. Gemini không muốn phá vỡ bầu không khí, nhưng anh chẳng có cách khác, thể hiện tình cảm thì lúc nào cũng được mà nhỉ?
"Chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo mọi người."
"Khụ...khụ..."
Cặp đôi nào đó vội tách nhau ra khi nghe được giọng của Gemini. Leo ngượng chín cả mặt. Virgo cười khờ, anh tự nhiên lại quên mất Gemini vẫn đứng nhìn hai người từ đầu đến cuối. Vậy là diễn cảnh tình tứ trước mặt người ta luôn. Xấu hổ ghê!
Aries ngồi trên chiếc xe tự động cảm thấy vô cùng thích thú, cậu nhìn buồng lái cảm ứng, đi vừa êm vừa mượt, còn có thể nhìn ra ngoài ngắm cảnh. Aquarius đang kết nối máy chủ gọi cho hai cha ở nhà. Sau vài tích tắc thì đã có người bắt máy. Aries nhìn thấy trên màn ảnh ảo xuất hiện một người đàn ông tám, chín phần giống Aquarius, nhưng trông có vẻ già dặn hơn, đang đeo kính đọc báo. "Chuyện lạ hiếm thấy, con trai chủ động gọi điện thoại cho cha?"
Aries trố tròn mắt, cậu còn tưởng người này là anh trai hoặc họ hàng gì đó với Aquarius, bởi vì trông ông trẻ quá, nhìn như mới thôi. Aquarius cười cười. "Chẳng phải là do cha và ba ba nói không được tùy tiện gọi điện trừ khi là việc gấp sao? Con lại sợ phá bầu không khí của hai người."
Cha Aquarius buông báo xuống, nhếch môi khinh bỉ. "Nói ít gọi chứ không phải là không gọi. Con với cái, một năm gọi chưa đến hai lần."
"..."
Aries lần này nghiêng về phía cha Aquarius, nói gì thì nói, cũng không nên ít quá như vậy chứ? Aquarius gật gật gù gù. "Rồi rồi. Cha nói gì cũng đúng."
"Mày tiếp thu lời cha mày nói kiểu gì đấy hả thằng trời đánh kia?"
Một giọng nam cao khác chen vào cuộc trò chuyện. Aries thấy xuất hiện thêm một người đàn ông mặc tạp dề, cầm cái muôi giống như muốn dùng nó táng vào mặt Aquarius, cậu bất giác dang tay che chắn cho anh. Aquarius bật cười, ôm lấy Omega nhỏ đáng yêu, hôn lên tóc cậu, sau đó quay lại nói. "Ivor, ba ba lúc nào cũng chỉ chực muốn đánh con."
"Em bình tĩnh đi. Doạ con nó sợ nó không về nữa thì sao?"
Ivor hất tay cha Aquarius ra, chỉ muôi vào mặt ông cảnh cáo. "Anh đừng có mà bênh nó nha, Darryl. Nó còn lâu mới sợ, nhìn mặt nó câng câng thế kia mà!"
"..."
Aries nhìn lại mặt Aquarius, ờ thì, ba ba anh nói đúng. Ivor chống hông, điệu bộ như con mèo kêu ngạo. "Sao? Gọi có chuyện gì?"
"Con đang trên đường về, chắc tầm , h sáng sẽ đến nơi. Ba ba giúp con chuẩn bị phòng nhé."
Ivor khó hiểu. "Sao tự dưng lại muốn về? Mày thì chắc chắn không nhớ nhà đâu đúng không con trai?"
Aquarius cười cười. "Chỉ ba ba hiểu con. Thật ra lần này về con muốn tìm vài thứ. Tiện thể dẫn bạn trai về ra mắt."
Ivor gật đầu, giây sau đã cảm thấy sai sai. "Bạn trai?"
"Vâng."
Ông híp mắt. "Thằng ế trường tồn như mày cũng có bạn trai à?"
"..."
Aries cảm thấy ba ba Aquarius có phần hơi giống tính của anh Sagittarius.
(au: sao ba ba lại không tin tưởng con trai mình thế :))? Ông mối Gemini xem cp người ta ân ái, nhìn lại bản thân vẫn còn ế..., một cái máy ảnh phi thẳng vào đầu tác giả. Gemini từ tốn: sẽ sớm thôi, tác giả không cần phải nhấn mạnh. au... Lần này vẫn vote nha các tình yêu ️️️!)